Vừa mới bị phá thân, trong vòng một ngày liên tiếp bị hung hăng làm hai lần, Sở Kiến Mặc căn bản không chịu nổi, chưa kịp chống cự, cứ như vậy ghé vào nắp quan tài bị lệch, dưới bầu trời đầy tiếng sấm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lâu Trường Sinh mặc quần áo cho y xong, duỗi tay nhẹ nhàng vén sợi tóc sinh bên má của y ra sau tai, sau đó dịu dàng bế y lên, tìm một cái ghế tay vịn ngồi xuống, ôm y ngủ trong lòng ngực mình.
Cả một đêm, y đều duy trì tư thế này không nhúc nhích, thẳng đến khi tảng sáng.
Sở Kiến Mặc ngủ cực kỳ ổn định, tuy rằng kẻ ôm y chính là quỷ, không có độ ấm cũng không có hình thể, nhưng cảm giác da thịt dán vào nhau là chân thật, cái ôm chặt chẽ mạnh mẽ vòng quanh y, dường như trở thời thơ ấu lúc phụ thân còn trên đời, không có bắt nạt không có bôn ba, y được người thương người yêu, hạnh phúc ấm áp.
Đáng tiếc sự ấm áp này định trước là không được dài lâu.
Khi sắc trời đã hơi trắng, Lâu Trường Sinh cuốn theo cơn gió rời đi, vẻ mặt Sở Kiến Mặc tiều tụy, đứng lên duỗi người, hơi sửa sang quần áo hỗn độn, xoay người đi kiểm tra quan tài bị làm loạn tối qua.
Vừa nhấc chân, hai viên ngọc trai bị nhét ở ŧıểυ huyệt lập tức cọ xát lẫn nhau đè ép huyệt thịt mẫn cảm non mềm, một cơn tê dại xông lên, hai chân y đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đứng thẳng không được.
Sau khi ngủ ngậm cả đêm, hoa huyệt non mềm đã thích ứng với sự tồn tại của hai viên dị vật, y thiếu chút nữa quên mất trước khi hôn mê đã bị cưỡng ép nhét vào đồ vật.
Quan tài vẫn duy trì bộ dáng hôm qua, nắp quan tài dày nặng lệch vị trí, lộ ra một khe hở rộng lớn, trên tấm ván quan tài dính dâm thủy đã khô, chỉ còn lại có vài vệt nước dính nhớp.
Bên tai nóng lên, Sở Kiến Mặc chột dạ nắm vạt áo, trước tiên lau khô những vệt nước đó, mới đứng thẳng người, coi như không có việc gì mà vươn tay đẩy nắp quan tài, đẩy khe hở kia ra càng lớn hơn nữa.
Nương nắng sớm ban mai, y quan sát kỹ lưỡng di thể nằm thẳng thớm trong quan tài.
Người trong quan tài đội ngọc quan, toàn thân cẩm y hoa lệ, diện mạo tuấn mỹ hơn người, hai má hồng nhuận, khuôn mặt an tường, căn bản không giống một thi thể không còn sinh khí, ngược lại chỉ giống như đang ngủ.
Chậm rãi khép nắp quan tài lại, con ngươi Sở Kiến Mặc thu lại, trong lòng có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Lâu Trường Sinh có lẽ là chưa chết hẳn, bây giờ là một sinh hồn, cho nên trên người hắn mới không có khí âm hàn nặng như thế, xúc cảm mềm mại trơn bóng giống như người sống vậy.
Sở dĩ khẳng định như vậy, là bởi vì trước đó y có nghe qua sinh hồn.
Sinh hồn kia, chính là phụ thân y.
Khi đó phụ thân xuất nɠɵạı buôn bán bị sơn tặc giết hại, người đồng hành đưa ông về, vài ngày đi qua, thi thể vẫn sinh động như thật.
Người Sở gia cảm thấy khiếp sợ, muốn hạ táng phụ thân, nhưng mẫu thân không muốn, luôn cảm thấy phụ thân còn chưa chết.
Khắc khẩu giằng co mấy ngày, có vị đa͙σ sĩ vân du đi ngang qua, mới giải thích nguyên nhân trong đó.
Hóa ra ngày ấy bị tập kích, sinh hồn của phụ thân ly thể, cũng chưa hoàn toàn chết đi, vẫn còn một hồn một phách ở lại trong cơ thể, chỉ là hồn phách khiếm khuyết, cho nên cũng mất đi hơi thở sự sống, nếu gặp phải cao nhân tương trợ, là có thể chết mà sống lại.