Vãn Thanh nhìn ra cửa, thấy Phượng Cô mang vẻ mặt lãnh đạm đứng đó, quay lưng về phía ánh sáng, mặt của hắn, vì bị khuất sáng, chỉ nhìn thấy một mảnh âm u, không thể nhìn rõ cái gì.
Vãn Thanh thấy, lúc nhìn lão phúc, miệng hắn phảng phất sự vui vẻ, nhưng nàng còn thấy, cặp mắt phượng hẹp dài của hắn, cũng có ẩn giấu sự tức giận.
Lúc nàng nhìn hắn, hắn ném cho nàng ánh mắt cảnh cáo.
Cảnh cáo thật sao? Cảnh cáo cái gì cơ chứ?
Cảnh cáo nàng đừng có nói ra chân tướng sự việc với lão phúc sao?
Trừ…cái này, nàng không thể nghĩ ra hắn muốn cảnh cáo nàng về chuyện gì.
Hắn cũng sợ sao?
Hắn sợ người khác biết chuyện đấy sao?
Thật là buồn cười, nàng còn tưởng rằng hắn là người bách độc bất xâm ( ám chỉ là người không sợ cái gì) ? Nguyên lai, hắn cũng chỉ đến thế mà thôi?
Nàng lạnh lùng nghĩ, còn đáp trả hắn một nụ cười lạnh lùng như băng giá. Rồi sau đó không thèm nhìn hắn nữa, như khiêu khích!
Nàng muốn khiêu khích hắn!
Nàng đã nhịn quá nhiều, nếu còn tiếp tục , hắn sẽ càng được nước lấn tới, nàng không thể để hắn khi dễ nữa.
Nàng cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, nàng cũng có sự tôn nghiêm của bản thân. Chẳng nhẽ cứ để hắn đạp lên mãi! Hơn nữa, hắn muốn thương tổn nàng thế nào nàng cũng kệ, nhưng nàng không thể chịu được việc hắn hành hạ người của nàng.
Xảy ra chuyện ngày hôm qua, lòng của nàng đã đóng băng. May là Song nhi không có việc gì, nếu không, nàng phải ăn nói sao đây?
Trước đây nàng vẫn nghĩ, dù sao nàng sẽ phải chung sống với hắn cả đời, cho nên nàng sẽ cố gắng ẩn nhẫn, đối với truyện hắn đã cưỡng gian nàng, nàng sẽ không vạch trần, sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác tìm cớ gây sự với nàng, chỉ có kẻ tàn bạo như hắn mới có cái ý nghĩ bệnh hoạn đấy.
Nàng một mực cố gắng để mối quan hệ giữa nàng và hắn không quá cứng nhắc.
Dù sao, chuyện hắn và nàng quan hệ như nào, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến mẫu thân, nàng nghĩ tới, gia cùng mọi sự hưng, lời này luôn không sai .
Nhưng có ai ngờ, ẩn nhẫn như thế, chỉ khiến hắn được nước lấn tới gây sự với nàng.
Hôm nay, nàng không cần phải cố gắng trưng ra bộ mặt dịu dàng nhỏ nhẹ với hắn, cùng lắm thì chết là cùng.
"Phượng gia đến từ lúc nào vậy?" Lão phúc cũng không thèm để ý lời của hắn, tựa hồ là thói quen thông thường, cũng tựa hồ biết mặc kệ ông lão nói như thế nào, Phượng Cô sẽ không trách phạt ông lão
"Ngươi cứ ở đây nói chuyện, ta nếu không đến, chỉ sợ qua ngày mai ngươi cũng chưa chắc nhớ ra việc phải bẩm báo cho ta trướng vụ." Phượng Cô nói với lão phúc, mặc dù từ ngữ có chút giận, nhưng giọng nói vẫn ấm áp, không có cảm giác lạnh lùng tàn bạo mọi khi.
"Ha hả… " lão phúc cười, vuốt vuốt chòm râu trắng, cười cười nói: "Phượng gia cũng biết, lão phúc đã có tuổi, người cao tuổi, thích lải nhải cả ngày, Gia không thích nghe, ta phải tìm Nhị phu nhân để nói một hai câu, chuyện dễ hiểu mà!"
"Phải không?" Phượng Cô nhìn về phía hắn, mặc dù ngữ khí không có quá bén nhọn, nhưng đáy mắt lóe lên sự không tin.
Lão phúc hoàn toàn không để ý, vẫn cười nói: "Đương nhiên là phải!"
Lão phúc giơ đôi mắt vẫn còn híp lại vì cười hỏi Phượng Cô: "Nếu không phải, Phượng gia cho rằng chúng ta mưu đồ chuyện gì?"
Câu nói này, khiến Phượng Cô không biết phải đáp lại như nào .
Chuyện hắn không muốn người khác nói ra, đương nhiên bản thân hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Lúc này nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã bị hắn cho một chưởng, nhưng là lão phúc, thì hắn chỉ có thể cười không chút so đo.
"Ta không nghĩ hai người mưu đồ chuyện gì, chỉ là vừa vặn lại đây nghe được, thuận miệng hỏi thôi." Phượng Cô cũng dùng thái độ đùa đùa cợt cợt, một câu nói, chuyện nhỏ hóa không có, gạt chủ đề này qua một bên.
Ánh mắt nhìn chăm chú Vãn Thanh, khóe miệng khẽ nhếch cười, như thể đang mưu tính chuyện gì, mặc một bộ trường bào bằng gấm màu trắng, bạch sắc gấm vóc, chắp tay đứng nhìn.
Vãn Thanh cũng không thèm đi xem hắn, mà an tĩnh ngồi trên ghế.
Nàng nhìn ra hắn đang tính toán chuyện gì đó, mặc dù không biết hắn cuối cùng muốn làm gì, nhưng nàng biết, đấy chắc chắn không thể là chuyện tốt đẹp. Nếu hắn không nói, nàng không cần phải để tâm.
Vì vậy liền nhấc chén trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, nhấm nháp hương vị, vốn chỉ định che dấu sự sợ hãi trong lòng, không thể ngờ, nước ở đây, ngọt lành khinh nhuận, chỉ một ngụm nhỏ, cũng thơm ngát lên rồi
Ánh mắt của nàng sáng ngời, nhìn về phía phúc bá: "Trà này…. "
Nàng còn chưa nói ra, lão phúc đã lộ vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: "Trà rất ngon đúng không?"
Vãn Thanh liền nói: "Trà thơm mà không chát, khí hương mà không khuếch tán, lướt qua lưỡi liền có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, chạm đến yết hầu sẽ cho cảm giác khoan khoái, rồi cho vị ngọt lành, đáng tiếc Vãn Thanh chỉ biết là trà Khương quân mao tiêm, không đoán được đã pha chế thế nào."
Nàng nghĩ đến tuyết trên hoa mai hoặc sương sớm để pha chế, nhưng những phương pháp đó nàng đều đã dùng qua, vẫn không có được vị ngọt lành như tách trà này.
Mùi hương đó, không lẫn hương hoa, mà chỉ là mùi trà hòa tan với nước cho cảm giác ngọt lành.
"Ngươi tất nhiên đoán không ra, trà này, dùng thứ chỉ trấn Song Phúc mới có, là nước suối lọc qua bông, bông sẽ lọc ra thứ nước trong vắt, không tạp chất!" (đoạn trà bánh này không ảnh hưởng nội dung cho phép mình edit bừa một tý) Lão phúc nói với vẻ mặt vui vẻ, rồi như nhớ ra kẻ từ nãy giờ không nói câu nào là Phượng Cô, quay sang hắn, chậm rãi thần bí nói tiếp: "Con suối này, cũng có lai lịch! Con suối này vốn ở sau núi, bình thường ít người lui tới, là Phượng thiếu gia của chúng ra phát hiện ra nó!"
Lão nói xong cố ý liếc mắt về phía Phượng Cô, mà Phượng Cô, vẫn bầy ra cái vẻ mặt đấy, cười mà như không cười, như thể đang suy nghĩ điều gì đấy.
Vãn Thanh nghe xong, sắc mặt trở nên bình thản, mặc dù khóe miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt ham thích không còn, chỉ còn lại thái độ lạnh lùng.
Nhàn nhạt trả lời: "Không ngờ Song Phúc Trấn lại là địa phương thần kỳ như thế! Có thể có con suối như thế!"
Nói xong đưa tách trà lên miệng, không mở miệng nói gì nữa.
Ông lão đương nhiên nhận ra cái không khí bất bình thường này, nhưng là người không chịu được sự tịch mịch, liền nhớ ra có điều chưa hỏi Phượng Cô, quay sang nói: "Phượng gia tới đây có chuyện gì sao?"
"Tây sương phòng bé quá , ta muốn ngủ ở đây." Hắn nói.
Một câu nói ngắn gọn, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang
Nàng giơ lên đôi mắt thắc mắc nhìn hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Hắn muốn tới Lầu Các ngủ, vậy bảo nàng phải đi đâu?
Nghĩ đến chuyện phải ngủ chung với hắn, nàng thấy không tự nhiên chút nào.
Nhưng nghĩ kĩ, với thái độ yếm ác của hắn đối với nàng mà nói, hắn chắc không muốn cùng nàng ở cùng một chỗ.
Nghĩ đến này, Vãn Thanh yên tâm rất nhiều.
Lão phúc vừa nghe đang hăng hái, nhìn hai người, như thể không trông thấy thái độ không thiện ý của cả hai, vội vàng lên tiếng: "Ta nói , Nhị phu nhân tới, chỗ này nên để cho Nhị phu nhân ở!"
Lão phúc quả quyết nói với thái độ như chém đinh chặt sắt
Phượng Cô hướng về phía lão phúc cười tà tiếu: "Ta chưa từng nói không cho nàng ở đây."
Ngụ ý, là muốn cùng nàng ở chung một chỗ.