Quả nhiên Lâu Trường An không nghi ngờ gì, hắn cười khẩy: "Sống lại? Hóa ra ngươi đang ôm mộng này à, ngươi nghĩ bà già kia chưa thử sao? Hắn không thể sống lại được đâu, ngươi đừng mơ nữa, ngoan ngoãn theo ta thì sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, ta là người rất thương hương tiếc ngọc đấy."
Hình như hắn đã mất kiên nhẫn, vừa nói xong hắn tiến lên luôn chứ không chơi trò mèo vờn chuột nữa, Lâu Trường An lại gần giơ tay muốn sờ mặt y.
Sở Kiến Mặc thầm giật mình, y không rảnh để ngẫm lại tin tức trong lời nói của hắn nữa, y ngước mắt lên lườm hắn đầy hung tợn.
Lâu Trường Sinh rũ mắt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của Sở Kiến Mặc, hắn vừa trói vừa bảo: "Đại ca ta đã chết từ lâu rồi, ngươi cũng mới gặp hắn có vài lần, sao phải thủ thân như ngọc cho hắn làm gì, sau này Lâu gia đều là của ta, ngươi theo ta sẽ không kém hơn theo hắn đâu."
Bị hắn chạm vào tay Sở Kiến Mặc nổi da gà, trước kia y cũng từng gặp được kẻ có ý xấu, trừ Lâu Trường Sinh đến vô ảnh đi vô tung thì y đều đề phòng và thoát được, không ngờ hôm nay lại ngã ở đây.
Thấy đêm ngày càng khuya, trong lòng Sở Kiến Mặc sốt ruột, y tiếp tục kéo dài thời gian: "Pháp sư này không thể làm đại ca ngươi sống lại thì không có nghĩa là pháp sư khác không làm được."
Lâu Trường An thắt nút dây, quả quyết phủ định: "Không thể nào."
Đột nhiên có một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, cảm nhận được có gì đó đặt trên vai mình, Sở Kiến Mặc yên lòng, y thở gấp, thuận miệng hỏi: "Ngươi không phải pháp sư, sao ngươi lại chắc chắn thế?"
Lâu Trường An khựng lại, hắn cao giọng nói: "Đã thử một lần nhưng thất bại rồi, chắc chắn là không được, còn đòi đổi người khác nữa chứ, ngươi nghĩ..."
Còn chưa nói xong thì mắt Lâu Trường An chợt tối sầm, mất ý thức.
Người nằm trên sàn nhà có vẻ hơi gầy guộc, Sở Kiến Mặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, không cố gắng giữ bình tĩnh nữa, y ngồi dựa trên lưng ghế, cả người mềm nhũn, hai vai không ngừng run rẩy, hai má ửng hồng, trên trán toát mồ hôi, y hé môi thở gấp.
Lâu Trường Sinh mới vừa chạy tới nên không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, hắn giúp y cởi trói, bàn tay thon dài đỡ bờ vai y, tiếng nói mang theo quan tâm, tựa như từ nơi nào đó cực kỳ xa xôi truyền đến: “Em làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Nghe vậy, Sở Kiến Mặc ngước mắt lên nhìn theo phản xạ, y nhìn về phía phát ra âm thanh, trong con ngươi đen nhánh là hơi nước mờ mịt, lông mi cong vút chập chờn như cánh bướm, gần như không thể tập trung nổi, ngực phập phồng trong chốc lát thì y mới tìm lại được âm thanh của mình, giọng run rẩy dữ dội: “Sao ngươi lại nói được…”
“Ừm, sức mạnh tăng lên rồi.” Không khí trống rỗng hơi rung chuyển, Lâu Trường Sinh cũng không giải thích nhiều, hắn giữ lấy thân thể đang tuột xuống của y, lại dò hỏi lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc cánh tay chuyển động, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng cọ qua vành tai nóng lên, thân thể lạnh băng không có độ ấm của hắn vừa hay giảm bớt khô nóng trong người mình, Sở Kiến Mặc không nhịn được quay mặt qua, áp gò má nóng rực lên bàn tay kia, y thoải mái thở dài một tiếng, đầu óc chậm nửa nhịp mới phản ứng lại hắn nói cái gì, tuy hơi thở của y không yên nhưng cảm xúc lại rất ổn định, y cực kỳ bình tĩnh nói: “Đệ đệ ngươi bỏ thuốc trong nước trà, muốn nhân cơ hội xâm phạm ta.”