Vừa băng bó một chút, Phượng Cô đã đứng lên, quay sang Vãn Thanh nói: "Nhanh rời khỏi đây, nơi này không nên ở lâu."
"Thương thế của người đã như thế, chi bằng chúng ta vào trong động nghỉ ngơi một lát, chờ đám người Hồng Thư đến đây." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, không giải thích được ý tứ của Phượng Cô, vết thương của hắn tuy không quá nghiêm trọng, nhưng trước hết vẫn phải nghỉ ngơi mới tốt, thời gian gần đây hắn bị thương liên tục, cho dù có là mình đồng da sắt cũng không chịu được từng đấy sức ép. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Không được! Đi ngay lập tức." Phượng Cô quả quyết nói, kéo tay Vãn Thanh, bước dài về phía trước, thần sắc vô cùng khẩn trương.
Vãn Thanh bị hắn bất ngờ kéo lên, lảo đảo, té ngã trên đất.
Phượng Cô quay người lại, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, vẻ mặt áy náy: "Thanh nhi, xin lỗi."
"Người làm sao vậy, sao lại gấp gáp như vậy!" Vãn Thanh hỏi, nàng biết Phượng Cô hành động từ xưa đến nay có chừng mực rõ ràng, rất ít khi lộ vẻ khẩn trương.
Lúc này hắn hành động như thế, tất là có nguyên nhân, nhưng nàng không thể nghĩ ra là hắn bị sao.
"Nơi đây không nên ở lâu, trên Thiên Sơn, trừ… sói, còn có những loài dã thú khác, nơi này tanh mùi máu, chỉ sợ sẽ hấp dẫn những loài dã thú khác, phải nhanh chóng rời khỏi đây." Phượng Cô giải thích.
Vãn Thanh vừa nghe xong liền gật đầu hiểu lời hắn. Cũng may Phượng Cô chu đáo, tại sao nàng lại không nghĩ ra chứ, nơi này tanh tưởi mùi máu, sẽ hấp dẫn dã thú?
"Chúng ta nhanh đi thôi!" Nói nhỏ, rồi sau đó đứng lên, nhưng cổ chân lại truyền đến một cơn đau.
"Nha!" Không khỏi kêu lên, nhìn cổ chân, liền biết ngay là do cú ngã vừa rồi , ngẩng đầu quay sang Phượng Cô nói: "Ta bị trật khớp cổ chân ."
"Để ta xem!" Phượng Cô ảo não nói: "Đều tại ta quá thô lỗ!"
Phượng Cô nhẹ nhàng cầm lấy chân nàng, chỉ nghe " lạc chi " một tiếng, Phượng Cô ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, không dám sơ suất, vì vậy nói: "Chúng ta tìm một chỗ an toàn, ta sẽ xoa bóp cho nàng."
"Ừm." Vãn Thanh gật đầu, cũng không sợ sẽ bị dã thú đuổi theo.
Khẽ đứng lên, Phượng Cô đưa lưng về phía nàng: "Lên đi! Ta cõng nàng!"
Vãn Thanh nhìn tấm lưng dày rộng, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Phượng Cô quay đầu: "Nhanh một chút, lúc này còn lo lắng gì vậy!"
Vãn Thanh cắn răng một cái, chậm rãi đi tới, ghé lên bên vai không bị thương của Phượng Cô.
Ngay lúc áp vào lưng Phượng Cô, thân thể nàng trở nên cứng ngắc.
Chỉ khẽ nhúc nhích thì sẽ va chạm.
Tiếp xúc thân mật như thế, làm cho người ta cảm thấy toàn thân cũng dần nóng lên. Về phần Phượng Cô, chỉ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, đột nhiên hắn cảm thấy, Vãn Thanh bị trật khớp, cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất, hắn và nàng lại gần nhau hơn một chút
Hai người sát cạnh nhau, lại mang hai tâm tình khác hẳn, cũng không ảnh hưởng đến bước tiến.
Đáng tiếc, bọn họ tuy đi nhanh nhưng vẫn không bằng khứu giác loài dã thú.
Mới đi hơn mười dặm, đã thấy trước mắt một con gấu trắng, vô cùng to lớn đang từ từ đi về phía hai người.
Mặc dù nó đi từ từ, nhưng, Vãn Thanh cũng không cho rằng nó vô hại -, bởi vì đôi mắt nó lóe ra từng tia sáng đói khát, khóe miệng còn đang chảy nước miếng?
Con gấu lớn như vậy, so với bầy sói kia, nhất định là độ lợi hại không kém nửa phần.
Không ngờ, lại gặp mấy loài dã thú này .
Trong lòng thầm than, đúng là họa vô đơn chí (họa không đến chỉ một lần)!
Phượng Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay Vãn Thanh, nói: "Không cần sợ, chỉ có một con thôi, nàng chỉ cần đứng yên không nhúc nhích, ta chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết nó xong xuôi!"