Trên thảo nguyên mênh mông, hai bên binh lính triển khai mỗi bên thành một hàng, trên đất trống, hai người cưỡi ngựa đang giao chiến chính, tiếng binh khí va chạm không dứt lọt vào tai.
"Hách Liên Diệu! Ngươi đã nắm giữ Trung Nguyên, lại không đủ lòng tham, vẫn mưu toan đến thảo nguyên của chúng ta, quả thực là si tâm vọng tưởng!" Hai con ngựa lần lượt thay đổi mà qua lại thì một người trong đó nổi giận mắng.
"Thảo nguyên nơi không chịu quy phục, nay trẫm tự mình chinh phạt, Trại Lam, ngươi lại còn ngu ngốc không chịu đầu hàng!" Trên mặt Hách Liên Diệu tràn đầy châm chọc dùng giọng mỉa mai nói, áo giáp màu vàng kim dưới ánh mặt trời rạng rỡ rực sáng.
Cùng hắn giao chiến là một người đàn ông trên dưới ba mươi, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong khắc sâu, trên người chỉ mặc một chiếc áo giáp da, lộ ra đôi tay màu đồng cổ, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp còn đọng những giọt nước kia, tràn ngập lực lượng mạnh mẽ.
Một người là hoàng đế Phạm Thiên, một người là vương giả của thảo nguyên, trận chiến này chẳng phân biệt được cao thấp, binh lính đứng xem phía sau lại kích động khác thường. Đó là vua của bọn họ, vĩnh viễn sẽ không co đầu rút cổ ở sau nơi an toàn nào đó, mà luôn là đầu của mũi thương, giống như một lưỡi dao sắc bén, dẫn đầu xé rách lồng ngực của kẻ thù, để lại cho người một nhà một bóng lưng uy nghi.
"Bớt nói nhảm đi, ngươi cứ việc ở Hoàng Thành làm mưa làm gió, muốn vào thảo nguyên, không có cửa đâu!" Trại Lam ngạo nghễ nói xong, đại đao trong tay nghiêng một góc chỉ vào kẻ đối diện.
"Vậy chờ xem!" Hách Liên Diệu cười lỗ mãng, lại thu thương, thúc ngựa quay về trận. Vì tăng lên sĩ khí, mục đích hắn xuất chiến đã đạt được, đường đường là một đế vương, không cần phải ở một mình đấu cùng kẻ thù tới chết mới thôi, cái dũng khí vô mưu, không phải đạo của vương giả, hắn cũng không phải là kẻ lấy thực lực làm chủ như trên thảo nguyên này, không phục trở thành vị vua dã man.
Nhưng mà, đúng lúc này, bầu trời bao la vốn dĩ sáng sủa không mây bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ. Mọi người của cả hai phe giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ thấy. . . . . . bầu trời vốn dĩ xanh ngắt, thế nhưng lại xuất hiện một màu đen ở giữa mặt trời tỏa sáng! Không. . . . . . không phải mặt trời, mà là một lỗ hổng lớn!
"Này. . . . . . đây là cái gì?"
"Ông trời tức giận, phái thiên binh tới sát phạt rồi!"
"Không cần. . . . . . ta không muốn chết !"
"Không được động đậy! Đều đứng yên tại chỗ không nên cử động!"
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." các quan quân hổn hển chỉ huy một đoàn binh lính đang loạn cả lên, miễn cưỡng vẫn duy trì đội ngũ không tán loạn, còn tộc binh thảo nguyên không được huấn luyện kỹ lưỡng lại càng loạn, mặc cho các đội trưởng la lên khàn giọng đến kiệt sức, cũng không có người nghe theo.
Hách Liên Diệu không rảnh để ý tới binh lính phía sau, nắm chặt thương trong tay, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời xuất hiện một lỗ hổng đen xì. Chẳng lẽ. . . . . . quả thật là lần này không nên xuất binh chinh phạt thảo nguyên? Thần linh muốn trừng phạt hắn sao?
"Rầm ~" trong lỗ hổng màu đen đột nhiên đến rơi xuống vô số vật lẫn lộn, nện xuống đầu khiến người phía dưới chạy trối chết.
"Đây là. . . . . ." Ánh mắt Hách Liên Diệu co rút nhanh chóng một lúc. Hài cốt những người trên thuyền đi ra biển? Hơn nữa còn là những con thuyền vô cùng cổ xưa. Chỉ là, thuyền thì phải ở trên biển, làm sao có thể đột nhiên từ phía trên trời rơi xuống? Ánh mặt trời dường như cũng mất đi độ ấm, trong không khí có cỗ một áp lực, dường như là bản nhạc dạo trước khi bão táp đổ xuống.
Một lúc lâu sau, trong lỗ hổng màu đen cuối cùng không còn gì rơi xuống, hơn nữa lỗ hổng cũng dần nhỏ đi, bầu trời lại trở về xanh thẳm như bình thường. Đã xong? Hách Liên Diệu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáy lòng lại không khỏi dâng lên một chút khó chịu.
Tiêu tử Mặc. . . . . . Nếu có Tiêu Tử Mặc ở đây thì tốt rồi, chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên, chỉ là. . . . . . từ lúc hắn mất tích ở kinh thành, thật giống như chưa từng xuất hiện tại nhân gian, không ai biết tung tích của hắn, chính là sống không thấy người, chết không thấy xác. Ngay chỉ còn một chút nữa thì lỗ hổng biến mất từ giữa lại bay xuống một viên cầu màu đen, không hề giống thân tàu hài cốt rơi đập xuống vừa rồi, mà là như một cọng lông chim, bay bổng theo gió, dần rơi xuống trung tâm chiến trường.
"Toàn quân đề phòng!" Hách Liên Diệu ra lệnh. Quân cận vệ bên cạnh lập tức tiến lên, hướng cung tiễn hình trăng lưỡi liềm, từ xa nhắm ngay vào viên cầu. Bên kia, hộ vệ tùy thân bên cạnh Trại Lam cũng rất ăn ý giương cung lên, vừa rồi còn tại đánh sống đánh chết, giờ lại lập tức hợp tác.
Viên cầu màu đen đáp xuống chính giữa chiến trường, dần tản ra, lộ ra cảnh tượng bị bao vây bên trong. Lập tức, mấy vạn cung tiễn toàn bộ cứng ngắc lại. Người? Chỉ thấy một nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân, trong lòng ôm một con hồ ly đỏ như lửa, trên vai có một nam tử dường như đang hôn mê dựa vào. Mái tóc dài rối tung của thiếu nữ mở ra, lay động theo gió, vô cùng xinh đẹp. Từ trên trời rơi xuống . . . . . . thần tiên? Đây là ý tưởng của mấy vạn tướng sĩ hai bên cộng lại.
Nhưng mà, Hách Liên Diệu lại khiếp sợ suýt chút nữa là ngay cả thương cũng không cầm được. . . . . . hai gương mặt này, với hắn mà nói, là quen thuộc cỡ nào? Phong Vũ Y, Tiêu Tử Mặc. . . . . . "Bệ, bệ hạ. . . . . ." Một tướng quân thúc ngựa tới gần, do dự nói, "Người xem, kia không phải là quốc sư đại nhân sao?"
Hách Liên Diệu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Thi thể Phong Vũ Y là hắn tận mắt thấy cung nhân vớt lên tại hồ sen Lãm Nguyệt, cổ bị người ta vặn gãy, mất mạng tại chỗ. Mà Tiêu Tử Mặc. . . . . . im hơi lặng tiếng biến mất tại kinh thành, giống như là chưa từng xuất hiện trên đời.
Nhưng hôm nay, hai người vốn dĩ một chết một mất tích, cũng đang ở giữa chiến trường, từ trên trời rơi xuống? Mấy vạn ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm người ở giữa. Vân Triệt giật thân mình, Phong Vô Ý ôm thật chặt, làm cho hắn có chút không thoải mái. Lúc này, có thể xuyên qua khe không gian có lẽ là bởi vì có ma kính Yên Nguyệt bảo hộ, tuy rằng toàn bộ con thuyền đều bị hủy, nhưng bọn hắn lại không bị tổn thương gì, mặc cho dòng khí xoay chuyển ở ngoài kết giới, bên trong lại một mảnh gió yên biển lặng.
Cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, bầu trời sáng choang, liền nứt ra một cái khe. Chẳng qua. . . . . . nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Dường như không phải là nhà của hắn, người chung quanh, đều là con người, hơn nữa. . . . . . là đang đánh giặc? Quay mắt về phía vô số mũi tên chĩa về mình, Vân Triệt không nhịn được vươn móng vuốt, lôi kéo vạt áo Phong Vô Ý. Phong Vô Ý giật mình, bàn tay buông lỏng, Tiêu Tử Mặc mất đi chống đỡ, lập tức trượt xuống trên bãi cỏ. Vân Triệt nhanh chóng nhảy xuống, chạy tới cạnh Tiêu tử Mặc, cảnh giác nhìn người xung quanh.
"Cẩn thận!" Trại Lam quát to một tiếng, vẫy tay để tộc nhân lui về phía sau một chút. Thân hình Phong Vô Ý nhoáng lên một cái, chậm rãi mở mắt. Cả người Hách Liên Diệu chấn động, suýt chút nữa thì lập tức ngã xuống ngựa, tuấn mã dường như cũng cảm nhận được tâm tình binh sĩ, xao động bất an.
Đó là một đôi mắt như thế nào, giống như màu đỏ của máu tươi, như là có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng lại đã tràn ngập lạnh băng cùng vô tình, giống nhau chúng sinh ở trong mắt nàng chỉ là con kiến, mặc cho nàng giẫm đạp.
"Ma nữ, là ma nữ!" Không biết là ai hô lên, quân đội Phạm Thiên vừa mới an tĩnh lại lại đánh trống reo hò. Mặt khác Trại Lam chỉ thấy bóng lưng của Phong Vô Ý, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác. "Vũ Y? Là ngươi sao?" Hách Liên Diệu tiến lên từng bước, khẩn trương hỏi. Ánh mắt Phong Vô Ý vô ý thức quét về phía hắn.
"Bệ hạ cẩn thận!" Trong lòng tướng quân bên cạnh căng thẳng, chạy nhanh xông lên đẩy Hách Liên Diệu ra.
"Bịch ~" Một chút máu bắn tung tóe trên không trung, giống như hạt mưa rơi. Hách Liên Diệu hoảng sợ nhìn trước mặt nữ tử chính là đầu tướng quân kia. Máu tươi bị bắn lên gương mặt của nàng, cặp mắt lộ ra ánh sáng màu đỏ quỷ di, càng lộ vẻ điên cuồng.
"Ầm!" Thi thể không đầu rơi xuống đất, cũng khiến hàng ngàn binh sĩ bừng tỉnh.