Phong Vô Ý nhìn thấy rõ ràng, ở phía trước đầu thuyền có cột nước biển đang kịch liệt dâng lên cao tới hơn ba bốn mét. Đột nhiên nàng dùng lực lật ngược cổ tay, dồn chân khí vào thanh chủy thủ Thương Lãng sau đó là một đạo khí tức thật mạnh được bắn ra, xuyên thấu qua thân thể Giao Long.
"Rống~~" Giao Long bị đau nên rống to một tiếng, máu tươi phun ra làm ướt một mảng lớn ở trên mặt biển.
Phong Vô Ý lúc này chỉ cảm thấy cổ tay nặng nề đau nhức, vì chịu đựng một cỗ lực lượng cường đại mà khiến cho nàng không đứng vững, cả thân thể gần như muốn rơi xuống vào trong biển. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ma hạch ở trong cơ thể lại bắt đầu tự động vận chuyển, làm cho chân khí trở nên lưu loát chạy khắp toàn thân, khiến áp lức cũng dần dần nhẹ đi.
Dây thép buộc vào chuôi của thanh chủy thủ Thương Lãng thẳng tắp bắn ra, cho dù Giao Long có vùng vẫy thế nào thì thanh chủy thủ vẫn đâm thẳng và sâu vào trong người nó, tạo thành một khe hở, muốn tránh cũng không thoát được.
Tiểu Tử Mặc ngồi ở trên sàn thuyền khoanh chân lại, thanh âm của hắn phát rất nhỏ khiến cho không ai hiểu được lời đó là có ý tứ gì, nhưng các vòng sáng màu vàng bảo hộ xung quanh vốn đang ảm đạm thì lại dần trở nên ổn định trở lại.
Đã không còn gì lo ngại nữa, Phong Vô Ý cũng ổn định tinh thần, chuyên tâm đối phó với Giao Long.
"Vô Ý, ngươi luôn luôn không nhớ rõ lời nói của ta nói" Tiêu Tử Mặc một lần nữa gia cố lại kết giới, mở to mắt nhìn tình hình trước mặt, nhưng cũng đành bất đắc dĩ thở dài.
Phong Vô Ý sửng sốt một phen, sau đó lập tức hiểu ra. Nơi này không phải là thế giới kia của nàng, cho nên mới chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể hoàn toàn thay đổi được thói quen cũ.
Một tay kéo lấy dây thép, một tay kia giương lên, hỏa diễm nhất thời bừng cháy đập mạnh vào trong biển.
Tuy hỏa diễm rơi vào nước biển sẽ bị dập tắt, nhưng mà một mảng lớn hỏa diễm tiến thẳng xuống nước như vậy, thì trong một thời gian ngắn ít nhất cũng khiến cho cả một khoảng biển này trở nên ấm nóng.
"Rống !!!" Giao Long rốt cuộc chịu không nổi, đành phải nhảy cao lên trên mặt nước.
Phải biết rằng Băng Ngục Ma Giao sinh trưởng vốn là ở vùng biển băng thâm sâu, vì thế khi nó xuất hiện ở Hải Vực này đã là cực hiếm thấy rồi. Cho nên khi nhiệt độ nước lên cao, thì đó cũng chính là điểm mấu chốt ảnh hưởng tới sự sinh tồn của nó.
Quả nhiên, lực đạo vùng vẫy của Giao Long cũng dần yếu đi, máu tươi ở miệng vết thương cũng phun ra nhanh hơn.
"Băng Ngục Ma Giao dù sao cũng là ma vật, hơn nữa tại vùng Bắc Địa Hải Vực này thì lực sát thương của nó rất mạnh, nếu giết nó thì thật đáng tiếc" Tiêu Tử Mặc đứng lên, thong thả lên tiếng.
"Ngươi muốn luyện chế nó để làm thành vật sai khiến?" Phong Vô Ý cũng không phản đối. Dù sao thì sau này, nơi Cực Bắc Chi Địa cũng sẽ trở thành chiến trường. Nếu có thể khiến cho Băng Ngục Ma Giao nghe theo sự chỉ huy của mình mà đi tập kích thuyền địch, đây cũng xem như là vụ mua bán có lời.
"Nơi này của ta vừa đúng lúc có một khối băng Lệ Thạch, cùng với thuộc tính của Băng Ngục Ma Giao " Tiêu Tử Mặc gật gật đầu nói.
"Muốn ta phối hợp như thế nào?" Phong Vô Ý trực tiếp hỏi thẳng.
"Bắt nó tới gần đây một chút, đừng cho nó quay trở lại dưới đáy biển" Tiêu Tử Mặc nói xong, trong lòng bàn tay đã có thêm một khối ngọc màu trắng hơi mờ, nhìn ở bên dưới ánh trăng chỉ thấy hiện lên một vầng sáng mông lung.
"Đến đây đi!" Tay của Phong Vô Ý bỗng nhiên run lên, chủy thủ Thương Lãng ở trên người Giao Long cũng được rút ra. Nhưng không đợi nó quay về đáy biển tránh né, thì thanh chủy thủ mang theo dây thép đã chuyển đổi, quấn quanh người nó vài vòng, sau đó lập tức buộc lại, khiến nó bị chói chặt không thể làm gì. Cùng lúc đó lại là một mảng lớn hỏa diễm bắn thẳng vào trong mặt nước biển, làm cho ngọn lửa cũ chưa kịp tắt thì trên mặt biển đã lại bốc cháy.
Tiêu Tử Mặc cắn nát đầu ngón tay, dùng chính máu tươi của mình mà nhỏ lên miếng tinh thạch rồi vẽ thành một đồ án kì lạ, tiếp đó miệng niệm chú văn.
Đồ án được vẽ bằng máu dần sáng lên, Giao Long cũng đình chỉ vùng vẫy, từ trên người cũng đồng thời phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, cho tới khi màu sắc đỏ tươi ở trên đồ án trở nên chói lọi thì chỉ nghe thấy một tiếng "Vù". Tiếp theo đó Giao Long bỗng hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà bay thẳng về phía ánh sáng trên tinh thạch.
Máu tươi ngưng tụ thành kí hiệu phát sáng, giống như một ngọn lửa đang bập bùng cháy, mãi đến một lúc sau mới chui vào trong tinh thạch biến mất không còn dấu vết, mà tinh thạch cũng khôi phục lại thành dáng vẻ lúc ban đầu.
Mục tiêu không còn nữa, nên chủy thủ Thương Lãng cũng "keng" một tiếng, rơi xuống ở trên sàn thuyền.
Phong Vô Ý thu hồi lại vũ khí, tò mò nói: "Như vậy là xong rồi hả?"
"Ừm" Tiêu Tử Mặc gật đầu, đem tinh thạch cất thật cẩn thận, cười nói: "May mắn mà có ngươi, chứ bình thường một ma vật cấp cao như thế này cũng không dễ dàng bắt sống được như vậy. Nhưng mà nó bây giờ cũng đã bị thương rất nặng, cần phải ở trong tinh thạch từ từ phục hồi nguyên khí, tạm thời không có cách nào sai khiến nó được"
"Không vội, dù sao thì tạm thời cũng chưa cần dùng tới nó" Phong Vô Ý thỏa mãn cười cười.
Khi nói chuyện, vòng ánh sáng màu vàng đang bảo hộ chiếc thuyền cũng từ từ biến mất.
"Cái này cũng là thành quả trong mấy tháng vừa rồi tu luyện của người hả?" Phong Vô Ý nhíu mày.
"Cũng không phải vậy" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Ngươi cũng thấy đấy, cái vòng bảo hộ này có phạm vi rất lớn, cho nên nếu như không phải nhờ địa hình đặc biệt ở trên thuyền này thì rất khó mà dùng được. Hơn nữa.... nếu như dùng để đối phó với ngươi, thì kỹ năng này cũng chỉ trở thành bị động, thật sự là quá yếu"
Phong Vô Ý nghĩ lại ở trong đầu, không thể không thừa nhận lời của hắn nói rất có đạo lý, nếu như gặp phải nàng thì nó đã sớm bị đánh cho tan xác rồi, nếu như vậy thì không bằng luyện thêm chút công kích để khống chế địch ạ. Tuy chỉ là một loại kỹ năng phụ trợ, nhưng nếu do một cao thủ sử dụng thì cũng có thể phát huy gấp đôi uy lực của nó.
"Tuy là trải quả một trận sóng gió, nhưng cuối cùng cũng thu hoạch được không nhỏ" Tiêu Tử Mặc nói xong, lại đưa mắt nhìn nàng một lần rồi mới nói tiếp: "Không bị thương chứ?"
"Ta rất tốt" Phong Vô Ý lắc đầu: "So với ngày đó ở tại Nghịch Thủy Hàn Đàm thì chuyện này chẳng đáng kể chút nào"
"Xú nha đầu, ngươi còn dám đem ta ra so sánh với con rệp kia nữa à!" Thanh Long lại tiếp tục ở trong đầu nàng quát to.
Khi dễ người khác không nghe được nó nói chuyện, Phong Vô Ý mặt không chút thay đổi mà trực tiếp xem nhẹ nó, chỉ nói: "Khuya rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi"
"Ừm" Tiêu Tử Mặc nhặt bút mực và vài thứ ở trên mặt đất lên, một bên lên tiếng: "Ta còn muốn dọn dẹp một chút.... Khoảng chừng chưa tới hai ba ngày nữa là sẽ tiến vào phạm vi Thiên Khí Chi Đảo, mà nơi này cũng không phải nơi an toàn, cho nên mấy ngày này ngươi không cần tu luyện nữa"
"Ta biết ...." Phong Vô Ý còn chưa nói xong, thì người lái thuyền lại khẩn trương chạy tới, vẻ mặt so với vừa rồi bị Băng Ngục Ma Giao đột kích còn kích động hơn, thậm chí miệng còn lắp bắp nói không ra lời .
"Chuyện gì!" Tiêu Tử Mặc quát.
"Tử Mặc công tử, có chuyện không tốt rồi!" Người nọ sắc mặt trắng bệch, hô to một tiếng: "Đáy thuyền bị rỉ nước ạ!"
"Làm sao có thể!" Tiêu Tử Mặc thốt lên một tiếng.
"Đi xem xem!" Phong Vô Ý lập tức lôi kéo cổ tay của hắn, sau đó chạy thẳng tới đáy khoang thuyền.
Quả nhiên, ở dưới đáy thuyền bị nứt ra như một cái miệng, nước biển chậm rãi từ bên ngoài thấm vào theo đường nứt. Tuy lỗ hổng không lớn, nhưng mà vì áp lực của nước, chỉ sợ là sớm hay muộn cũng sẽ trở thành lớn mà thôi.
"Ta rõ ràng là đã bảo hộ con thuyền, nên là sẽ không thể bị tổn hại tới mức này được" Tiêu Tử Mặc nhíu chặt chân mày nói.
Phong Vô Ý giẫm chân vào đã thấy nước ngập tới mắt cá chân, đi tới chỗ bị nứt, ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra, sau khi xem xong thì mặt mày không khỏi xanh mét.
"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc kêu một tiếng.
"Cái này không phải do cuộc tranh đấu vừa rồi gây nên, là do con người làm" Phong Vô Ý quay người, chậm rãi nói: "Có một cái đinh bị người ta đóng vào, mới đầu thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng thuyền càng đi lâu thì lực nước, rồi nhiệt độ nóng lạnh, cộng thêm các sinh vật từ bên ngoài quấy nhiễu, dần dần sẽ bị nứt ra"
"Vì sao..." Trong mắt Tiêu Tử Mặc nhất thời hiện lên một tia rét lạnh.
"Tử Mặc công tử, chuyện này tuyệt đối không phải do chúng ta làm!" Thuộc hạ bên cạnh là người của Tuyền Ki Thạch phủ nghe thấy thế, thì khẩn trương nói: "Ít nhất chúng ta cũng không thể nào tạo ra cạm bẫy rồi đem cả mạng mình chết chung vào đó được!"
"Ta biết" Tiêu Tử Mặc không kiên nhẫn ngắt lời của hắn, đáy lòng nổi lên một trận buồn bực. Chính xác không thể là bọn hắn được, cái kiểu phương thức này quá ngu ngốc, làm gì có ai lựa chọn chứ.
"Những thứ này để sau này hãy nói, hiện tại trọng điểm chính là chúng ta nhất định phải bỏ thuyền lại rồi" Phong Vô Ý quay người trở lại, chỉ có vậy thôi mà đã khiến vết nứt lại nứt ra lớn hơn một chút, nước biển đã tràn vào tới chỗ cẳng chân rồi.
"Đi lên phía trên đi" Tiêu Tử Mặc gật đầu.
Nghe được bọn họ đối đáp, sắc mặt người bên cạnh càng lúc càng trắng bệch. Đây chính là giữa biển, xung quanh đều không có đất liền hay hòn đảo nào, nếu như thuyền bị chìm.....