Ngón tay rút ra cắm vào trong miệng y, con ma muốn nâng đầu y lên dựa vào vai của mình, nháy mắt phủ lên gương mặt y, lại cảm thấy một mảng ướt át nóng nóng, lại còn liên tục chảy xuống không ngừng.
Sửng sốt một chút, y rất nhanh đã phản ứng lại, đó là nước mắt, nhưng có hơi khác với nước mắt sinh lý tràn ra khi cao trào, nước mắt cũng nhiều quá.
Y khóc.
Ngực hơi mềm xuống một chút, thở dài, con ma kia nâng đầu y dậy, nghiêng đầu dịu dàng hôn nốt ruồi bị nước mắt cọ rửa hiện ra, rút bàn tay đút trong quần áo y, cúi xuống hôn, hai tay chia ra nắm lấy đầu gối của y, hơi hơi dùng sức, ôm y lên từ trên mặt đất.
Ánh nến u tối chiếu rọi xuống, Sở Kiến Mặc bỗng nhiên lơ lửng lên trong một tư thế vô cùng dâm mỹ, cặp chân dài bị banh ra rất lớn, lộ ra động thịt bị căng thành màu hoa tường vi, sâu trong đường đi, mị thịt non mềm mấp máy co rút, giống như đang vội vàng phun ra nuốt vào cự vật vô hình.
Sau khi dừng lại trên không trung, thân thể y bỗng nhiên bay lên, di chuyển khỏi bàn thờ, đi vào sâu trong linh đường.
Mỗi khoảng cách một hai bước chân, hắn sẽ ngừng lại ở đó một chốc, trong ŧıểυ huyệt không khép được, từng tầng nếp thịt đỏ tươi bị xô đẩy đến hai bên nhanh chóng mấp máy, mông thịt trắng nõn mịn màng run run rẩy rẩy, từng đợt sóng thịt màu trắng tuyết, giống như bị đồ vật to lớn vô hình hung hăng đâm rút.
Thân thể còn chưa rơi xuống đất, y đã thở hồng hộc mà bắn ra một lần, dâm thủy ướt đẫm dính nhớp tràn ra từ mép thịt đỏ tươi mở rộng, chảy xuôi xuống rãnh mông trắng nõn, theo quỹ đa͙σ lay động của thân thể nhỏ giọt đầy đất.
Con ma kia ôm y, đi thẳng đến bên cạnh quan tài sau bàn thờ, nhẹ nhàng đặt y xuống dưới, để y dựa vào gỗ sơn rắn chắc.
Sở Kiến Mặc thở hổn hển không ngừng, chóng mặt nhức đầu một lát, mới tìm về ý thức mê loạn, chờ thấy rõ thứ mình dựa vào, trái tim y co rút mãnh liệt, không ngờ sẽ bị đưa tới nơi này.
Trong phút chốc được trấn an, y còn tưởng rằng con ma này phát hiện lương tâm bỏ qua cho mình, không ngờ lại càng thêm quá mức.
Y cười tự giễu, thật là tự mình đa tình.
Ác ma thì làm gì có thứ gọi là lương tâm.
Đạt cực khoái hai lần liên tiếp trong thời gian ngắn làm người Sở Kiến Mặc mềm nhũn, y không còn chút sức lực nào để ngăn cản hành vi đồi bại của con ma kia, y chỉ có thể mềm oặt nằm sấp lên chiếc quan tài nặng nề.
Ngực con ma kia phập phồng, sau khi chỉnh xong tư thế cho Sở Kiến Mặc hai bàn tay vô hình bóp siết lấy vòng eo thon của y rồi nâng hông lên tiếp tục giã Sở Kiến Mặc như giã gạo, không hề lãng phí một giây một phút nào.