Thất Thân Làm Thiếp

Chương 65: Tình vừa lộ ra.

Trước Sau

break

Vừa thay xong xiêm y đã thấy Tà Phong từ đâu trở về.

Tà Phong phóng vọt tới trước mặt nàng, uống một hơi trà, cả người kích động run rẩy: "Ngươi không sao chứ? Ta tìm ngươi muốn chết, đi khắp cả đỉnh núi cũng không tìm thấy ngươi, một điểm dấu vết cũng không ra, ngươi không biết ta lo lắng đến mức nào đâu, chỉ sợ ngươi bị thương tổn! Sắp tới ngày đại hội võ lâm, giang hồ nhân sĩ toàn bộ tập trung lại ở Chiến Thành này, nhiều thể loại người, tốt có xấu có, thiện ác hỗn tạp! Ta chỉ sợ ngươi gặp bất trắc."

"Tốt lắm!" Vãn Thanh nhẹ nhàng cười. "Ta không sao, chỉ là đi quanh sơn trang một chút thôi, những kẻ có lòng dạ độc ác sao dám làm càn ở quanh địa phận sơn trang của minh chủ võ lâm chứ? Khiến ngươi phải vất vả rồi."

Không nói thật với hắn chỉ là không muốn hắn phải lo lắng, hơn nữa hắn cùng Mộ Dung Kiềm là huynh đệ, Mộ Dung Kiềm đối với hắn có ân, nàng không muốn làm cho hắn gặp khó xử, trừ phi có chứng cứ xác thực, nếu không nàng sẽ không nói ra điều gì.

"Ngươi không biết được giang hồ hiểm ác thế nào đâu! Những người kia có gì mà không thể làm được chứ! Ngươi cho rằng người nào cũng giống ta bản tính thiện lương dễ thân sao?" Tà Phong vừa nói vừa huấn nàng, giọng nhỏ dần, không quên phỉnh chính bản thân mình.

"Ngươi a! Thật là lúc nào cũng không quên tự khen mình!" Vãn Thanh không khỏi khẽ nở nụ cười, khuôn mặt tươi tắn lên rất nhiều, không hề ủ dột nữa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Những lời ta nói cho tới giờ đều là thật mà, chỉ có chút tự khen thôi!" Tà Phong cũng làm bộ nghiêm nghị uy khí thập phần nói.

"Tốt lắm, tốt lắm! Ta thật phục ngươi, hiếm khi gặp được người lương thiện như ngươi!" Tuy là cố ý nói giỡn, nhưng những lời này cũng là thật sự, lòng người hiểm ác, trên đời này, có được mất người chính trực, thành thật như Tà Phong?

Hắn là một người có tấm lòng trong sáng như trẻ thơ.

"Ngươi đã biết trừ ta ra… ở chỗ này không có mấy người tốt, vậy sau này ngươi phải chiếu cố tốt cho bản thân mình, không được tùy tiện ra ngoài nữa, nhất là không có tùy tùng theo hầu, ngươi nghĩ lại coi bản thân là một nữ tử không biết võ công, hơn nữa lớn lên lại mỹ lệ tài hoa, người khác vừa thấy đã động tâm, nếu gặp phải kẻ lòng lang dạ sói, sẽ nguy hiểm thế nào! Sẽ khiến mọi người vô cùng lo lắng a! Hắn đổi tới đổi lui, vẫn là một chuyện nhắc Vãn Thanh phải cẩn trọng hơn.

Trong lòng nàng dâng lên một niềm cảm động, trải dài miên man, may là có thể gặp gỡ một người lương thiện thẳng thắn như vậy, nếu không cả đời này thật khổ sở.

"Ta sau này sẽ nhớ chú ý hơn, tuyệt đối không một mình đi ra ngoài nữa." Nàng trịnh trọng đối đáp.

"Đây không phải là chuyện an toàn hay không an toàn, đàn bà đã xuất giá! Một mình ra khỏi nhà, chẳng lẽ thế còn không đủ dọa người!" Tiếng nói ác độc ở ngoài cửa vang lên.

Xoay người liền thấy Phượng Cô một thân cẩm hắc trường bào, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là sự tàn nhẫn lạnh tà.

Nụ cười trên mặt nàng dần dần phai nhạt đi, khôi phục lại vẻ điềm đạm, bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Gia đã trở về."

Trong lòng nói không ra cái cảm xúc này là gì đây? Mấy thứ cảm xúc xen lẫn, đại khái như thế đi! Chỉ có thể cảm nhận được sự đùa cợt lẫn nhau.

Trong lòng suy nghĩ nhưng cũng đã sớm liệu định hắn có sắc mặt không tốt nhưng cũng không tới mức quá khó chịu.

"Không trở lại thành sao?" Hắn lạnh lùng thốt, phượng nhãn bức thẳng Vãn Thanh.

"Vãn Thanh vừa mới trở về, ngươi liền đối với nàng ngôn ác ngữ tài như thế sao! Đây là lời mà một phu quân nói với thê thiếp mình sao!" Tà Phong thật sự chướng mắt, hướng thẳng về phía Phượng Cô lớn tiếng quát. Phượng Cô này bộ dạng vô tình, đối đãi tệ bạc với Vãn Thanh, hắn thật muốn cho tên Phượng Cô này một trận. Như vậy mới có thể giải được ác khí trong lòng.

"Ta như thế nào không cần ngươi phải dạy, ngươi nhớ rõ, đây là chuyện của chúng ta, ngươi là người ngoài." Phượng Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta, gạt Tà Phong ra.

Hắn đương nhiên nhìn ra được là Tà Phong thích Vãn Thanh, điều này, hắn cực không thích!

"Ngươi!" Tà Phong nghiến răng, hắn hận tên Phượng Cô này, tên này, hết lần này tới lần khác nói toàn lời ác khẩu, tâm độc!

"Chỉ cần thấy việc bất bình, người trong giang hồ đều sẽ muốn nhúng tay can thiệp, dù ngươi có là phu quân của Vãn Thanh thì sao chứ, ngươi căn bản không xứng với 2 chữ phu quân! Không thể bảo vệ sự an toàn cho nữ nhân của mình, ngược lại còn trách người phụ nữ đấy! Hóa ra đây là cách xử sự của ngươi sao Phượng Cô!" Tà Phong không nén được phẫn hận, cười trào phúng.

"Ta cứ trách mắng nàng thì sao nào? Nàng mãi mãi là nữ nhân của ta!" Phượng Cô lạnh lùng cười, phượng nhãn tà ác sát khí, một tay kéo lấy Vãn Thanh vào trong lòng, môi đặt lên môi nàng một nụ hôn. (Kún: khổ, nam phụ thường là bị thế, các bạn đừng cắn xé nhá. =)) )

Hắn hung hăng ngấu nghiến đôi môi nàng rồi buông ra, phóng ánh nhìn khiêu khích về phía Tà Phong, hắn hiểu rõ rằng, điều này khiến người ta đau đớn nhất.

Vãn Thanh thấy Tà Phong như thế, sợ bọn họ đánh nhau thật sự, vội vàng khuyên nhủ: "Tà Phong, ta không sao, ngươi về trước đi nha!" Cảnh chướng mắt này, nàng không muốn, không muốn Tà Phong nhìn thấy.

Tà Phong nghe xong lời của nàng, biết bản thân lúc này căn bản không giúp được Vãn Thanh, vì vậy buồn bã xoay người chạy, trước khi đi không quên buông một câu: "Ta nể mặt Vãn Thanh không so đo với ngươi."

Hắn nói thật! Vì Vãn Thanh, điểm này, hắn nhường Phượng Cô, nhưng đừng nghĩ rằng hắn sợ Phượng Cô.

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc