Sau ngày đó, không chỉ có nàng biến hóa, chốn giang hồ biến hóa còn nhiều hơn cả nàng.
Phượng Cô thuận lợi ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm, hơn nữa, còn thuận lợi ép Mộ Dung Kiềm xuống đài, khiến hắn thất bại thảm hại, không còn khả năng đông sơn tái khởi.
Vốn là Mộ Dung Kiềm tìm Chu Nguyệt Nhi về, muốn lấy Nguyệt Nhi ra uy hiếp Phượng Cô, không ngờ Phượng Cô dùng chiêu đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau. (bọ ngựa rình ve, hoàng tước đứng sau)
Chu Nguyệt Nhi kia, thật ra là Phượng Cô cố ý buông lỏng sự bảo vệ để thả đi, mục đích để lúc cần đứng ra làm chứng.
Vòng cuối cùng của đại hội, chỉ còn lại có Phượng Cô cùng Mộ Dung Kiềm hai người phân cao thấp, Phượng Cô trực tiếp lấy ra một quyển chứng cớ lén đánh cắp từ nhà Mộ Dung Kiềm, đánh Mộ Dung Kiềm rơi xuống đáy hồ, một hồi ác chiến, kết thúc như vậy.
Nghe nói lúc Phượng Cô mang chứng cớ ra, Chu Nguyệt Nhi ngồi ở một bên, hai mắt ầng ậc nước, nhu nhược mà vẫn hết sức chính trực.
Nghe xong tất cả, Nguyệt Nhi chậm rãi đứng lên tố cáo Mộ Dung Kiềm, giang hồ đồn rất nhiều nhân sĩ võ lâm nghe mà xúc động.
Nghe xong mọi chuyện, Vãn Thanh chỉ cười một tiếng, mang theo châm chọc, sở trường của Chu Nguyệt Nhi không phải diễn kịch thì còn là cái gì chứ?
Nói vậy vở kịch vì đại nghĩa diệt thân này, nhất định rất xuất sắc? Chỉ tiếc là không thể xem tận mắt, thật là tiếc nuối.
Mộ Dung Kiềm nhất định không thể ngờ, lại có thể thất bại thảm hại như thế . Hơn nữa lại thua trong tay nữ nhân của mình .
Lúc ấy Mộ Dung Kiềm lọt vào sự vây đánh của nhân sĩ giang hồ, căn bản không thể chống lại, sau đó, rơi xuống vực. Vậy đấy, một kẻ lắm mưu nhiều kế, chỉ tính sai một bước, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà chết.
Phượng Cô trở thành minh chủ võ lâm, trong vòng nửa tháng, chỉnh đốn toàn bộ đội hình của Phượng Vũ Cửu Thiên ,công tác trọng điểm là, chuyển vào trong Chiến Thành, trong Chiến Thành, xây dựng một tòa sơn trang Phượng Vũ Cửu Thiên thật lớn, trên sườn núi không xa Lạc Nhật Nhai là bao, khí thế hùng tráng, quan sát được mọi ngọn núi nhỏ hơn xung quang. Nghe nói rất hao tài tốn của, nhưng mà đối với Phượng Vũ Cửu Thiên mà nói, chẳng có gì đáng kể.
Thứ mà Phượng Vũ Cửu Thiên không thiếu nhất, ………. Chính là tiền.
Có một điều kỳ quái là, Mộ Dung Kiềm đã bỏ mình, nhưng Phượng Cô lại không cưới Chu Nguyệt Nhi vào cửa, đây là chuyện duy nhất mà nàng không lường được.
Nàng một mực cho là, một khi Mộ Dung Kiềm đã chết, Phượng Cô sẽ ngay lập tức rước Nguyệt Nhi vào nhà, hay là Chu Nguyệt Nhi cố tình rụt rè, tính bày trò?
Chỉ có khả năng này nghe còn có lý một chút .
… ...
Nhưng mà Vãn Thanh đã đoán sai hoàn toàn.
Không phải Chu Nguyệt Nhi cố tình rụt rè, mà là Phượng Cô từ đầu đến cuối, không chịu đề cập đến chuyện sẽ cưới Chu Nguyệt Nhi dù là nửa chữ.
Chu Nguyệt Nhi, cứ như vậy không danh không phận sống ở Phượng Vũ Cửu Thiên, thành một quả phụ.
Cũng không có ai biết, trong lòng Phượng Cô đến tột cùng là nghĩ cái gì, vì sao có được mỹ nhân rồi, lại gạt sang một bên, chẳng quan tâm chút nào.
Mà người thống khổ nhất , còn ai ngoài Chu Nguyệt Nhi, cả ngày lẫn đêm mong chờ Phượng Cô mở miệng, Phượng Cô hết lần này tới lần khác không mở mồm, hơn nữa còn giống như là đãng trí, quên rồi.
Bản thân Nguyệt Nhi lại không dám mở miệng đi hỏi, chỉ sợ phá hư hình tượng của mình trong lòng Phượng Cô.
Nhưng cứ không hỏi không đề cập không phải biện pháp.
Nguyệt Nhi ba lần bốn lượt minh ngôn ám dụ, Phượng Cô thì giống như kẻ ngốc, luôn nghe không hiểu lời của Nguyệt Nhi, khiến Nguyệt Nhi hận hắn bầm gan tím ruột, nhưng vẫn muốn duy trì hình tượng ôn nhu đơn thuần, cho nên cũng chỉ có thể nói bóng nói gió, không dám nói quá lộ liễu.
Chu Nhu Nhi nhìn vẻ mặt biểu tỷ lo lắng, liền hỏi: "Biểu tỷ, gần đây tỷ làm sao vậy, giống như đang có tâm sự với ai?"
"Không có gì, chỉ có điều cứ ăn nhờ ở đậu ở đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút không nỡ." Chu Nguyệt Nhi nhắm mắt, nũng nịu nói, rồi lại giơ lên cặp mắt mờ sương, mảnh mai yếu đuối không chịu nổi.
Chu Nhu Nhi làm sao mà không hiểu Nguyệt Nhi nghĩ cái gì, nhưng mà Nhu Nhi cũng không chịu nói.
Một tháng sau đó, Phượng Cô không một lần đề cập đến chuyện cưới Chu Nguyệt Nhi, hơn nữa đối với Chu Nguyệt Nhi dần dần lãnh đạm, rất ít khi chủ động gặp Nguyệt Nhi , ngay cả khi thấy Nguyệt Nhi, cũng lạnh lùng như băng, không hề nùng tình mật ý như trước? Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Nhìn thấy vậy, trong lòng Chu Nhu Nhi mừng thầm còn không kịp, hơi đâu nói hộ Nguyệt Nhi?
Hơn nữa đối với chuyện sẩy thai, nghi vấn trong lòng Nhu Nhi càng ngày càng đậm, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh không rơi xuống vực, Nhu Nhi sẽ không đào xới chuyện đó, nhưng nghe thấy chuyện Thượng Quan Vãn Thanh rơi xuống vực. Nhu Nhi cảm thấy phải suy nghĩ cho kĩ lại từ đầu đến cuối.
Nếu như mọi chuyện thật như Thượng Quan Vãn Thanh đã nói, vậy phải giải thích chuyện sau khi Vãn Thanh trúng độc như thế nào, nếu Vãn Thanh không rơi xuống vực, có thể nói là Vãn Thanh dùng kế nghi binh, nhưng mà Vãn Thanh lại nhảy xuống vực , khiến những lời đó trở nên vô cùng đáng tin.
Hơn nữa, hôm trước đại phu chẩn bệnh cho Nhu Nhi có nói một câu , khiến Nhu Nhi phải lưu tâm, đại phu lúc ấy chỉ thở dài và vô tình – nói một câu "Chỉ là rơi xuống nước, cũng kịp thời cứu lên, theo lý thuyết sẽ không bị sẩy thai." Một câu nói kia, Nhu Nhi vẫn đặt ở trong lòng , Nhu Nhi vẫn có ý định sẽ đi hỏi chuyện vị đại phu đã an thai cho mình, có phải vì thân thể của chính mình quá yếu ớt nên mới thế. Đại phu lại nói , lúc hắn an thai cho Nhu Nhi, thai khí của Nhu Nhi rất ổn định, không giống như những trường hợp dễ dàng sẩy thai, hơn nữa còn nói cảm thấy không giải thích được bệnh trạng của Nhu Nhi sau khi sẩy thai.
Liên tục những nghi vấn đó, khiến Nhu Nhi buộc phải suy đoán, còn hoài nghi thật nhiều . Chỉ tiếc lúc ấy không kịp thời thăm dò tình trạng bản thân, để đến hôm nay thật khó để điều tra ra sự thật.
"Biểu tỷ sao lại nói lời đó , hai ta là chị em họ, sao lại phân biệt như vậy! Tỷ cứ an tâm ở đây đi!" Chu Nhu Nhi chậm rãi nói.
Trong tay cầm một khung thêu nhỏ, không ngừng thêu một bông mẫu đơn đỏ thắm.
Trong mắt Chu Nguyệt Nhi loang loáng một giọt lệ, nhưng rồi lại biến mất.
Trong lòng Nguyệt Nhi vô cùng oán hận, Nguyệt Nhi làm sao có thể nhìn không ra Chu Nhu Nhi cố ý không đề cập chuyện của Nguyệt Nhi với Phượng Cô.
Nhưng mà việc này không thể đề cập trắng trợn, đã không thể hạ thủ với Phượng Cô, thì chỉ có thể hạ thủ từ Nhu Nhi.
Chu Nguyệt Nhi khẽ rơi lệ, ưu thương nói: "Tỷ biết muội muội tốt, nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, cứ như thế này không hay."
"Tỷ tỷ, người khác muốn nói thế nào thì để kệ hắn, tỷ quan tâm đến làm gì." Chu Nhu Nhi chậm rãi nói, bầy ra bộ dáng không để ý, mắt nhìn chăm chú bức thêu, nhưng trong lòng rất rõ ràng tâm tư của Chu Nguyệt Nhi , Nguyệt Nhi chẳng qua chỉ muốn mình đi tìm Phượng Cô nói chuyện , nhưng mà, Nhu Nhi này không phải kẻ ngu, phu quân không đề cập tới chuyện đó Nhu Nhi này vui vẻ còn không kịp, hơi đâu đi nói chuyện? Giúp tình địch mạnh nhất, Nhu Nhi này tuyệt đối không làm .
Chu Nguyệt Nhi thấy Chu Nhu Nhi nhìn chằm chằm vào bức thêu, không liếc mắt tới mình đến một cái, trong lòng càng nhiều oán hận, vốn cho là Chu Nhu Nhi ngại ngùng vì quan hệ của hai người bọn họ, ít nhất cũng phải nói sẽ đi hỏi Phượng Cô, kỳ thật Nguyệt Nhi cũng biết chẳng nên trông cậy vào Chu Nhu Nhi, chẳng qua là muốn Nhu Nhi đi thăm dò tình hình thôi, không thể ngờ được Nhu Nhi lại tuyệt tình đến vậy.
Ánh mắt chậm rãi tối lại, thở dài: " Làm sao có thể mặc lời đồn của thế nhân! Muội hình như đang bận, ta về phòng trước." Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi ra.
Chu Nhu Nhi chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười âm lãnh. Đàn bà mà nóng vội, vĩnh viễn không thể làm chuyện lớn .
… …
Tâm tư Phượng Cô lúc này, không người nào có thể biết, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn, cũng không biết được rõ ràng .
Hoàng Kỳ một mực đi theo bên cạnh hắn, nhưng cũng bắt đầu không rõ tâm tư gia –rốt cuộc là sao.
Nhưng mà có một điều Hoàng Kỳ dám khẳng định, Gia thích Thượng Quan Vãn Thanh.
Bởi vì từ sau khi Thượng Quan Vãn Thanh rơi xuống vực, gia mặc dù duy trì bộ dạng không sao. Nhưng mà Hoàng Kỳ cảm nhận được, gia thay đổi, trước đây – gia tàn bạo mà lãnh khốc vô tình, gia hiện tại , không chỉ tàn bạo và lãnh khốc vô tình, còn thâm trầm đáng sợ, giống như không khí ngưng đọng, làm thế nào cũng không bay hơi.
Gia không còn thất tình lục dục, mỗi ngày xử lý chuyện của sơn trang, chuyện của minh chủ, công việc cứ không ngừng, giống như con quay, chuyển động không ngừng, hình như không cho hắn lấy một khắc để nghỉ ngơi.
Mà Hoàng Kỳ, nhìn hắn như vậy, trừ…ra đau lòng, còn đau lòng hơn hắn, Hoàng Kỳ bắt đầu hối hận tại sao lúc đó không cứu Thượng Quan Vãn Thanh, thật ra lúc đó, nếu Hoàng Kỳ muốn cứu Vãn Thanh, hoàn toàn trong khả năng. Chỉ vì chút tư tâm, hại bản thân, hại cả gia.
Kỳ thật Hoàng Kỳ chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành cái gì của gia, – thân phận gia cao quý như thế, với Hoàng Kỳ hắn vừa là chủ nhân vừa là ân nhân, Hoàng Kỳ chỉ hy vọng có thể luôn ở bên hắn, thế là đủ rồi.
Hoàng Kỳ không nên tâm sinh tư nghĩ -, là bởi vì nàng – tư tâm, mới khiến Gia như thế này.
Giờ phút này, Hoàng Kỳ chỉ hi vọng Thượng Quan Vãn Thanh có thể sống lại, như vậy, gia sẽ không âm trầm xuống tinh thần thế này .
"Làm sao vậy? Có tâm sư sao?" Phượng Cô đang sử lý công vụ, lại nghe thấy Hoàng Kỳ ở phía sau sắc mặt biến ảo không ngừng, giống như đau giống như khổ, vì vậy thuận miệng hỏi.
Hoàng Kỳ bị Phượng Cô hỏi, bị dọa cho hoảng sợ, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Không có, nô tỳ chỉ muốn nói gia bận rộn từ sáng, đã đến lúc nên nghỉ ngơi ."
"Không cần!" Hắn dứt khoát nói, rồi sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc trướng mục.
"Đã tra ra cái gì của Tuyết Linh Các chưa ?" Đối với Tuyết Linh Các, hắn một mực chưa từng yên lòng, bởi vì, cả Chiến Thành, cơ hắn đều khống chế được, duy chỉ có …. Tuyết Linh Các, vẫn bí ẩn như vậy.
Hơn nữa ngày đó, Vãn Thanh rơi xuống vực, hắn một mực hoài nghi là có dự mưu -, hắn hoài nghi, có phải hay không … Phi Tuyết kia đã hại chết Vãn Thanh. Bởi vì Vãn Thanh mặc dù nhìn như mảnh mai gió thổi cũng bay, thật ra rất kiên cường và quật cường, hoàn toàn không phải loại đàn bà nông cạn.
Đột nhiên nhảy xuống vực, điểm đáng ngờ nhất, chính là hết lần này tới lần khác, tuy là Phi Tuyết mời nàng đi nhưng hắn cũng đồng ý-, hơn nữa lúc Vãn Thanh nhảy xuống vực , tất cả các giang hồ nhân sĩ đều thấy rất rõ ràng, là chính nàng ấy tự mình nhảy xuống . Cho nên hắn căn bản là không thể làm gì, hơn nữa lúc đấy là lúc tiếp nhận chức minh chủ võ lâm, cũng không nên gây chiến, huống chi còn là kẻ rất có tiếng tăm như Phi Tuyết.
Nhưng mà, không có nghĩa là chuyện này hắn sẽ bỏ qua như vậy, nếu như cái chết của Vãn Thanh có kẻ dùng mưu, hắn sẽ mời người nọ nợ máu trả bằng máu!
Nhìn bộ dáng Phượng Cô lộ sát ý , Hoàng Kỳ cảm thấy đau lòng và khổ sở, nhưng dựa vào kinh nghiệm lão luyện nói: "Bẩm gia, cho đến bây giờ, vẫn không thể tra ra chuyện gì, nhưng mà, Tuyết Linh Các mới xuất hiện một nghệ nhân, nghệ danh Tình Thiên, chẳng những đẹp như thiên tiên, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không gì không giỏi, còn có giọng hát như dạ oanh! So với Phi Tuyết không kém chút nào."
"Lai lịch thế nào?" Phượng Cô lạnh lùng hỏi. Ánh mắt chỉ nhìn chăm chú bên ngoài, ý nghĩ bắt đầu bay bổng, "Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không gì không giỏi, còn có giọng hát như dạ oanh ", những lời này, khiến trong đầu Phượng Cô hiện lên một bóng hình xinh đẹp, nàng, cũng từng được khen ngợi như vậy, tài nữ duy nhất của Vân Quốc, văn chương lai láng.
Trong lòng co rút đau đớn, chỉ vì hắn, khiến cho nàng tan biến như mây!
Tay Phượng Cô đập mạnh xuống bàn, " phanh " một tiếng, sách vở trên bàn nảy lên quá nửa. Hoàng Kỳ chưa kịp đề phòng, bị dọa cho hoảng sợ, nhìn thẳng vào Phượng Cô, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, gia xưa nay mặc dù thô bạo, nhưng chưa từng cuồng bạo, nàng, chưa bao giờ thấy hắn có phản ứng quá kích như thế –.
Sửng sốt trong một thoáng, rồi sau đó quỳ xuống: "Gia!"
Phượng Cô cũng hiểu được bản thân quá mức kích động , từ từ giãn thần , rồi mới hỏi: "Có thể tra ra lai lịch của nàng ấy không?"
"Nô tỳ vô năng, Tình Thiên xuất đạo đã năm ngày , lên đài biểu diễn hai lần, nhưng mà vẫn không thể tra ra lai lịch của nàng ấy, giống như hiện ra từ không khí -, sau khi biểu diễn đều biến mất không tăm tích, lúc biểu diễn lại xuất hiện, thần bí giống như Phi Tuyết. Hơn nữa, khả năng gây náo động cũng y như Phi Tuyết!" Hoàng Kỳ nói, kỳ thật Hoàng Kỳ cũng vô cùng kỳ quái, nhưng không thể tìm ra, bởi vì, nơi mà Phi Tuyết và Tình Thiên biến mất, là trong rừng Dạ Lai Hương, mà rừng Dạ Lai Hương, trước kia có thể đi vào cũng đã không tra ra cái gì, hôm nay thêm độc trướng, muốn đi vào là quá khó khăn.
Hoàng Kỳ làm sao hay biết một điều rằng, trong rừng Dạ Lai Hương, Ngân Diện đã dùng thuật mê cung bát quái, trước đây có vào cũng không tìm ra cái gì, chẳng qua là bởi vì, đối tượng bị theo dõi không hề rời khỏi đó.
"Cũng biến mất trong rừng Dạ Lai Hương?" Phượng Cô hỏi.
Hoàng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy."
"Tuyết Linh Các, thật sự không thể coi thường!" Phượng Cô híp hai mắt, ngăn lại vài tia tàn nhẫn, rồi sau đó nói: "Tốt, có lẽ phải đi gặp Tình Thiên thôi! Chỉ cần có người đi ra , sợ gì không tìm ra tung tích!"
Chuyện này, không nên kéo dài.
"Vâng, nô tỳ lập tức sai người đi an bài!" Hoàng Kỳ nói, rồi sau đó xoay người ra ngoài.
… ... .
Tuyết Linh Các.
Noãn Hương Gian, bức rèm bằng ngọc buông xuống che màn lụa xanh bay bay.
Trong phòng một nữ tử có nụ cười như hoa, cổ dài nhỏ, rất mỹ lệ, da trắng hồng như da em bé, mái tóc dày và dài búi cao, cắm vào đó một cây trâm phượng bằng ngọc, làn mi cong dài, môi hồng răng trắng, đôi mắt long lanh như hồ thu, đa tình như nước, ngồi trước cây đàn, dung nhan an tĩnh, thân thể nhàn thục, nàng mặc một bộ váy màu hoa đào, sáng ngời mà cao quý, khoác lên người một mảnh sa màu tím nhạt, trong lúc đi lại, vô cùng đẹp mắt.
Nhìn nàng ấy giống như tiên nữ giáng trần.
Phượng Cô chỉ ngồi yên trên ghế, trong tay cầm một chén trúc diệp thanh, chậm rãi đưa lên, đổ rượu vào yết hầu.
Mỹ nhân như vậy, tất cả nam nhân nhìn thấy đều không còn khả năng kiềm chế, nhưng thật trái với dự đoán, hắn căn bản là không chút cảm động.
Vãn Thanh thật sự không ngờ, Phượng Cô lại không động lòng trước sắc đẹp, với gương mặt này của nàng hôm nay , hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ tuyệt đại vô song -, thậm chí so với Chu Nguyệt Nhi, còn đẹp hơn một chút!
Bàn tay trắng nõn như tuyết nhẹ nhàng vén tấm rèm lóng lánh, thướt tha đi ra, môi cười yếu ớt, hơi hơi nhún mình thi lễ: "Phượng gia, Tình Thiên có lễ!"
"Tình Thiên cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, tuyệt mỹ chi tư không ai bằng!" Phượng Cô khẽ cong đôi môi mỏng, cười mỉm, nhìn Vãn Thanh chăm chú và nói.
"Tuyệt mỹ chi tư không ai bằng, nhưng lại không thể mê hoặc Phượng gia dù chỉ nửa phần!" Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, cho người nhìn cảm giác vầng trăng lộ ra sau đám mây.
Không biết vì sao, nụ cười của nàng, dĩ nhiên khiến hắn ngẩn ngơ như đã từng chứng kiến, nhưng mà rõ ràng không thể là nàng! Cái chết của nàng, hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, nàng cũng không có khả năng trở thành mỹ nhân khynh thành như này.
Hắn khẽ cười phủ nhận cảm giác trong lòng.
"Ai nói ta không bị mê hoặc?" Phượng Cô không nghiêm túc nhướng mày hỏi.
Vãn Thanh cũng cười một tiếng, thanh âm uyển chuyển hàm xúc mang theo sự quyến rũ: "Phượng gia nói lời này thật đúng là chê cười, chỉ cần là người có mắt, đều nhìn ra được, Phượng gia không có nửa phần bị mê hoặc!"
Vãn Thanh nói xong cũng không đợi Phượng Cô mở miệng, lại nói tiếp: "Nhưng mà cũng khó trách, trong nhà Phượng gia có hai đại mỹ nữ của Chiến Thành, một trong hai là Chu Nguyệt Nhi cô nương! Cũng khó trách Phượng gia đối với tư sắc của Tình Thiên –bất vi sở động!"
Giọng nói nhỏ nhẹ, một đôi mắt đẹp chẳng hề nhìn Phượng Cô.
"Ha ha, trái lại xem ra Tình Thiên cô nương đối với Cô hết sức hiểu rõ! Không biết có thể coi là tri kỉ không?" Phượng Cô hỏi, đôi mắt hắn, vẫn nhìn Tình Thiên chăm chú, ít có nữ tử thấy hắn mà không bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho bối rối, chỉ có …. Tình Thiên là đối với hắn không chút cảm động, con mắt còn chưa từng liếc hắn một cái. Thật là một nữ tử cá tính! Xem ra Tuyết Linh Các rất giỏi chọn nghệ nhân! Ai nấy đều là cực phẩm.
"Lời Phượng gia nói khiến Tình Thiên thụ sủng nhược kinh! Có thể trở thành tri kỷ của Phượng gia , là phúc phận nhiều đời tu luyện của Tình Thiên! Chỉ sợ là Tình Thiên chỉ là một con hát, không thể với cao!" Vãn Thanh cười yếu ớt nói, miệng tuy nói thụ sủng nhược kinh, trên mặt chả có nổi nửa phần thụ sủng nhược kinh.
Nàng nghe được, trong giọng nói Phượng Cô , cũng không có nổi vài phần cảm giác, trái lại cảm thấy như đang âm mưu chuyện gì đó.
Bất quá cũng có thể đoán ra, tất là muốn thông qua nàng tìm ra bí mật của Tuyết Linh Các –-, dù sao hắn cũng chưa từng buông tay trong việc tìm bí mật của Tuyết Linh Các –.
Nhưng mà, hắn muốn hạ thủ với nàng để tìm ra bí mật của Tuyết Linh Các , nhất định phải tiếp xúc với nàng, mà điều này hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của nàng .
"Có thể được Tình Thiên cô nương trở thành tri kỷ, phải nói là may mắn của Phượng Cô chứ!" Phượng Cô cong đôi môi mỏng cười khẽ, cũng không mang bất cứ… tình cảm gì, chỉ có dáng điệu phủ nhận. Ánh mắt hắn, vẫn liên tục dò xét nàng
Vãn Thanh nhìn thấy hết, nhưng không nói nhiều, chỉ đến trước bàn, cầm lấy một chén rượu, nhẹ nhàng đưa cho Phượng Cô: "Khó có cơ hội Phượng gia để mắt đến Tình Thiên, Tình Thiên kính Phượng gia một chén!"
Phượng Cô gật đầu, tiếp nhận chén rượu, không chút do dự uống cạn, rồi sau đó cười rất thoải mái.
Lót dạ vài chén rượu, hai người ngồi xuống.
Phượng Cô giống như lơ đãng hỏi han: "Tình Thiên cô nương là người ở đâu! Trong Vân quốc, chưa bao giờ nghe nói có mỹ nhân như cô nương!" Hắn cũng không trông cậy Tình Thiên sẽ trả lời thật, hắn hỏi như thế, chẳng qua là muốn ra vẻ bình thường, hơn nữa, cũng nhân tiện xem phản ứng của Tình Thiên –.
"Phượng gia chưa từng nghe nói cũng là bình thường, Tình Thiên không phải người Vân Quốc, mà là người Phong Quốc, phụ thân là thầy thuốc, định cư nơi thâm sơn, cực ít đi ra ngoài, thuở nhỏ trừ…thôn trang nhỏ gần nhà, Tình Thiên cũng cũng rất ít ra ngoài -, lần này đây chỉ vì phụ thân mắc bệnh qua đời, Tình Thiên lại bị kẻ ác hãm hại, suýt nữa mất đi sự trong sạch, may mà gặp được Phi Tuyết cô nương, được nàng cứu giúp, mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bởi vì đưa mắt không quen, vì vậy liền theo Phi Tuyết cô nương đi tới Tuyết Linh Các." Vãn Thanh nhẹ nhàng mà nói, câu chuyện này, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng cũng có thể trả lời lưu loát, xem ra, nàng cũng càng ngày càng giảo hoạt .
Nhưng mà, không thay đổi cũng không được, vì báo thù, nàng phải trở nên mạnh mẽ. Nếu không, làm sao có thể đối phó với Phượng Cô, làm sao có thể đối phó với Chu Nguyệt Nhi?
"Sao? Không ngờ Tình Thiên cô nương là người Phong Quốc? Lại còn là hành y thế gia? Thật là không ngờ! Xem ra Tình Thiên cô nương không chỉ tài nghệ vô song, còn am hiểu y thuật?" Phượng Cô cười nói, nhưng trong lòng hắn, đối với câu trả lời của nàng, nửa điểm cũng không tin, con gái của một thầy thuốc tầm thường, lại có thể cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không gì không giỏi sao, thật quá miễn cưỡng gượng gạo!
Nhưng mà hắn không vội vạch trần nàng, sau này còn nhiều thời gian, hôm nay, cứ để nàng giữ lớp vỏ bọc này, tra ra Tuyết Linh Các mới là trọng yếu.
"Khiến Phượng gia chê cười!" Vãn Thanh nhẹ nhàng mà đáp: "Tình Thiên mặc dù là xuất thân trong gia đình thầy thuốc, nhưng từ nhỏ đã không thấy thích dược lý, trái lại cảm thấy hứng thú đối với thư họa, đối với y lý chỉ biết sơ sơ bên ngoài." Nghe ra Phượng Cô đang đắn đo, nàng đáp thật trơn tru.
"Nữ tử có thể có tài văn xuất chúng, đã là ít có –!" Phượng Cô cười nói, ánh mắt như đang suy nghĩ.
"Được Phượng gia để mắt, không biết Tình Thiên có thể đàn một khúc cho Phượng gia hay không, để bày tỏ lòng biết ơn!" Vãn Thanh cười hỏi, ánh mắt nhìn về phía Phượng Cô.
"Tốt!" Phượng Cô đáp.
Vãn Thanh chậm rãi xoay người, đi về phía cây đàn, ngồi xuống, ngón tay khẽ đặt lên phím đàn, cổ họng ngân nga, một khúc Vạn Lý Lưu Thanh liền vang lên.
Thanh âm của nàng trong trẻo lại cộng thêm tiếng đàn, làm cho lòng người phải thổn thức.
Phượng Cô cũng không tự giác buông chén rượu trong tay xuống, ngưng thần lắng nghe, đột nhiên có cảm giác mê say, tiếng đàn này, thanh âm này, dĩ nhiên mang theo vận vị của Vãn Thanh, thanh nhiên như vậy đạm mạc như vậy ….
Nếu không phải dung mạo hai người khác nhau, hắn thật sự cho rằng Tình Thiên là nàng .
Chỉ tiếc!
Khẽ thở dài! Trong lòng cảm thán càng sâu.
Nghe được tiếng thở dài của Phượng Cô cùng bộ dáng trầm trọng , Vãn Thanh có chút không hiểu, không hiểu sao hắn đột nhiên trở nên như thế, thật sự là kỳ quái.
Đàn xong một khúc, nàng chậm rãi đi ra, quan tâm hỏi han: "Xem ra Phượng gia tâm sự nặng nề, có phải nhớ đến chuyện buồn?"
"Ân!" Phượng Cô gật đầu, không nói tỉ mĩ, chỉ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Nhìn hắn mặc dù gật đầu đáp có, nhưng lại không nói rõ, Vãn Thanh cũng không hỏi nhiều, nàng vốn không phải vì quan tâm Phượng Cô mà đến, chẳng qua là vì tiếp xúc hắn cho nên mới hỏi như thế .
Vì vậy hắn không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ cầm bình rượu, rót thêm một chén cho hắn: "Nhất túy giải thiên sầu, Tình Thiên chưa từng say, cũng không biết có thật không , nhưng mà, ít nhất, trong cơn say ngắn ngủi có thể quên đi chuyện buồn!"
"Nhất túy, chỉ có thể giải nhất thời sầu thôi! Nếu có thể giải thiên sầu, trên đời còn có bi thương ly hợp sao!" Phượng Cô nói nhỏ, thanh âm mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, nhất thời chạm đến vết thương trong lòng, có chút không chịu nổi, ai nói say có thể giải thiên sầu, chẳng qua là rượu vào càng sầu thêm!
Nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể say một cơn say ngắn ngủi trong buổi sáng này!
"Hát xong người phải đi, Cô không ở lại làm phiền nữa." Phượng Cô nói xong trực tiếp đứng lên, chắp tay cáo từ, nỗi mất mát của hắn, không hy vọng sẽ để người ngoài chứng kiến. Hơn nữa, lần đầu gặp mặt, cũng không cần tấn công mạnh mẽ quá, từ từ tiến công, mới thú vị!