A, đã lâu không gặp. Khi Trại Lam gặp lại họ tinh thần vẫn sáng láng như trước, bộ dạng thế nào cũng không giống như đã đánh mấy chục trận.
Xem ra các ngươi rất thoải mái. Phong Vô Ý vừa nói, một bên nhìn tướng sĩ trong doanh trại đang nướng dê, bò.
Ngoại trừ lần đó ở Thương Mang Quan bị đánh trở tay không kịp, trên thảo nguyên, nghìn năm qua đại quân Phạm Thiên không biết đã phái bao nhiêu quân mã đến, không phải còn không có cách với chúng ta sao? Trại Lam hãnh diện nói.
Phong Vô Ý gật đầu, quan hệ của Phạm Thiên và thảo nguyên, rất giống Trung Quốc cổ đại quân Đại Hán đối với quân Hung Nô, dễ dàng đánh bại, diệt trừ tận gốc nguy cơ, vì thế một năm lại một năm trôi đi, ngọn lửa vẫn bùng cháy, gió xuân vẫn thổi, mà một khi tiến vào thảo nguyên quá sâu, ngược lại có bị tiêu diệt từng bộ phận hoặc là gặp nguy hiểm không lại là chuyện khó đoán.
Con châu của chúng ta, sinh ra ở nơi này, lớn lên ở nơi này, mỗi một tấc đất thảo nguyên, đối với chúng ta mà nói, giống như sau vườn nhà mình vậy, vừa đánh vừa chạy là chiến thuật thích hợp nhất của chúng ta. Trại Lam cười, từ trong tay thủ hạ tiếp nhận một bàn thịt nướng vàng óng ánh giòn tan, hơn nữa thịt dê đã được cắt thành từng miếng lớn nhỏ thích hợp cho bọn hắn.
Cám ơn. Phong Vô Ý tùy tay nắm một miếng thịt lên bỏ vào trong miệng, thịt tươi mới, nướng cũng rất ngon, quả nhiên là mỹ vị.
Thật có lỗi, trên đường hành quân rất khó chuẩn bị rau quả tươi mới, chỉ có thể mong quốc sư chấp nhận. Trại Lam quay đầu lại nói.
Ta chỉ thích đồ ăn nhẹ, chứ cũng không phải xuất gia. Tiêu Tử Mặc cười, trực tiếp dùng tay lấy thịt trong mâm ăn.
Không thể không nói, nam nhi trên thảo nguyên đối với việc nướng thức ăn quả thật tay nghề rất cao, cảm giác ăn thịt dê béo mà không bị ngấy chút nào.
Chúng ta vào trướng, vừa ăn, vừa nói đi. Trại Lam nói.
Được. Hai người nhưng tự nhiên chào hỏi người xung quanh, theo hắn vào chủ trướng ngồi xuống chỗ của mình.
Ở thời điểm không có thủ hạ nhìn, trên mặt Trại Lam mới mơ hồ lộ ra một tia mệt mỏi, cho thấy đã nhiều ngày qua cũng không phải hoàn toàn nhẹ nhàng theo lời hắn nói.
Tình hình chiến đấu như thế nào? Tiêu Tử Mặc trực tiếp hỏi.
Tuy rằng giao chiến mấy mươi lần, nhưng đều đánh lén rồi mau chóng rút lui, thử ở quy mô nhỏ, thương vong giữa hai bên cũng không lớn, không hề động đến thực lưc. Trại Lam nắm túi nước lên ngửa đầu đã uống vài ngụm, lúc này mới nói tiếp, Ta ban đầu tính là làm bọn họ suy sụp, dù sao ở trên thảo nguyên, chúng ta cũng hiểu rõ làm thế nào để thu hoạch thức ăn nước uống hơn, mà nay đã sắp giành lại Thương Mang Quan, tình thế có lợi đối với chúng ta hơn, chỉ là phải đề phòng quân địch để chúng không có đường lui, sau khi tin tức và lương thực bị cắt đứt, chó cùng rứt giậu, tổn thất của chúng ta cũng sẽ rất lớn.
Phía Thương Mang Quan, lúc ấy cũng không có dị tộc chạy về hướng thảo, có một số nhỏ đã trốn thoát cũng đã chạy về hướng về Di Thất đại lục. Tiêu Tử mặc suy nghĩ một chút nói, Hách Liên Diệu phong tỏa tin tức, trên tường thành cũng không dựng cờ của Phạm Thiên lên, mới có thể lừa chúng thêm vài ngày.
Nhưng mà Dạ Thiên Cẩn ở thảo nguyên. Phong Vô Ý cau mày nói.
Nếu hắn muốn nói cũng đã nói sớm, nhưng nhìn hành động của dị tộc, chắc là không biết gì. Tiêu Tử Mặc nói.
Tâm tư của hắn thật sự là rất khó đoán. Phong Vô Ý thở dài nói.
Ta vẫn cảm thấy, hắn không phải là muốn thống nhất đại lục hoặc là giết sạch con người. Tiêu Tử Mặc nói.
Ta nghĩ, bây giờ chúng ta chắc là phải thảo luận, là làm như thế nào mà chỉ chịu tổn thất ít nhất mà diệt được toàn bộ quân đội dị tộc đằng sau. Trại Lam ho khan một tiếng, ngắt lời hai người.
Nói rất đúng. Tiêu Tử mặc nở nụ cười.
Những thứ này đã chuẩn bị xong. Phong Vô Ý cũng nói, Ta vốn dĩ cũng không hi vọng nhiều lắm, nhưng mà không nghĩ tới tộc trưởng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy khống chế được Sư Thứu, đúng lúc để cho đội quân dị tộc kia đau khổ ha ha.
Hả, cái gì mà thần kỳ như thế? Trại Lam hiếu kỳ hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Tử Mặc cũng khó hiểu quay đầu lại. Tuy rằng những thứ kia hắn đều được nhìn quá trinh làm ra làm, nhưng thật sự không biết cuối cùng có tác dụng gì, làm một nửa thời gian nàng ở Thương Mang Quan đều dành cho nó.
Thứ này, ta gọi nó là đạn Phích Lịch. Phong Vô Ý nói xong, bàn run lên, từ trong không gian lấy ra ước chừng chừng trăm cái gì đó dài khoảng nửa thước, có hình ống tròn.
Trại Lam cúi đầu nhìn. Nhìn thế nào thứ này cũng không thích hợp để bắn ra , nhưng mà Phích Lịch . . . . . . chẳng lẽ là nổ mạnh?
Giống như nhìn ra tâm tư của hắn, Phong Vô Ý gật đầu, chỉ vào ống tròn nói : Cái này là một dạng của hỏa dược. . . . . . ta không có cách nào giải thích nguyên lý của hỏa dược, tộc trưởng chỉ cần biết rằng, một cái vòng tròn đồng nho nhỏ này, chỉ cần có được lực lượng đánh vào đủ, sẽ nổ mạnh, uy lực. . . . . . đủ để san bằng tất cả sinh vật trong vòng phạm vi năm sáu trượng.
Trại Lam lập tức đứng lên, vui vẻ nói: Lực lượng đủ để đánh vào đó, ví dụ như, từ trên cao ném xuống, lực va đập với mặt đất đúng không?
Không sai. Phong Vô Ý cười khổ nói, Tuy rằng nơi này cũng có tài liệu về hỏa dược, nhưng thứ nhất không có dụng cụ chiết xuất, thứ hai cũng không có thời gian và nhiều người thuần thục chuẩn bị như vậy, chỉ có thể chấp nhận chế tạo ra thứ gần giống thành phẩm. Nếu như không có Sư Thứu, tác dụng của nó cũng chỉ có thể dùng binh linh của chúng ta cầm nó cùng chết với kẻ thù thôi, đánh bại được một vạn kẻ thù, tự tổn thương tám ngàn binh lực, không ý nghĩa gì lớn.
Thật tốt quá! Vẻ mặt Trại Lam hưng phấn, Tuy rằng binh lính của chúng ta không thể có chung thị lực với Sư Thứu, nhưng ban ngày ban mặt, chỉ cần bay trên đỉnh đầu quân địch, cũng không cần độ cao chính xác, vẫn dễ dàng làm được.
Tộc trưởng, ta nói trước. Phong Vô Ý lại không hưng phấn như vậy, ngược lại nghiêm mặt nói, Những vật này là ta gấp gáp chế tạo ra, cũng không ổn định lắm, có thể sau khi hạ xuống không nổ ra, cũng có khả năng trực tiếp nổ tung trên tay, ta phải để cho những binh sĩ chấp hành nhiệm vụ hiểu được mình đang cầm cái gì, không để cho ai bị nói là chết mà không biết gì.
Trại Lam giật mình một chút, nhìn đống ống tròn kia trong lòng có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại nói: Cho dù như thế nào mấy thứ này gộp lại so với thương vong do hai quân đối đầu cũng thấp hơn, ta sẽ nói rõ ràng, để cho binh lính tự nguyện tham gia hành động.
Vậy thì làm phiền trưởng rồi, thời điểm khuân vác phải thật cẩn thận. Phong Vô Ý dặn dò.
Còn có, ném xong không cho phép hạ cánh! Tiêu Tử Mặc bồi thêm một câu, nhớ tới cái loại phương thức hạ cánh của họ, mặt đen lại. Nếu khi đó còn thứ này, không nổ mạnh mới là lạ!
Trại Lam cười khan hai tiếng, nghĩ đến hắn cũng hiểu được cái nhược điểm này của nhóm kỵ sĩ Sư Thứu.
Tiếp theo, Tiêu Tử Mặc và Phong Vô Ý lại yên tâm thoải mái hưởng thụ bữa cơm trưa, mà Trại Lam lại lao ra ngoài gọi hai tướng lãnh cẩn thận vào, chân tay nhẹ nhàng phân chia một đống đạn Phích Lịch, đặt vào trong bao vải, trong mỗi cái túi có bốn năm cái đạn Phích Lịch.
Những chuyện về sau xem ra là không cần bọn họ quan tâm. Nhìn Trại Lam lưu loát điều binh khiển tướng, hai người nhìn nhau cười.
Chờ khi tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng, Tiêu Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: Tộc trưởng Trại Lam có gặp Lưu Ly không?
Lưu Ly tiểu thư? Trại Lam ngẩn người nói, Không có.
Nghe vậy, Tiêu Tử Mặc thật sự giật mình. Hách Liên Diệu nói, ngày đó sau khi bọn họ rời khỏi đại đội của Thương Mang Quan đi trước xem xét tình huống, Lưu Ly cũng lập tức rời đi nói là tìm Trại Lam, sau đó vẫn không mang tin tức về, vốn dĩ vài lần hắn cũng nghĩ đến chuyện này, chỉ là đang lúc vội vàng nên trên đường đi cũng quên mất, nhưng mà. . . . . . Trại Lam vậy mà lại không nhìn thấy Lưu Ly? Nếu nhiều ngày như vậy Lưu Ly không tìm được chỗ Trại Lam, đó là chuyện không thể xảy ra, hơn nữa trên người Trại Lam còn mang theo pháo hoa báo động của Tuyền Ki Thạch phủ.
Có lẽ Lưu Ly tiểu thư đã phát hiện cái gì? Trại Lam nghi ngờ.
Đúng vậy, Lưu Ly luôn luôn rất cẩn thận. Tiêu Tử Mặc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như trước. Tuy rằng trải qua bốn năm, hiện nay Lưu Ly đã lớn lên, nhưng ở trong ấn tượng của hắn, chẳng qua nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu vốn bắt buộc bản thân nghiêm mặt nhưng lại hoàn toàn không che dấu được tình cảm của mình.
Ta đi ra ngoài sắp xếp trước khi hành động một chút. Trại Lam nói xong, đi ra ngoài doanh trướng.
Tiêu Tử Mặc xoa nhẹ mi tâm nhíu chặt, hơi thở dài.
Ánh sáng trên Ngọc Thạch dần nhạt đi, nhưng một lúc lâu cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Có chút bất thường. Tiêu Tử Mặc nặng nề nói.
Lấy bản lĩnh của Lưu Ly, không thể xảy ra chuyện, cho dù gặp phải Dạ Thiên Cẩn, ít nhất cũng không có vấn đề gì. Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói.
Hoàng Cửu Lê cũng giống như vậy. Tiêu Tử Mặc nói.
Ý của chàng là sao? Phong Vô Ý nhìn hắn.
Khế ước với Hoàng Cửu Lê, ý niệm đưa tin cho Lưu Ly, cũng không phải dễ dàng có thể mất liên hệ, mà bọn họ cũng không dễ dàng chết như vậy. Cho nên. . . . . . ta nghĩ, bọn họ có thể đang ở một không gian khác, hoặc là bọn họ ở nơi khác? Tiêu Tử Mặc nói.
Ý của chàng là, bọn họ có lẽ bị nhốt ở cùng một nơi sao? Phong Vô Ý suy nghĩ thật lâu mới hỏi.
Không phải là không có khả năng này. Tiêu Tử Mặc nghiêm túc nói, Chúng ta xuyên qua khe không gian bốn năm thì Lưu Ly không thể liên lạc với chúng ta trong thời gian đó.
Thiên khí chi đảo sao? Phong Vô Ý nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Hoàng Cửu Lê tới thiên khí chi đảo, mà Lưu Ly. . . . . . cho dù nàng đã phát hiện cái gì, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà tới đó. Dù sao Hoàng Cửu Lê là ma tộc, mà Lưu Ly không thể giống như hắn trực tiếp bay qua biển rộng mênh mông. Nàng cần thuyền, mà Di Thất đại lục trở về, hiện tại đừng nói là thuyền rời bến, mà đường biển cũng biến đổi hơn nửa rồi, bản đồ trước kia đều mất đi tác dụng.
Cho dù chúng ta muốn đi cũng không dễ dàng. Tiêu Tử Mặc cũng biết đáp án của nàng giống mình.
Tóm lại, chuyện chúng ta có thể làm tốt là chuyện trước mắt, còn Hoàng Cửu Lê và Lưu Ly, chúng ta bây giờ cũng không thể nhúng tay vào. Phong Vô Ý nói.
Ừ. Tiêu Tử Mặc lên tiếng, lại nói, Đúng là chuyện Di Thất đại lục trở lại sắp bắt đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, cây cột chôn sâu dưới đất cũng run rẩy, hai người không hề chuẩn bị chỉ cảm thấy màng nhĩ đều ong hết cả lên, một lúc lâu mới bình thường lại.
Bắt đầu! Phong Vô Ý hưng phấn nói.
Cái vũ khí nàng làm kia cuối cùng là cái gì? Sắc mặt thay đổi, nếu không nhìn sự thật trước mắt, hắn cũng không nghĩ, một cái ống tròn nho nhỏ không thu hút kia, sao lai chứa uy lực kinh khủng như thế.
Uy lực này, chỉ thời điểm nghe qua đã dọa người rồi, kỳ thật so với lực sát thương của họ kém xa. Phong Vô Ý lắc đầu, lại nói, Chỗ tốt duy nhất của nó, là có thể tiêu diệt nhiều, có thể để binh lính bình thường sử dụng.
Chỉ cần có điểm ấy là đủ rồi. Tiêu Tử Mặc lập tức nói, Nhưng mà phương pháp chế tạo nhất định phải giữ bí mật, nếu là truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây họa lớn!
Ta biết. Trừ ta, cho dù người khác lấy được một thành phẩm đi, cũng không thể nhìn ra bên trong là cái gì. Phong Vô Ý nói.
Nhưng mà tương lai nếu là có người phát minh thuốc pháo, nàng cũng sẽ không ngăn cản. Chiến tranh biến từ vũ khí lạnh sang hướng vũ khí nóng, cũng đồng nghĩa với việc xã hội tiến bộ, chỉ là. . . . . . trong lòng nàng hi vọng, đừng xuất hiện sớm như vậy, mấy viên bom nguyên tử có thể hủy diệt thế giới, sinh mệnh thực sự quá yếu ớt. Nếu không phải lần này giao chiến với kẻ thù là dị tộc, nàng là tuyệt đối sẽ không để hỏa dược ra.
Vậy là tốt rồi. Tiêu Tử Mặc nói.
Mới nói mấy câu, phía xa liên tiếp truyền đến tiếng nổ mạnh, nhưng mà lần này bọn họ đều có chuẩn bị, Tiêu Tử Mặc mở kết giới ra, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Sau một lát, tiếng nổ mạnh dần dừng lại, loáng thoáng, là một trận tiếng kêu.
Dị tộc bị đánh bại nhiều như vậy, Trại Lam chắc là có thể dễ dàng thu dọn. Phong Vô Ý duỗi lưng một cái.
Hiện tại nên đi thôi? Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn nàng.
Không, lần đầu tiên sử dụng đạn Phích Lịch, ta muốn chờ Trại Lam trở về hỏi về thành quả một chút, nếu như dùng tốt..., có thể chế tạo thêm một ít, dùng để đối phó với dị tộc. Phong Vô Ý nói.
Vậy thì đi ra xem một chút đi. Tiêu Tử Mặc rất tự nhiên nắm tay nàng đi ra ngoài.
Phong Vô Ý giật mình, dường như đáy lòng xông ra một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng mà cũng không phải là ghét, ngược lại. . . . . . thật sự rất ấm áp, thoải mái.
Đi ra ngoài trướng, chỉ thấy bầu trời bao la phía Tây Nam khói đen cuồn cuộn, tiếng kêu rung trời.
Từ xa , có thể nhìn thấy mấy Sư Thứu đang bay lung la lung lay quay về.
Đám binh sĩ rất ăn ý để lại một khoảng trống, sau đó, Oanh một tiếng, hơn mười kỵ sĩ điều khiển Sư Thứu cùng nhau tiến vào trong đất.
Này ~ đội trưởng, còn sống không? Binh lính bên cạnh cười vang một trận, cũng không lo lắng có người ngã chết, rõ ràng là không hề sợ hãi.
Hừ hừ, đồ mỏ quạ! Bọn kỵ sĩ mặt toàn tro đứng lên, vỗ về vaath cưỡi của mình, người đàn ông đang nói chuyện lại trực tiếp đi tới, đúng là đội trưởng ban đầu đã dẫn bọn họ đến quân doanh.
Phong tiểu thư, Tiêu quốc sư, tộc trưởng bảo ta về trước báo lại tình hình chiến đấu. Người đàn ông nở nụ cười thật thà.
Như thế nào rồi? Tâm tình Phong Vô Ý cũng rất tốt, nhìn biểu hiện của hắn, chắc là thương vong không lớn.
Cái đạn Phích Lịch Phong tiểu thư cho thật sự là dùng cực kỳ tốt! Người đàn ông mặt mày hớn hở nói, Nhất là lúc ném vào trong quân đội dị tộc, lập tức có thể nổ đến mức nghiêng trời lệch đất, chúng ta lại ở trên trời, bọn họ muốn đánh lại, cung tiễn cũng không bắn được cao như vậy! Ta đây chưa từng đánh trận nào vui vẻ như vậy!
Quân ta thương vong như thế nào? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Cái này. . . . . . Người đàn ông vuốt mái tóc nói, Có một số huynh đệ quá gấp gáp, thời điểm quăng đạn Phích Lịch có chạm hai cái vào nhau một chút, kết quả trực tiếp nổ tung người hắn, giữa không trung nổ một cái đạn, chỉ có thể lãng phí, may mắn không làm người nhà bị tổn thương, còn có một ống rơi xuống mặt đất không nổ tung, quân xung phong của ta vô tình dẫm lên, kết quả chẳng phân biệt được địch ta toàn bộ đều bị nổ tung, còn những cái khác cũng rất thuận lợi, không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Không tồi. Phong Vô Ý thở ra một hơi. Chỉ có ba lần ngoài ý muốn, so với tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều, những hy sinh ấy, so với trực tiếp xung phong đánh trận, dường như cũng không đáng kể.
Không thể nói nàng không để ý đến sinh mệnh, chỉ là. . . . . . trong chiến tranh, sinh mệnh, thật sự chỉ là một con số mà thôi. Chuyện lớn nhất thống soái có thể làm, cũng chỉ là cố hết sức giảm con số này xuống thấp nhất, mà tiêu diệt mà không mất binh sĩ nào. . . . . . vốn dĩ là không có khả năng.
Thời điểm các ngươi từ bỏ tội ác, chiến tranh đã sắp kết thúc rồi? Tiêu Tử Mặc nói.
Không sai, rất nhanh sẽ kết thúc, cho dù có một ít bại binh trốn thoát cũng không sao. Người đàn ông cười nói, Dân tộc thảo nguyên cho dù là nam hay nữ, tất cả đều lớn lên trên lưng ngựa, cho dù nữ nhân cũng có thể trận đánh giặc, hơn nữa lần này tộc trưởng chỉ điều động nhân mã tinh nhuệ nhất, huynh đệ ở lại trong bộ lạc cũng không thiếu, chỉ là đám bại quân nhỏ bé, nếu là dám tìm tới cửa, tất nhiên đánh cho bọn họ ngay cả bọn ta cũng không biết là ai!
Lời vừa ra khỏi miệng, binh lính bên cạnh đều phát ra nụ cười vang.
Tiêu Tử Mặc và Phong Vô Ý liếc mắt nhìn nhau, cũng yên tâm. Nếu bại quân không tập kích Bộ Lạc thảo nguyên, sớm hay muộn cũng gặp phải hoàn cảnh không có lương thực, không đáng để lo.
Như vậy, trước hết chúng ta cáo từ, xin chuyển lời của ta đến tộc trưởng Trại Lam, chúng ta sẽ gặp lại ở Thương Mang quan. Phong Vô Ý nói.
Hả? Hai vị muốn đi sao? Nghe vậy, hơn mười kỵ sĩ Sư Thứu đều vây quanh họ.
Này. . . . . . Phong tiểu thư. Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng, vẫn là đội trưởng cười khan nói, Cái. . . . . . đạn Phích Lịch kia, lần sau có thể chuẩn bị nhiều một ít hay không?
Phong Vô Ý ngẩn ra, nhìn lần lượt từng khuôn mặt khát vọng, cũng nhịn không được nở nụ cười: Ở Thương Mang Quan còn có trăm ngàn dị tộc, đến lúc đó đủ cho các ngươi nổ.
Ha ~ Một đám nam nhi lập tức hoan hô không thôi.
Lẳng lặng rời khỏi doanh trại quân đội, đi xa một chút, Tiêu Tử Mặc mới cái chìa khóa thiên lâu ra.
Hai người gật đầu, đồng thời đè xuống cái chìa khóa.
Vù ~ Ánh sáng bạc lóe lên, trên thảo nguyên lập tức không thấy bóng người.
Phong Vô Ý chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, thấy hoa mắt, cảnh vật vẫn thay đổi như cũ, vẫn là lối đi lần trước, mà một lúc, trước mặt hai người xuất hiện con đường hành lang quen thuộc, đi vào cửa thiên lâu.
Tử Mặc, chàng cuối cùng muốn làm như thế nào để lấy lực lượng nơi này làm mẫu? Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn lên thiên lầu phát ra uy áp, không khỏi đau đầu.
Vấn đề lớn nhất là, vị trí thiên lâu và đại lục Phạm Thiên cũng không phải cùng một không gian.
Ta có có cách chuyển dời lực lượng của nơi này đến Phạm Thiên, chỉ là. . . . . . Tiêu Tử Mặc quay đầu, lo lắng nói, Nàng có thể dẫn đường cho cỗ lực lượng này sao?
Có thể. Phong Vô Ý không chút do dự gật đầu.
Từ khi Thanh Long nói về chuyện mượn sức này, về chuyện dẫn đường cho lực lượng nàng cũng đang không ngừng suy nghĩ vấn đề này rồi, chí ít có thể nắm chắc bảy phần. Nhưng mà việc này, bảy phần đã là rất cao rồi, dù sao việc bọn họ phải làm, cũng là chuyện chỉ có Thần mới từng làm, nếu muốn nắm chắc mười phần, thì tuyệt không có khả năng.