Trằn trọc tỉnh lại, đại khái là từ khi lên đường đến nay, đây là giấc ngủ ngon nhất của nàng. An tĩnh mà thoải mái, khiến người luôn ngủ không được sâu như nàng cũng sinh ra ý nghĩ muốn ngủ thêm.
Hàng mi cong lay động vài cái, sau đó nàng chậm rãi mở mắt, chớp chớp đôi mắt đẹp như lục thủy.
Phượng Cô cười ngọt ngào một cách hạnh phúc, nhìn nhân nhi (dùng để chỉ người yêu, = baby, honey) trước mặt, cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, đột nhiên hắn nghĩ, mỗi một sớm mai thức giấc, nếu được nhìn thấy nhân nhi xinh đẹp tỉnh lại sau giấc ngủ chính là điều hạnh phúc nhất thế gian này.
Phượng Cô lên tiếng: "Đã tỉnh rồi sao?"
Vãn Thanh có chút giật mình, vừa mở mắt ra, đã thấy một gương mặt tuấn tú khuynh thành chỉ cách nàng có vài thước, khoảng cách rất gần, dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn rất đẹp mắt, ngọt ngào như mứt táo.
Hắn quả thật rất đẹp trai, thiếu đi mấy phần thô bạo và cuồng ngạo, nụ cười ngọt ngào, lại có tà khí và sự quí phái trời sinh, là một mỹ nam tử vô cùng hiếm gặp.
Nhẹ nhàng trả lời: "Tỉnh rồi."
Thanh âm dịu dàng, khẩu khí thản nhiên, có chút ngái ngủ, làm Phượng Cô động lòng không thôi.
"Nàng đã thấy khá hơn chưa?" Hắn cười hỏi.
"Ừm, hình như tốt rồi, không cảm thấy khó chịu như tối qua nữa , hơn nữa còn cảm thấy vô cùng khoan khoái." Hít sâu một hơi, nàng thật sự có cảm giác thần thanh khí sảng: "Đúng là nhìn không ra, không ngờ người lại là thần y, chỉ một bát thuốc đã đẩy lùi hết bệnh!" (Nhi: vâng quả thật là sến không chịu nổi, nổi hết cả da gà da vịt lên dồi)
Vừa nói vừa xoay người, mới giật mình nhận ra, thứ mà nàng đang gối đầu không mềm mại như gối đầu thông thường, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều, xoay đầu nhìn Phượng Cô từ trên xuống dưới mới phát hiện ra, nàng gối đầu lên chân hắn.
Mặt, bắt đầu đỏ lên.
Tại sao nàng lại ngủ như thế chứ?
Tỉ mỉ nghĩ lại, mới nhớ ra, tối hôm qua, sau khi uống xong bát thuốc nàng cảm thấy nóng, sau đó vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đáng lẽ nàng phải ngủ cạnh cây đại thụ mới đúng chứ?
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Ta lên xe ….. ngủ như thế nào?"
"Buổi đêm nhiều sương, hơn nữa gió lại thổi mạnh, ta thấy nàng ngủ say quá, không đành lòng đánh thức, liền trực tiếp bế nàng vào xe, vừa ấm áp vừa có thể tránh gió và sương." Phượng Cô khẽ cười nói, cười một cách rất vui vẻ còn có chút tà khí, kỳ thật khi sắc thuốc, hắn đã cho thêm chút trấn tâm dược liệu -, có tác dụng gây buồn ngủ, giúp ngủ ngon hơn, thế nên nàng uống xong mới buồn ngủ như vậy, chỉ kịp ngáp một cái là nhắm mắt ngủ luôn.
Bất quá hắn thấy không cần giải thích rõ ràng tường tận cho nàng.
Hắn chỉ biết một điều, bộ dạng khi nàng ngủ say, đẹp đến thế nào.
"Cám ơn người." Nàng nói khẽ.
Đứng dậy, Phượng Cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, rồi sau đó chu đáo lấy chăn quấn chặt nàng: "Bây giờ vẫn còn sớm, bên ngoài gió lớn, nàng … đừng đi ra ngoài, ta đi nấu một chén canh và lương khô cho nàng ăn, ăn cho ấm người rồi đi."
Vãn Thanh nhìn hắn một chút, gật đầu, không nói gì thêm. Chỉ cảm giác được hắn như thế, làm cho không ai có thể cự tuyệt.
Vừa nói hắn lấy từ thùng xe hai cái bánh thịt nướng, rồi sau đó đi ra ngoài.
Vãn Thanh kéo chăn, mỉm cười, lẳng lặng dựa người vào thành xe, chờ Phượng Cô mang canh nóng vào.
Nhưng trong lòng đang âm thầm thắc mắc, một người có thể sắc thuốc trong vòng 1 khắc (15 phút), sẽ nấu canh thành cái dạng gì, không biết có làm canh đổi vị luôn không .
Nếu canh đổi vị, nàng thật không biết có thể uống hết không ?
Cứ nghĩ như thế, đột nhiên có một sự hào hứng không thể giải thích, giục nàng ra ngoài nhìn xem hắn nấu canh thế nào.
Bên ngoài vang lên từng tiếng xủng xoẻng do chuyển củi, rồi sau đó lách cách, hơi hơi nhắm mắt lại, dường như Vãn Thanh đang nhìn thấy ngọn lửa bốc cao ngoài kia.
Ừm, theo lý thuyết, lửa to đồ ăn ngon, món canh này chắc cũng không tệ .
Lại qua rất lâu, vẫn chưa thấy canh được nấu xong, theo lý thuyết, phải xong rồi mới đúng, lửa lớn như vậy, canh phải sôi rồi mới đúng chứ?
Dần dần có một mùi hương bay vào thùng xe, mùi thịt nướng câu hồn, làm cho nước miếng chảy ra như suối.
Chỉ thấy màn xe bị xốc lên, có một kẻ tuấn tú đang cười tự tin thò mặt vào, tay bê nồi canh và một xiên thịt.
Vãn Thanh nhìn xiên thịt chăm chú, ngây ra một lúc, mới hiểu ra mùi thơm lúc nãy là từ xiên thịt nướng, ngẩng đầu vui mừng nhìn hắn: "Đây là..."
"Nàng xem, bánh nướng và canh rất khó uống, dính vào một cục cũng khó lấy, đúng lúc có đàn chim bay qua, thế là có thịt ngon dâng đến cửa cho chúng ta!" Hắn hài hước kể lại.
Nghe xong Vãn Thanh cũng phải cười. Kéo chăn, lấy ra hai cái bát sạch và thìa, sau đó nhanh chóng uống canh, đúng là rất ngon, rất dễ nuốt, không có một mùi vị lạ lùng nào , bất quá cũng đủ để làm ấm dạ dầy.
Phượng Cô cầm một xiên thịt, đưa đến sát miệng của nàng: "Nếm thử đi, thịt này, tuyệt đối là miếng thịt ngon nhất nàng từng ăn!"
Vãn Thanh há mồm cắn một cái, con chưa cảm nhận được vì gì lưỡi đã phát bỏng, kinh hô : "Nóng quá!" Nhưng vị thịt đã kịp xuyên qua đầu lưỡi truyền vào trong lòng, ngon đến mức nàng không thể mở miệng xoa dịu cái lưỡi.
Nước mắt dàn giụa vì nóng, Vãn Thanh cười: "Thơm lắm đó!"
"Nàng nhìn đi, nóng đến chảy nước mắt rồi kìa!" Phượng Cô đau lòng nói, đưa tay lau nước mắt cho Vãn Thanh: "Ngon thì ăn nhiều một chút đi, kỳ thật cũng do ta, dọc theo đường đi nhiều chim thú rừng như vậy không nghĩ ra! Thân thể nàng đã kém, đường dài bôn ba, còn phải ăn thứ lương khô khó nuốt, không dinh dưỡng cũng chẳng ngon, khẳng định thân thể càng kém hơn! Ta nghĩ rồi, sau này mỗi ngày đều thay đổi đa dạng các loại thịt, nướng thật ngon rồi cho nàng ăn, ăn nhiều sẽ mập mạp tròn trịa! Sau đó..."
Hắn đang nói đột nhiên dừng lại, muốn nói gì lại thôi, nhìn Vãn Thanh, cư nhiên đỏ mặt.
Vãn Thanh nghe, đối với đoạn sau xác thật là không rõ hắn muốn nói gì nữa, nhưng cũng biết rất khó nói, vì vậy không hỏi, chỉ buồn bực ăn thịt nướng.
Nàng đang suy đoán, có phải hắn sẽ nói, vì hắn sinh một bé con kháu khỉnh mập mạp không? Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của hắn, lại còn đỏ mặt tía tai, tám chín phần là đúng rồi.
Nhưng bé con!
Haizzz, nghĩ tới, lại khiến gợi lại những chuyện không vui.
Lắc đầu, chuyện đã qua thì để nó qua đi -, nếu không, chỉ làm khổ bản thân .
Lúc này không nên nghĩ ngợi nhiều như vậy .
… …
Quả thật Phượng Cô đã làm đúng theo những gì hắn nói -, ngày nào cũng nướng thịt cho nàng ăn, hơn nữa, mỗi ngày lại nướng một loại thịt khác nhau, Vãn Thanh không biết là thịt những con gì, Phượng Cô cũng không nói cho nàng.
Bởi vì sợ nàng nghĩ đến con vật kia khi còn sống, thì ngon đến đâu cũng nuốt không nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng đúng là nếu để nàng nhìn thấy những con vật đó thì đúng là nàng sẽ không ăn được (kiểu người yêu mèo không ăn thịt mèo chứ không phải vì kinh tởm gì đâu).
Vì muốn nàng không quá buồn bực, thỉnh thoảng Phượng Cô cũng bảo nàng ra ngồi cạnh hắn ở đầu xe, nếu không thì ngắm cỏ cây bên đường cũng là chuyện không tệ.
Ăn ngon, tâm tình cũng tốt, vì vậy mấy ngày kế tiếp, thân thể của nàng thực sự tốt lên rất nhiều, chỉ tiếc, mặc kệ thân thể tốt xấu thế nào, vẫn không thể ngăn chặn chuyện hỏa hàn độc phát tác.
Thời gian nửa tháng đã qua, sự hành hạ khiến nàng sợ hãi bắt đầu kéo tới . Bất quá may là, khi hỏa hàn độc phát tác hai người đã đi đến chân núi Thiên Sơn.
Mặc dù Thiên Sơn vô cùng to lớn, muốn tìm ra– Băng Ngọc Tuyết Liên trong truyền thuyết không phải chuyện dễ, nhưng đã tới chân núi, cũng coi như chuyện vui bậc nhất , ít nhất, hy vọng cũng đã thấy một nửa .
Chỉ có điều hai người không ngờ, tại nơi hàn băng chi địa quanh năm tuyết phủ, cũng có người ở .
Chân núi Thiên Sơn, có một thôn nhỏ, tên là Tuyết Thôn, tên cũng đẹp.
Người ở đây, không nhiều lắm, ai nấy đều trắng như tuyết. Hơn nữa còn vô cùng chất phác.
Hơn nữa người ở đây rất hiếu khách, thấy bọn họ tới từ xa, không chỉ chào đón, còn cực kỳ thân thiết, ngày đó, còn chuẩn bị cho hai người một căn phòng nhỏ, mặc dù nhỏ, nhưng rất ấm áp, lớp gỗ và rơm dày chắn mọi cơn gió bên ngoài, nằm ở trong, vô cùng ấm cúng.
Nhưng Vãn Thanh không ngừng phát lạnh, rốt cục, hỏa hàn độc cũng đến.
Cảm giác hết nóng rồi lạnh như bài sơn hải đảo tập kích nàng, khiến nàng giữa nơi tuyết phủ mà lại vã mồ hôi.
Cầm lấy rơm rạ, liều mạng bấu víu, nhưng cũng không cách nào ngừng thống khổ do độc phát, Vãn Thanh bắt đầu kêu la không thành tiếng vì đau.
Lần độc phát sau kinh khủng hơn lần trước, hành hạ nàng càng dã man hơn lần trước.
Cảm giác thiêu đốt như bị thiêu giữa dàn hỏa, vô phương kêu cứu vô phương hô hấp, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau của da thịt, mồ hôi lạnh vã ra thì lại như băng, đông cứng toàn thân, những cơn đau nóng lạnh đan xen chồng chất, khiến nàng hoàn toàn không khống chế được thần trí, bắt đầu có cảm giác sống không bằng chết, chỉ nghĩ, phải làm thế nào mới có thể kết thúc những cơn đau này.
Phượng Cô vừa vào cửa, đã thấy Vãn Thanh co quắp trên đất, sắc mặt trắng bệch, chỉ cần liếc mắt, hắn cũng biết, nàng bị độc phát, trong lòng đau xót, nhanh chóng bế nàng lên.
Nghe thấy nàng thút thít, hắn càng nghe càng đau lòng.
Nhất định là nàng đau đớn lắm-, mới nói ra được một câu không muốn sống nữa.
Trái tim như bị xé nát, cảm giác máu chảy đầm đìa , nỗi đau như thủy triều xô lên người hắn, ai nói nam nhi không biết khóc -, giờ phút này hắn đang khóc đấy thôi.
Mộc Cáp Nhĩ bê canh nóng tới, liền thấy gương mặt tuấn tú khuynh thành đầy vẻ si tình, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nam tử rơi lệ, đáng lẽ phải là chuyện rất khó coi.Đằng này, bộ dạng của hắn không chút khó coi, còn khiến cô ta bị hấp dẫn, khiến trái tim thiếu nữ nảy sinh giục vọng níu giữ nam tử này.
Vì vậy, sau này, hành trình Thiên Sơn, lại nổi lên mầm tai vạ.