Đi theo Tiêu Tử Mặc tới bên cạnh mấy cây đại thụ, Phong Vô Ý chăm chú quan sát xung quanh một lần, rồi lại cẩn thận sờ thử một ít đất đá dưới chân xem xét kỹ một chút. Mãi tới một lúc lâu sau, nàng mới nói với Hoàng Cửu Lê: "Bắt đầu đi"
Từng tiếng động cổ quái vang lên, tiếp theo đó là đất dưới chân bị chấn động mạnh và dần dần nứt ra hai bên, tạo thành một con đường nhỏ ở giữa.
Hố đất này so với của Lý gia lúc trước còn sâu hơn rất nhiều, ước chừng phải sâu hơn ba thước đất. Đương nhiên, lúc này đã không còn có chiếc quan tài to lớn hoa lệ kia nữa, nên phạm vi xung quanh cái hố đất cũng nhỏ đi rất nhiều.
Phong Vô Ý nhảy xuống dưới hố, nàng cũng không quan tâm tới đống châu báu kia mà là trực tiếp lấy ra chiếc hộp.
"Là cái gì vậy?" Tiêu Tử Mặc quỳ ở bên cạnh hố, đứa mắt nhìn xung quanh ở bên dưới.
Phong Vô Ý lúc lấy được cái hộp thì cũng bắt đầu nghiên cứu cái hộp này một chút, để xem bên ngoài có cơ quan hay kí hiệu gì không. Mãi tới lúc cảm thấy an toàn, nàng mới đưa tay cẩn thận mở chiếc hộp ra. Nhìn vào chỉ thấy đây là một chiếc hộp rất bình thường, được làm ra từ gỗ, bên trong cũng chỉ có một bức thư được viết trên giấy đã ngả sang màu ố vàng, cùng với cuộn da dê gì đó. Phong Vô Ý thấy thế thì cũng tùy ý mà mở ra nhìn xem, nhưng mà đập vào mắt nàng lại là chữ viết ngang dọc trông như gà bới, càng nhìn càng không hiểu... rồi nàng lại đưa tay lật lên lật xuống để xem xét nhưng mà cũng không hề có gì khác thường cả.
"Làm sao vậy?" Thấy nàng không nói lời nào, Tiêu Tử Mặc đành phải hỏi lại một lần nữa.
"Ngươi xem thử đây là văn tự gì" Phong Vô Ý nhíu chặt chân mày, đem cái hộp đưa lên trên.
"Ồ" Tiêu Tử Mặc đưa tay bắt lấy rồi mở ra, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung ở bên trong tấm da dê kia thì hắn cũng nhịn không được mà sửng sốt.
"Nhận ra được sao?" Phong Vô Ý vươn người, tay bám vào phía bên trên miệng hố, chân khẽ dùng lực nhún xuống rồi sau đó nhảy thẳng lên trên mặt đất. Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Mặc, và ghé đầu nhìn qua xem xét.
"Chắc hẳn đây là văn tự của dị tộc" Tiêu Tử Mặc nhắm mắt suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Đây hẳn là thứ có từ trước khi Đại Lục bị chia cắt ra, tuy ngôn ngữ đều được thống nhất sử dụng là ngôn ngữ của nhân loại. Nhưng mà mỗi một chủng tộc vẫn đều có ngôn ngữ của chính mình, cho nên ngôn ngữ này hẳn là của một tộc nào đó, mà ta bây giờ còn chưa xác định được. Có lẽ, phải trở lại Tuyền Ki Thạch phủ mới có thể tìm hiểu rõ"
Phong Vô Ý gật đầu, nàng có thể hiểu được. Vì dù sao văn tự này cũng là từ ngàn năm trước để lại, nếu như tra thêm ở trong "Tự điển" các loại, thì mới có thể biết được. Nhưng mà dù là thế, thì Lý gia cũng làm sao lại có được mấy thứ này, hơn nữa lại là thứ quan trọng như vậy?
"Chỉ sợ là phải đợi tới lúc hiểu được nội dung ở trong đó mới biết được" Tiêu Tử Mặc nói xong, thì liền đóng lại cuốn da dê: "Đáng tiếc là không thể mang đi, nếu không sẽ rút dây động rừng. Sau khi ghi chép lại rồi nhanh chóng rời đi thôi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy"
"Chuyện này cũng đâu còn cách nào khác" Phong Vô Ý tự tin, nhẹ nhàng cười nói: "Mấy thứ này ta đều đều có thể ghi nhớ kỹ, trên đường rời đi chúng ta sẽ ghi chép lại dần dần cũng được"
"Ngươi nhớ kỹ được? Những ký tự trên này cũng không phải đơn giản như vậy" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng.
"Ta tất nhiên là nhớ được" Phong Vô Ý cũng không tiếp tục giải thích, mà chỉ đơn giản nói lại một câu. Không phải nàng hiểu được văn tự kia, mà là nàng đã coi chúng trở thành hình ảnh như một bức tranh vẽ rồi đem ghi nhớ lại. Đối với một người đã được cải tạo gien mà nói, thì vấn đề chỉ cần nhìn một lần đã nhớ là kỹ năng rất đơn giản.
Thấy vẻ mặt nàng lúc mở ra cuốn da dê rất nghiêm túc, nên Tiêu Tử Mặc cũng không tiếp tục hoài nghi gì nữa. Sau đó hắn đứng lên, lấy ra hai cái hình nhân rồi ra lệnh, chỉ thoáng một cái đã thấy ở trên đỉnh đầu có một làn sương lượn lờ, nhìn quanh tình hình bốn phía.
Dù sao hắn cũng không cần toàn bộ, chỉ cần nàng có thể ghi nhớ được hơn một nửa là được. Dù là thành công hay không, thì chỉ cần là có một phần thôi thì hắn cũng tự tin sẽ phán đoán ra được nội dung ở trong đó.
Chợt đột nhiên, ở đám bụi cỏ bên cạnh lay động, sau đó là một con rắn có màu xanh biếc bò tới..
Con rắn nhỏ uốn éo thân thể, leo lên trên người của chủ nhân rồi mới 'tê tê' hai tiếng bắt đầu kể lại tình hình ở chỗ cửa thành. Quả nhiên, Vương Kiêm vẫn chưa xuất hiện là vì muốn lùng bắt người cho bằng được. Cho tới tận bây giờ, quan binh vẫn không hề làm ra hành động nào khác, xem ra bọn họ hẳn là đã nghĩ sẽ ngồi im đợi thích khách lộ diện.
"Không hổ danh là mấy cái lão già sống lâu.... A không, hiện tại chỉ sợ là đã sớm chết mà ngay cả xương cốt đều đã hóa thành tro rồi" Hoàng Cửu Lê nói thầm: "Lịch sử của ngàn năm trước thế mà còn lưu truyền lại tới tận ngày nay, Tuyền Ki Thạch phủ, hừ hừ"
"Trên đời này không có bức tường nào mà không bị gió lùa" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng nói: "Một ngàn năm, tất cả lịch sử đã bị chôn giấu ở phía sau... sớm hay muộn rồi sẽ bị lộ ra dưới ánh sáng mặt trời"
"Đáng tiếc...." Hoàng Cửu Lê im lặng một lúc, đột nhiên cười lạnh: "Đáng tiếc, tính chất đặc biệt của nàng lại là hỏa"
"Ta cũng đã nói qua rồi, đây cũng không phải là chuyện không tốt" Tiêu Tử Mặc nhìn thoáng qua tập tranh mà Phong Vô Ý đang dùng trí nhớ để ghi lại.
Hoàng Cửu Lê vẫn tiếp tục cười lạnh, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Phong Vô Ý vẫn dùng tinh lực để ghi nhớ lại những vặn tự giống như Thiên Thư đó, nhưng mà cũng do nhiều năm chấp hành nhiệm vụ cơ mật, nên lòng cảnh giác của nàng vẫn luôn không lúc nào thả lòng. Vì vậy mà cuộc đối thoại của hai người, một chữ cũng không sót đều rơi vào trong tai nàng.
Đáng tiếc sao? xem ra là ở trong đó có ẩn tình gì rồi. Đợi khi tìm được thời cơ thích hợp không có Hoàng Cửu Lê ở bên cạnh, nàng sẽ đi hỏi Tiêu Tử Mặc.
Vừa suy nghĩ nhưng tay vẫn không dừng lại, tốc độ vẫn giữ nguyên không đề chậm chút nào. Từng tờ giấy được lật qua, chỉ thoáng chốc những văn tự đã in sâu vào trong đầu nàng.
Lật tới trang cuối cùng, Phong Vô Ý đóng lại nắp hộp, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt.
Những văn tự được ghi nhớ bắt đầu hiện lên trong đầu một lần, xác định không bỏ sót chỗ nào rồi nàng mới đứng dậy.
"Trời cũng sắp sáng, chúng ta cũng nên rời đi rồi" Tiêu Tử Mặc khẽ khàng lên tiếng.
Phong Vô Ý sửng sốt, nhìn xem sắc trời. Lúc này ở phía Đông đã hiện lên ánh sáng của mặt trời, chắc do nàng đã quá mức tập trung tinh thần nên không có chú ý tới thời gian.
Vội vàng đem chiếc hộp thả lại vào trong hố, để cho Hoàng Cửu Lê khôi phục lại như cũ. Cuối cùng nàng mới đem những đá vụn và mấy thứ linh tinh đặt lại giống hệt dáng vẻ lúc ban đầu.
"Làm cái gì vậy?" Hoàng Cửu Lê khó hiểu, lên tiếng hỏi.
"Chẳng may Vương Lăng cho người trở lại xem xét, thì hắn cũng không phát hiện ra nơi này đã có người động chạm đến" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.
Phong Vô Ý rửa tay, quay đầu cười cười với hắn, trong lòng cũng có chút áy náy: "Thật có lỗi, ngươi có đói bụng không? Trước tiên đi tìm chút gì ăn đã"
"Không cần" Tiêu Tử Mặc lắc đầu, đem Bích Linh trả lại cho nàng rồi chính mình đem Nguyệt thần nguyền rủa đeo lên mặt: "Theo đường này mà đi, hẳn là sẽ có quán trà nghỉ chân, tới đó chúng ta ăn sau cũng được"
"Được" Phong Vô Ý khẽ đáp ứng một tiếng, rồi lại quay đầu. Nhưng tới khi nhìn đến khuôn mặt hắn thì không khỏi sửng sốt, miệng bật thốt lên: "Vì sao ta lại có thể thấy được Nguyệt thần nguyền rủa?"
"Ngươi đã từng đeo qua nó rồi" Tiêu Tử Mặc giải thích: "Người đã từng đeo qua Nguyệt thần nguyền rủa thì sẽ không chịu ảnh hưởng bởi nó"
"Chuyện này cũng tốt" Phong Vô Ý nở nụ cười: "Ta còn tưởng dù sao chúng ta cũng đi cùng nhau, nếu như ta lại không nhận ra được ngươi trông như thế nào, thì sẽ làm sao mà cùng đi được "
"Chúng ta có khế ước, ngươi có thể thông qua khế ước để liên hệ... Ngươi, ngươi làm gì hả?" Tiêu Tử Mặc đang nói, bỗng nhiện cảm giác có một đôi tay trắng nõn mà ấm áp đang sờ lên mặt mình, trong lòng hoảng hốt lập tức lùi lại sau mấy bước.
"Ngươi như vậy nhìn rất đẹp" Phong Vô Ý không coi phản ứng vừa rồi của Tiêu Tử Mặc để vào mắt, vẻ mặt nàng vô tội: "Làm sao vậy?"
"Không có gì...." Tiêu Tử Mặc thấy thế cũng ngẩn người, rồi cười khổ ở trong lòng. Trong mắt nàng hòan toàn không có ý gì khác, chỉ là tự bản thân hắn quá ngạc nhiên mà thôi. Nhưng... hai mươi mấy năm qua, rồi cho tới khi hắn trở thành Quốc Sư của Phạm Thiên thì trử bỏ người nữ nhân này... đúng là chưa từng có một ai dám đối với hắn làm ra hành động trêu đùa như vậy cả.
"Đi thôi" Phong Vô Ý liếc mắt nhìn kỹ hắn một cái, rồi mới bước đi về phía trước.