Trên eo người nằm trong quan tài có một túi tiền thêu rất tinh xảo, trên túi tiền có đính mấy viên ngọc trai để trang trí, vốn có năm viên ngọc trai kết thành hình hoa mai nhưng bây giờ lại thiếu mất một viên.
Mà viên ngọc trai đó đang nằm trong túi tiền của y.
Có được một viên ngọc trai quý giá nên Sở Kiến Mặc đã vội ngắm nghía nó tỉ mẩn rồi, giờ chỉ liếc qua một cái là y biết viên ngọc trai đó giống y như mấy viên ngọc trai còn lại trên túi tiền.
Thân phận của con ma sau lưng y đã quá rõ rồi.
Nhịp giã thoáng khựng lại, con ma kia... Có lẽ phải nói là Lâu Trường Sinh cúi xuống hôn lên môi Sở Kiến Mặc, nụ hôn đó như là khen vì y đoán trúng và cũng như là lời khẳng định suy đoán của y.
"Cút... Đồ khốn... Ngươi chơi ta như thế có vui không..." Tấm lưng gồng cứng của Sở Kiến Mặc mềm nhũn, tay y run rẩy, nước mắt trào ra, nửa là nhẹ nhõm nửa là tủi thân.
Lâu Trường Sinh vừa vuốt lưng vừa hôn lên khóe mắt đỏ ửng của Sở Kiến Mặc, đôi môi lạnh lẽo hôn khẽ lên nốt ruồi giọt lệ của y như đang nhẹ nhàng vuốt ve.
Sự dịu dàng trân trọng như thế thật sự rất dễ làm người ta si mê, với người đã lâu không quan tâm như Sở Kiến Mặc thì càng hơn thế nữa. Sở Kiến Mặc vô thức nắm chặt tay, y quay mặt sang chỗ khác, né tránh cánh môi mềm kia, y không chống cự nữa, cả người mềm nhũn nằm sấp lên nắp quan tài.
Dù sao chính Lâu Trường Sinh cũng chẳng thèm để ý di hài của hắn bị khinh nhờn thì sao y phải quan tâm nữa.
"Ưm không... Lâu Trường... Chậm... Chút... Mạnh quá a a a..." Cảm giác vừa thốn vừa sướиɠ từ hoa tâm lan ra khắp toàn thân, Sở Kiến Mặc khó chịu nắm chặt tay, y nằm ghé sát vào nắp quan tài, vặn vẹo uốn éo muốn chạy thoát khỏi thứ khổng lồ trong ŧıểυ huyệt khiến người ta phát điên.