Rõ ràng vừa thấy hắn đi được một quãng xa, đột nhiên tuấn nhan kia lại xuất hiện ngoài cửa sổ.
Vãn Thanh quýnh lên, cố gắng nháy mắt cho hắn bởi vì nàng nghe từ ngoài cửa truyền thấy tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn.
Tà Phong cười một tiếng, duỗi tay ra làm một động tác, Vãn Thanh vừa nhìn vừa lãnh ngộ, tài nhớ ra hắn vừa đưa bát cho nàng, nàng cũng không có suy nghĩ sâu xa.
Nếu có người đi vào, nhìn thấy bát trên tay nàng sẽ có chuyện không rõ ràng đây.
Vì vậy nàng cảm kích cười một tiếng, gật đầu.
Lúc này hắn mới biến mất hẳn trong bóng đêm.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa mềm mại thong thả, có thanh âm vang lên: "Nhị phu nhân, người đã ngủ chưa?"
Là tiếng Hồng Thư, Vãn Thanh vừa nghe vội vàng dấu ngay bát xuống dưới bàn, thanh thanh nói: "Ta chưa, Hồng Thư phải không?"
"Dạ." Hồng Thư đáp.
"Vào đi." Vãn Thanh nói.
Hồng Thư đẩy cửa vào, trên tay cầm một chén sóng sánh nước, dù cách xa cũng ngửi thấy mùi thịt rất thơm.
Vãn Thanh không khỏi cười thầm, tối nay làm sao vậy, người nào đến cũng mang đồ ăn tới. Nhưng dù sao thì cũng thật sự cảm động.
Hồng Thư không biết tâm tư Vãn Thanh, đóng cửa xong liền nói: "Nhị phu nhân, nô tỳ biết vết thương của người buổi tối nhất định sẽ đau thêm, cố ý đi làm một chén thuốc trị đau, cho thêm cả thuốc an thần, ăn xong sẽ ngủ tốt thôi."
Vừa nói vừa đi tới đầu giường Vãn Thanh ngồi.
Vãn Thanh nhẹ nhàng uống một chút, có chút nồng, không biết là nhiệt bốc, chỉ cảm giác thấy hốc mắt đau nhức, có nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống từng giọt.
Hồng Thư nhìn, trong lòng cũng khó chịu, chuyện hôm nay, nàng chỉ biết đứng một bên nhìn, không thể nhúng tay vào, không dám trái mệnh lệnh, nếu như nàng nhúng tay, với tính cách của Gia, chỉ sợ lại càng thêm tàn nhẫn.
"Nhị phu nhân, Hồng Thư hứa với Song Nhi chăm sóc người, nhưng không làm tròn lời hứa, để người bị trọng thương." Nàng áy náy nói.
Vãn Thanh lắc đầu: "Không cần nói như vậy, những việc này ngươi cũng không thể ngăn lại được, ta biết ngươi không cố tình mà."
"Nhị phu nhân… Hồng Thư một hành động ngăn lại cũng không có, chỉ ở một bên lạnh nhạt thờ ơ nhìn, người không trách Hồng Thư sao?" Nàng hỏi, trong lòng sợ nhất định Vãn Thanh không tha thứ.
"Nếu như biết rõ vô phương ngăn lại mà vẫn cố ra mặt sẽ chỉ làm cho mọi chuyện càng hỏng bét thôi." Vãn Thanh nói nho, vừa nói một cái cả 2 cùng hiểu được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Nhị phu nhân!" Hồng Thư có chút kích động, đối với sự rộng lượng của Vãn Thanh lại cảm thấy thập phần uất ức cho nàng.
"Tốt lắm… đừng thế, nhìn tay ta bị thương thế này, sau này còn cần ngươi chiếu cố nhiều." Vãn Thanh nói.
Trong lòng Hồng Thư vừa thu lại tâm tình bộc phát trịnh trọng nói: "Hồng Thư cam đoan, sẽ không nhượng ai – ngoài Gia xúc phạm tới Nhị phu nhân."
"Ân" Vãn Thanh cười một tiếng, chậm rãi uống bát thuốc sau đó đưa bát không cho Hồng Thư.
Nàng thấy Hồng Thư có điều gì muốn nói lại thôi, tựa hồ có gì đó không bình thường. Vãn Thanh hỏi: "Làm sao vậy, còn có việc sao?"
"Nhị phu nhân, lúc người chỉ có một mình, không nên ở cùng một chỗ với Chu Nguyệt Nhi". Hồng Thư đột nhiên nói.
Lời này, Vãn Thanh nghe có điểm khó hiểu, vì vậy nàng thắc mắc: "Làm sao vậy?"
"Nô tỳ hôm nay cố ý quan sát nàng ta, phát hiện nàng ta cũng có luyện võ, hơn nữa xem ra võ công không hề kém." Hồng Thư rùng mình nói. Không biết vì sao nàng đối với Chu Nguyệt Nhi kia không hè có hảo cảm, không biết nói thế nào, cho dù Nguyệt Nhi kia nhỏ bé, yếu ớt, đẹp tựa hoa, ngôn ngữ cũng phải loại người cực xấu. Nhưng nàng nhất định không có chút cảm tình gì.
"Luyện võ công?" Vãn Thanh có điểm kinh ngạc, nữ tử mảnh mai kia lại luyện võ công sao, hơn nữa võ công lại không hề kém.
Qủa nhiên là nhân bất khả tướng mạo (người không thể nhìn qua tướng mạo), nhìn nàng ta thướt tha uyển chuyển mềm mại, cử chỉ ôn nhu, như thế nào cũng không tưởng tượng ra được nàng là người luyện võ.
Nhưng cũng khó nói, nếu có khả năng thế, có thể cùng sánh đôi với một trong hai người Mộ Dung Kiềm hay Phượng Cô, người bình thường thì sao có thể chứ.
"Nàng đích thực có võ công." Hồng Thư cho là Vãn Thanh không tin liền nói tiếp. "Nói ra thì không đủ bằng chứng chứng minh vì nàng ta không có thể hiện ra, rất khó nói, bất qua ta vừa cố ý đi hỏi dò Hoàng Ký, nàng rất thông thạo tin tức giang hồ, ta vừa nói. Nàng liền cười lạnh một câu: "Không chỉ biết, thật sự lợi hại."
"Không nghĩ tới là một nữ tử như thế lại là người học võ." Vãn Thanh đột nhiên cảm giác được, ở chỗ này, đúng là có nhiều người giỏi giang quá. Không phải vì Nguyệt Nhi có võ công mà nàng sợ hãi, dù sao người có võ công cao cường thế nào thì chỗ nào cũng có, khó lòng phòng bị, chủ yếu là nàng có võ công mà còn có thể có một vẻ nhu mì như thế sao, đây mới là điều làm người ta sợ hãi nhất.
Đâm sau lưng khó phòng, xem ra, Chu Nguyệt Nhi đối với nàng chắc chắn sẽ dùng đủ mọi cách. Hôm nay nàng vu oan giá họa nàng, nàng đã nhìn rõ.
Nhịn không được ngáp một cái, hốt nhiên cảm giác thập phần mệt mỏi. xem ra dược mà Hồng Thư mang tới có hiệu quả, tay nàng cũng bớt đau đi không ít.
"Ta muốn ngủ. Ngươi cũng đi ngủ sớm đi." Nàng hướng về Hồng Thư nói, mí mắt cũng đã díp lại, nói xong nặng nề chìm vào giấc ngủ….
Nhưng Hồng Thư vẫn một mực canh giữ ở đầu giường nàng, không rời đi nửa bước.