Nửa đêm lúc đang mơ hồ ngủ, Vãn Thanh chợt thấy trên vai bị một người điểm huyệt, rồi sau đó bị con người tàn bạo đó vắt ngang người nàng trên vai khởi chạy.
Vãn Thanh trong đầu giật mình, định bụng hô hoán lên, miệng nhấp nháy mới phát hiện ra căn bản nàng kêu không nên lời, toàn thân không thể nhúc nhích dù là một điểm.
Trong bóng tối mù mịt, đột ngột trí nhớ trong đêm hôm đó lùa về hiện lên trong đầu nàng, nàng hoảng sợ, toàn thân không ngừng cố giãy dụa, ánh mắt mở thật lớn, cố gắng nhìn rõ bộ dạng của người kia. Nàng biết giờ phút này không thể sợ hãi, càng sợ hãi càng sẽ chỉ càng khiến cơ hội tự cứu lấy mình bị bỏ mất. Cố gắng hít thở thật sâu, bắt buột bản thân phải từ từ bĩnh tĩnh, tỉnh táo.
Nàng phát hiện người này không phải Phượng Cô, bởi trên người hắn không có mùi đàn hương mà Phượng Cô vẫn có, mà người này mang theo mùi thanh tùng. Nàng vốn trong tâm cứ nghĩ là do Phượng Cô, có thể mặc kệ hắn muốn làm gì cũng không sợ.
Nhưng họa vô đơn chí, đây không phải là hắn a…
Tên hắc y nhân khieng người đi, rồi sau đó biến mất trong rừng rậm mà Phượng Cô cùng cả đoàn thị vệ không một người phát hiện ra chuyện này, thật đáng buồn cười.
Bất quá không thể trách được, bởi tên Hắc y nhân này tựa hồ có chuẩn bị kỹ càng rồi mới hành sự, đoán chắc thời điểm bọn thị vệ thay ca mới hành động, hơn nữa khinh công siêu phàm, trong thời gian thị vệ thay ca ngắn ngủi mà đã có thể tẩu thoát, cũng không kinh động dù là một mảng lá cây.
Một tia cơ hội dành cho nàng cũng không hề có. Liền sau đó đã bị hắn mang đi.
Chờ cho đến lúc hắn dừng lại, không biết là đã bao xa.
Vãn Thanh không muốn cũng biết rằng Phượng Cô cùng đoàn người đã ở rất xa nàng.
Vì Hắc y nhân khinh công thập phần siêu phàm, chạy trốn so với kẻ nào cũng nhanh hơn, lại trong thời gian dài đến vậy, nàng đoán qua chắc cũng đã cách xa hơn 10 dặm.
Hắc y nhân kia đưa nàng hướng tới một đống rơm rồi sau đó tự nhiên tháo miếng khăn đen che mặt xuống.
Lộ ra một khuôn mặt trẻ tuôi, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, xem ra tuấn tú như mặt trời, thập phần tuấn khí. Giờ phút này vẻ mặt đắc ý nụ cười của hắn không làm cho người ta có cảm giác chán ghét.
Vãn Thanh nghĩ, người này bắt mình nhưng tại sao nàng không nhìn thấy trên mặt hắn có chút ác ý gì? Qủa nhiên là kỳ quái.
Thấy hắn hướng tới phía nàng, điểm nhẹ hai huyệt thượng giải huyệt nói cho nàng.
Nàng chưa kịp hỏi hắn điều gì, hắn đã lên tiếng: "Yên tâm, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi."
Vãn Thanh buồn cười, thế nào là sẽ đối tốt với nàng, đã bắt nàng đưa tới đây, còn nói là sẽ không xử tệ ư?
Hành động và lời nói không có chút ăn khớp gì cả.
Vì vậy nàng hỏi: "Tại sao lại bắt ta?"
Hắn cười: "Có người dùng tiền, thuê ta bắt cóc ngươi."
Bắt cóc?
Vãn Thanh nhớ ra từng nghe nói qua một người vậy, hình như rất giống hắn.
Giang hồ hiệp trộm danh xưng Tà Phong, đến ko bóng, đi ko tiếng.
Khinh công thiên hạ ít người sánh kịp, chưa từng thất bại, muốn vật gì là lấy được vật ấy Nhưng từ trước đến giờ hắn có một điểm là chỉ trộm của nhà giàu, không lấy của nhà nghèo, chỉ lấy vàng bạc, không lấy lương thực.
Cho nên những kẻ nhà giàu khi nghe tên hắn đều cực kì thống hận, thậm chí Thượng Quan gia cũng đã từng bị hắn trộm một vài bảo vật. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Bất quá Thượng Quan Hoằng sợ bị thiên hạ nói hắn làm quan bất nhân, thu vén nhiều của đút, sợ bị truy cứu nên đành đau lòng giấu chuyện bị trộm kia xuống.
Trong lúc này phải không được lộ ra sợ hãi, nàng liền thử dò xét: "Ngươi là Tà Phong?"
Hắc nam nhân giật mình quay đầu lại, cất tiếng hỏi kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"
Vãn Thanh ban đầu còn mơ hồ, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì khẳng định chắc chắn đây là tên trộm Tà Phong, biết rõ được hắn rồi, nàng cũng có phần nào yên tâm hơn/
"Ta không nhận ra, chẳng qua là đoán thôi. Nhìn vẻ mặt ngươi như thế thì chính là Tà Phong rồi. Chỉ là không hề nghĩ tới, thiên hạ đều nói Tà Phong ngươi là một người có sĩ khí, ta hoàn toàn không nghĩ ngươi lại là một tên bắt cóc phụ nữ. » Nàng nói một mạch, sau đó cố ý thở dài một hơi, liếc mắt nhìn trộm hắn xem phản ứng của hắn ra sao.
Chỉ thấy hắn cười một tiếng, còn tưởng rằng hiệp nghĩa chi sĩ( kẻ tự coi mình là hiệp sĩ giúp đời) coi trọng nhất tên tuổi, ai ngờ tên Tà Phong này căn bản không thèm để ý, vẫn cười hì hì nói : « Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận mình là hiệp khách nghĩa chi sĩ, bất quá danh hiệu đó chỉ là do người đời gọi thế thôi, ta chỉ là một tên trộm nho nhỏ, còn có thể xưng tên tuổi với ai! Đúng là bắt cóc một nữ tử như ngươi là ko hay, nhưng ai bảo ngươi là nữ nhân của Phượng Vũ Cửu Thiên thiếu trang chủ! Mà ân nhân của ta, lại muốn bắt cóc ngươi. »
Hắn vừa nói vừa rung đùi đắc ý, vẻ mặt khi thì kinh hoàng, khi thì tiếc hận, trái lại với vẻ mặt là lời lẽ nói năng hùng hồn, quả nhiên là rất sinh động.
Chỉ tiếc, lời hắn nói Vãn Thanh tuyệt đối không muốn nghe.
Hắn dứt lời lại bỏ thêm một câu: "Bất quá ngươi yên tâm, ân nhân ta là người tốt, sẽ không hại ngươi đâu."
"Ân nhân của ngươi? Ai là ân nhân của ngươi?" Vãn Thanh có điểm tò mò, người muốn bắt nàng là người phương nào? Không thể nào nghĩ được ân nhân của Tà Phong là người tốt được, bởi nếu hắn là người tốt thì không đời nào bắt cóc nàng để đối phó với Phượng Cô.
"Có điều này ta sẽ nói cho ngươi, cùng lắm ba ngày sau ngươi sẽ được gặp ân nhân." Tà Phong mặc dù thoạt nhìn thì tếu táo nhưng cũng có phần nghiêm túc.
Hắn không nói, Vãn Thanh cũng không cố hỏi nữa, nàng lẳng lặng ngồi ở một góc nhìn ra bầu trời ngoài của số, trời vẫn còn tối đen như mực.
Trái lại Tà Phong lại không nhịn được, hắn là người nếu không thích sự yên tĩnh, bình thường ngồi một lúc là không chịu được, giờ phút này bên cạnh có một người mà lẳng lặng nửa câu cũng không nói khiến hắn thập phần khó chịu.
Vì vậy… liền mở miệng lên trước: "Ta kể cho ngươi nghe chuyện cười nhé?"
Tuy là hắn hỏi nhưng không chờ Vãn Thanh trả lời hắn đã thao thao bất tuyệt bắt đầu, hiển nhiên là không muốn Vãn Thanh ngừng lời hắn.
"Trước đây có ba người đi đến tạp hóa mua đồ, chủ hàng hỏi người đầu tiên: "Người muốn mua cái gì?"
Người đầu tiên trả lời: "Ta muốn mua một bao lạc." (là đậu phộng ạ)
Chủ hàng liền đi vào kho hàng cầm một bao lạc ra cho hắn.
Chủ hàng lại hỏi người thứ hai : « Ngươi muốn mua cái gì ? »
Người thứ hai trả lời : « Ta muốn mua một bao lạc. »
Chủ hàng khó chịu : « Tại sao ngươi không nói sớm ? »
Chủ tạp hóa đã có điểm bực mình nhưng vẫn phải đi lấy, bèn gọi thê tử cùng đi xuống kho.
Trước lúc đi xuống kho, lão hỏi người thứ ba : « Ngươi cũng muốn mua một bao lạc hả ? »
Người thứ ba nói : « Không phải. »
Lão chủ tạp hoa liền xuống lấy một bao lạc cho ngươi thứ hai sau đó cũng thê tử quay lên.
Sau đó lão liền hỏi người thứ ba : « Vậy ngươi muốn mua gì ? »
Tà Phong nói đến đoạn này quay đầu về phía Vãn Thanh hỏi : « Ngươi đoán người nọ muốn mua cái gì ? »
Vãn Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, vì vậy từ đầu đến cuối không nói năng gì, thấy hắn hỏi nàng cũng không đáp, ai ngờ hắn không tức mà cũng không giận, hướng tới mặt nàng tự nói câu trả lời : « Người thứ ba nói : « Ta muốn mua hai bao lạc. » ( hay hay, ha ha ha.)
Hắn vừa nói xong, Vãn Thanh rốt cục không nhịn được cười, quay ra nhìn hắn một cái, vẻ mặt cố tình làm giận dữ không còn giữ nổi nữa.
Tà Phong thấy nàng cười một tiếng, trong lòng cũng khẽ mỉm cười, sau đó vui vẻ nói : « Ta kể chuyện cười thì không ai có thể không cười. »
Vãn Thanh thấy tâm trạng hắn đắc ý, vì vậy vội thu lại nụ cười, giả bộ lãnh đạm, cố ý đáp : « Ta chính là sợ nếu như không cười, chuyện cười của ngươi lại thành câu chuyện phiếm nhạt nhẽo. Ta chi là không muốn thế nên mới cười. »