Vào canh ba buổi trưa, Ngân Lưu Nhân thúc ngựa về tới phủ thái tử tại Long thành, vừa vào cửa phủ đến roi ngựa còn chưa buông đã chạy tới Phượng viên.
Trong viện có rất nhiều người, có Vinh Mai, thận chí cả Hoàng thượng và Tiễn Thuỷ Nhu đều ở đây. Hoàng hậu vì việc thái tử phi sinh thế tử nên mới đến, còn lại người khác đều run sợ quỳ trên mặt đất.
“Thái tử…” Quản gia vội vãn nghênh đón, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Ngân Lưu Nhân nhíu mày lại, Ám Dạ đâu? Lưu Tinh đâu?
Mọi người bên trong thấy thái tử xuất hiện thì sắc mặt càng trắng bệch.
Lưu Tinh nghe thấy tiếng liền chạy ra: “Tham kiến thái tử.”
“Ám Dạ đâu? Thái tử phi đâu?” Ngân Lưu Nhân lo lắng hỏi.
Lưu Tinh gục đầu xuống “Bẩm thái tử, thái tử phi đang trong phòng ngủ, Ám Dạ và thái y cũng…” không đợi hắn nói xong Ngân Lưu Nhân đã phi thân vào trong phòng nhưng bị hoàng hậu cố sống cố chết kéo lại: “Thái tử, con không thể vào, có mùi khó chịu…A…” Ngân Lưu Nhân dùng lực đẩy hoàng hậu lùi ra vài bước, cung nữ và thái giám liền chạy lên để đỡ kẻo lại ngã.
Vẻ mặt hoàng hậu khiếp sợ nhìn Ngân Lưu Nhân, lạnh lùng nói: “Thái tử, con điên rồi…ai gia…” là mẫu thân mà còn chưa nói xong những lời này Ngân Lưu Nhân đã xông vào.
“Tham kiến thái tử điện hạ!” một đám thái y ở trong phòng khe khẽ nói, thấy Ngân Lưu Nhân xuất hiện thì quỳ trên mặt đất, sắc mặt đều trắng bệch lại.
Ngân Lưu Nhân không để ý tới mấy người quỳ trên mặt đất đó, đi thẳng tới bên giường. Người trên giường…mái tóc đen xoã trên gối, mặt trắng bệch như người chết, không có một tí huyết sắc, chỉ yên lặng nằm đó…
Tử Vân khóc sưng cả mắt, cứ nắm chặt lấy tay người trên giường, mà Phấn Hồng cùng Hồng Tham cũng khóc tới mắt đỏ hoe.
Ám Dạ đang bắt mạch, vẻ mặt ngưng trọng, sắc mặt Ngân Lưu Nhân trở nên cấp bách, lúc này không dám tới quấy rối.
Ám Dạ thu tay lại, quỳ xuống nói với Ngân Lưu Nhân: “Thái tử, việc này…” gánh nặng trong lòng hắn không gì sánh được, thái tử phi đã sinh hạ thế tử bình an, đối với phủ thái tử mà nói là việc vui, nhưng mà…
“Thái tử phi sau khi sinh xong bị băng huyết…” sinh lâu như thế, mà thân thể thái tử phi quá yếu, băng huyết sau khi sinh là nguy hiểm nhất tới thân thể sản phụ, hơn nữa khí lực chưa đủ. Lúc này hắn không để ý tới lễ nghi mà mang thái y vào phòng ngủ khám cho thái tử phi, nhưng tình huống so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, chỉ sợ…
Thân thể Ngân Lưu Nhân chấn động, mặt phút chốc tái nhợt: “Cút ngay…” quát lớn mấy người Tử Vân đứng ở bên cạnh.
Tử Vân rơi lệ lắc đầu, nghẹn ngào nói không thành tiếng, vẻ mặt biểu đạt muốn ở bên người trên giường.
“Cút ngay.” giọng nói Ngân Lưu Nhân có phần lạnh lùng, Phấn Hồng và Hồng Tham vội vã kéo Tử Vân đi ra ngồi trên ghế.
Ngân Lưu Nhân nhanh chóng ngồi bên giường, vuốt tóc Lộ Tùy Tâm, rồi kéo chăn lên nhìn qua, đôi mắt trở nên băng lãnh, quay đầu lại nhìn người quỳ trên mặt đất: “Ám Dạ, cầm máu, ngươi mau cầm máu cho bản cung.” thấy Lộ Tùy Tâm đã hôn mê, Ngân Lưu Nhân cảm thấy khủng hoảng vô cùng, ra lệnh cho Ám Dạ.
“Thái tử…” ta cũng muốn nhưng không phải không làm mà là bất lực a. Thái y trong cung đều ở đây, vì sao thái tử lại chỉ có lệnh cho hắn? hắn chỉ có hứng thú với độc. Ám Dạ cười khổ, nhưng những lời này hắn đâu có dám nói ra.
Ngân Lưu Nhân chuyển sang phía thái y đang quỳ: “Bản cung ra lệnh cho các ngươi, mau dùng thuốc, các ngươi muốn dùng cách gì cũng được, cầm máu nhanh, có nghe thấy không.” từng câu từng chữ hầu như đều mang theo sát khí nồng nặc.
Một thái y tuổi đã cao vội vã dập đầu, “Thái tử, chúng thần đã dùng hết mọi cách rồi, sản phụ tối kỵ là băng huyết, mà thân thể thái tử phi đã quá suy yếu, sinh thế tử đã bị khó sinh, hao hết sức lực, cho nên..mong thái tử thứ tội…”
“Mong thái tử thứ tội.” thái y quỳ trên mặt đất đồng loạt nói.
Phấn Hồng, Hồng Tham rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng, Tử Vân thì ngất đi. Ngân Lưu Nhân nhìn đám người trên mặt đất, hô lớn ra bên ngoài: “Người đâu, đem những người này lôi ra ngoài chém.”
Đám thái y hô to: “Thái tử tha mạng.”
“Thái tử…” Ám Dạ cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân, trong lòng thầm than, thái tử hoàn toàn có khả năng đem những thái y này đi chém đầu. Như vậy chẳng phải thái y viện sẽ không còn ai hay sao?
“Thái tử, người bớt giận, người giết những thái y này cũng không giải quyết được gì, không bằng giữ họ lại để chữa cho thái tử phi.” Ám Dạ len lén quan sát sắc mặt Ngân Lưu Nhân, cẩn thận nói.
“Dạ…dạ…”
“Chúng thần sẽ dốc toàn lực cứu chữa cho thái tử phi.” đối mặt trước cái chết cận kề, đám thái y không dám chậm trễ, chỉ có thể bất chấp nói.
Đúng lúc này “Oe…oe…” tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh khiến thái y đang lo lắng trở nên vui vẻ, tiếng khóc này thật đúng lúc, không thì bọn họ thật không biết làm thế nào đối mặt với sát khí của thái tử đây?
Thân thể Ngân Lưu Nhân cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn về một góc ở trên giường, ôm đứa trẻ đang khóc lên…
“Thế tử…” Phấn Hồng để mặc Tử Vân đang hôn mê, vội vã xông lên ôm lấy đứa trẻ, hô lớn ra bên ngoài: “Nhũ mẫu, đứa bé này đói bụng rồi.”
“Dạ…dạ…” hai nhũ mẫu đã được mời sẵn không dám nhìn vào Ngân Lưu Nhân, lúng túng ôm lấy đứa bé sang phòng kế bên.
Ngân Lưu Nhân nhìn thấy con bị người ôm đi, trong lòng có gì đó không nói lên được.
“Hài…tử…” người trên giường tỉnh lại, Lộ Tùy Tâm cảm giác mình đã ngủ một giấc dài, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Ngân Lưu Nhân.
“Tuỳ Tâm, nàng tỉnh rôi” Ngân Lưu Nhân vui mừng tiến lên.
“Ta ngủ đã bao lâu rồi” con của nàng không biết đã an toàn trở về Thiên Vũ chưa? Nam Cung Tuyệt có thay nàng chuẩn bị nhũ mẫu không? nha đầu Tử Vân có biết chăm trẻ mới sinh hay không?
“Tiểu thư…huhu…đêm qua người sinh hạ thế tử, bây giờ đã là giờ ngọ ngày thứ hai rồi, tiểu thư ngủ đã lâu, làm nô tỳ sợ quá.” Phấn Hồng, Hồng Tham vui sướng nói, vẻ mặt vừa khóc vừa cười.
Lộ Tùy Tâm cúi đầu xuống, đã lâu như vậy, hẳn tất cả đều bình an. Trong lòng thở phào một cái, như vậy là tốt rồi, nàng có thể yên tâm được rồi.
“Con của ta đâu?” Lộ Tùy Tâm cố sức ngồi dậy, nhưng căn bản không thể cử động nổi, thuốc vẫn còn phát tác, nghĩ tới đâu trong lòng than nhẹ một tiếng, thân thể Uông Tùy Tâm trải qua quá nhiều dày vò, nhưng mà đau đớn này là do nàng bắt đầu, để có Thông Nhi thì dù đau đớn thế nào nàng cũng chịu được.
Nghe thấy Lộ Tùy Tâm nói như vậy, Phấn Hồng xoay người, lệ ra sức tuôn rơi, lúc này nàng thật tâm cảm động vì nữ tử kiên cường này. Nàng chưa từng thấy có một nữ tử nào không hề thua kém nam nhân như thế, nàng là nữ tử thật là quá đáng tiếc, nếu như là nam tử, chỉ cần nàng muốn thì có lẽ không chuyện gì không thể làm được. Nhưng việc đó không hề đơn giản, nàng chỉ nghĩ tới cuộc sống bình dị, gắn bó bên người mình yêu…ông trời thật tàn nhẫn khiến người phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy. Chỉ mong thực sự đúng theo lời y nữ, tất cả đều đã chấm dứt, nhìn thấy nỗi khổ của nàng thì ông trời sẽ đền đáp xứng đáng.
Giờ phút này nàng cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho tiểu thư. Chỉ cần đi theo nữ tử khiến nàng tâm phục khẩu phục này đã mãn nguyện lắm rồi.
Nói vậy chủ tử và Hoàng công tử cũng bị tiểu thư thuyết phục sao? cho nên mới dùng hết tâm tư để giúp đỡ, không đơn giản chỉ vì người là thê tử của Dương công tử, mà quan trọng hơn là bởi vì tiểu thư, nữ tử đặc biệt như vậy, đã trải qua biết bao gập ghềnh mà vẫn toả ra ánh sáng rực rỡ, Uông Tùy Tâm!
Nhận lấy đứa trẻ đang ngủ từ tay nhũ mẫu đã được ăn no, đưa tới bên người Lộ Tùy Tâm. Để tiểu thư nhìn cũng tốt, tuy rằng không phải thiếu gia Thông Nhi mà đã được chủ tử mang đi, được tiểu thư dùng hết sinh mệnh để bảo vệ. Trong lòng thầm nói: Thiếu gia, người cũng biết phải không? người là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, bởi vì người có một mẫu thân khiến cảm động cả trời đất này.
Lộ Tùy Tâm lẳng lặng nhìn đứa trẻ ở bên cạnh, hạ tròng mắt xuống, đây không phải là Thông nhi của nàng, nhưng cũng là đứa trẻ mới sinh ra đã gặp bất hạnh. Than nhẹ một tiếng, khẽ hôn lên khuôn mặt đứa bé đang ngủ, xin lỗi con!
Ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân vẫn nhìn chăm chú vào nàng, sắc mặt trắng bệch khẩn cầu chân thành: “Hứa với ta, cả đời này nàng cũng sẽ không rời khỏi hài tử, có được không?”
Ngân Lưu Nhân sau khi nhìn thấy vẻ mặt an tĩnh của nàng lúc tỉnh lại, nhìn nàng thương tiếc hôn lên hài tử, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy lo sợ, nữ tử này thực sự muốn rời khỏi hắn sao.
“Không, nhất định phải sống tốt, cả hài tử này bản cung sẽ nuôi dạy thật tốt.” Hắn không cho phép nàng bỏ đi, không, hắn muốn giữ lấy nàng, hắn vẫn chưa khiến nàng cảm động, nàng cũng chưa cười thật lòng với hắn.
Lộ Tùy Tâm khép hờ mi xuống, “Đừng làm khó cho họ, tình huống này họ cũng không có khả năng khống chế, là ông trời muốn cướp lấy sinh mệnh ta, cho dù là ngươi, thái tử Thập Ngân quốc đi chăng nữa cũng không có cách nào chống lại thiên ý.”
“Bản cung muốn nàng sống.” Ngân Lưu Nhân nghiêm khắc nói. Nhưng trong mắt hiện lên tia hoảng loạn. Thân thể nàng khiến hắn kinh hãi, nhưng mà muốn giữ lại nàng vẫn phải sinh đứa con này, sinh con là thiên chức của nữ nhân, nhưng nàng thì khác, thân thể nàng đã từng thương tổn vì Vũ Mặc Nhiên, mà hắn thì không thể làm mờ đi vết thương đó, thân thể nàng ngày càng suy sụp, đủ để nhìn ra nghị lực của nàng, nhưng mà hiện tại…hắn thật sự hoảng sợ. Nàng bình tĩnh nói chuyện với hắn như vậy thì chẳng thà hắn tình nguyện để nàng lạnh lùng nhìn hắn, hận hắn…
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ đang ngủ say, cúi đầu xuống: “Ám Dạ”
Ám Dạ vội vã ngẩng đầu lên nhìn về phía người trên giường, tất cả thái y đều có mặt trong phòng này…vì sao hết lần này tới lần khác thái tử phi lại chỉ gọi mình hắn?
“…Có thuộc hạ.”
“Ta mệt quá, sợ ngủ rồi sẽ không thể tỉnh lại nữa, ngươi là đại phu, như vậy có phải ta sắp chết hay không?” cảm nhận làn da non nớt qua ngón tay, khuôn mặt Lộ Tùy Tâm trở nên sáng lạn, nhưng khiến thân thể Ngân Lưu Nhân chấn động. Lúc này hắn hoàn toàn tin tưởng nàng thật lòng yêu thương đứa con này. Nàng càng như vậy, hắn càng sợ hoảng sợ.
Ám Dạ hít sâu một ngụm khí lạnh. Kinh sợ nói không ra lời. Mà đám thái y bên trong như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, toàn thân run rẩy, chỉ sợ ánh mắt thợ săn nhắm vào mình.
“Tuỳ Tâm, vì sao nàng nói như vậy, nàng mệt, không muốn nói chuyện với bản cung thì cứ nói ra, nàng muốn nói gì cũng được.” Ngân Lưu Nhân nhẹ nhàng nói, hắn sợ khi thấy nàng bình tĩnh như vậy. Chuyển hướng sang người đang quỳ trên mặt đất, “Các ngươi cút ra ngoài cho ta.” hắn không muốn nghe giọng nói nàng như thế, hay là hắn không muốn nghe được câu trả lời của Ám Dạ?
“Dạ…dạ…” thái y nghe thấy lệnh đặc xá liền mừng rỡ như điên, chỉ kém nước khóc rống lên thôi, đều tự lui ra rồi lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong lòng âm thầm thương tiếc, thái tử phi sợ không chịu được quá ba ngày nữa.
Ám Dạ nhìn thái tử, rồi ánh mắt phức tạp nhìn Lộ Tùy Tâm, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ cảm giác lúc này, từ trước tới nay hắn đều cho rằng nữ tử này không xứng với thái tử, sẽ trở thành chướng ngại vật của thái tử, nhưng mà hiện biết nàng thực sự muốn chết, ngũ vị trong lòng hắn đều đủ cả.
Đưa mắt nhìn Phấn Hồng và Hồng Tham, ra hiệu cho bọn họ lui ra. Phấn Hồng và Hồng Tham cắn chặt môi, nhìn qua trên giường, tương đối do dự rồi gật đầu, nâng Tử Vân đang ngất xỉu dậy rồi lui xuống. Bên trong phòng chỉ còn Ngân Lưu Nhân, Lộ Tùy Tâm và đứa bé đang ngủ say…
Lộ Tùy Tâm khẽ nhắm mắt lại, không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngân Lưu Nhân, đôi môi không có tí huyết sắc bật ra một tiếng than nhẹ: “Ngân Lưu Nhân, ta thực sự hận ngươi, hận ngươi đã cho ta quá nhiều đau khổ.”
“Vậy nàng cứ tiếp tục hận, bản cung không để tâm chuyện nàng có hận hay không, Tuỳ Tâm” Ngân Lưu Nhân khẩn thiết nói.
“Ta cũng muốn tiếp tục, nhưng quá mệt mỏi, ta thực sự mệt mỏi.”
“Nàng…” Ngân Lưu Nhân căng thẳng, tiếp theo mạnh mẽ nói: “Chẳng lẽ nàng không lo lắng cho hài tử?”
Lộ Tùy Tâm mở mắt chăm chú nhìn Ngân Lưu Nhân: “Ngươi cũng hiểu rõ, nếu như không vì đứa con này ta sẽ không kiên trì lâu đến như vậy, mặc dù tới không đúng lúc nhưng nó là cốt nhục của ta, cho nên ta mới dùng hết tính mệnh để sinh ra nó.”
“Nàng…” Ngân Lưu Nhân không biết nên nói gì.
“Cho nên hài tử này không phải của ngươi.” Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Ngân Lưu Nhân. “Nó là của ta. Cho dù có quan hệ gì với ngươi đi chăng nữa thì người sinh ra nó là ta, không phải ngươi.” Đây là lý do duy nhất nàng có thể viện vì đứa bé này, mong rằng Ngân Lưu Nhân sẽ để nó lớn lên yên ổn, nàng cũng chỉ có thể làm đến như vậy mà thôi.
“Tuỳ Tâm…” Ngân Lưu Nhân định nói gì đó nhưng bị Lộ Tùy Tâm cắt đứt.
“Ngươi cao cao tại thượng, quen thói duy ngã độc tôn, ngươi tự phụ cho rằng cái gì cũng thuộc về bản thân, cho nên bất luận sự tình gì cũng không lọt được vào mắt ngươi, mà bởi vì ta không yêu ngươi, cho nên ngươi nghĩ đó là một sự sỉ nhục, khơi dậy ý muốn chinh phục và dục vọng của ngươi, nhưng mà, thật sự là yêu sao? đến chính ngươi cũng không rõ.” Lời nói có phần kích động, thân thể không chịu nổi mà ho một trận, “Khụ…khụ…”
“Đừng nói nữa, nàng nghỉ ngơi một chút đi.” Ngân Lưu Nhân chặn lại lời nàng. Hạ tròng mắt xuống, che khuất nỗi thống khổ bên trong.
“Ngươi có thể không thương yêu đứa con này, nhưng mà ta van xin ngươi, nhất định phải để nó lớn lên bình an, đừng để người khác làm hại nó, có được không?” hài tử đối với hắn mà nói, chỉ cần muốn là sẽ có vô số, chỉ cần hắn không để tâm thì hài tử cũng chỉ là thoảng qua, tới nhanh đi cũng nhanh. Cho nên nàng mới cần một lời hứa, nàng mong đứa bé này có thể lớn lên khoẻ mạnh.
“Ta cầu xin ngươi, Ngân Lưu Nhân” Lộ Tùy Tâm vươn tay ra nắm lấy áo Ngân Lưu Nhân, nàng đã là mẫu thân, nàng hiểu được tâm tư của mẫu thân, nhìn đứa bé nhỏ như vậy nàng lại nhớ tới con của mình, nàng muốn vì đứa nhỏ mà làm một cái gì đó. Cho nên với cầu xin Ngân Lưu Nhân, cầu xin nam nhân đã khiến nàng gánh chịu biết bao khổ sở.
Ngân Lưu Nhân nhìn thật sâu vào nàng: “Tuỳ Tâm, nàng sẽ không sao hết, nàng nhất định sẽ không sao. Ta sẽ không đáp ứng lời cầu xin của nàng, hài tử này phải do chính nàng nuôi dưỡng, bằng không, hừ, nàng sinh ra nó, nó cũng chẳng sống được bao lâu.”
Hắn lạnh lùng nói. Để giữ lại sinh mệnh của nàng thì cần phải để nàng lo lắng mà có ý chí chiến đấu. Ngân Lưu Nhân đứng lên đi ra phía bên ngoài. Đi được vài bước thì dừng lại, nhưng không quay đâì, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt mang theo cầu xin của nàng.
“Tuỳ Tâm, nàng cũng từng cố tình gây nên một đợt tranh đấu trong hậu cung của bản cung, cho nên bất luận kẻ nào nàng cũng hiểu rõ, hài tử không có mẫu thân muốn tồn tại trong phủ và cả hoàng cung thì sẽ khó khăn tới mức nào, nàng có thể để nó sống như vậy được sao?” trong lòng hắn, nhìn nàng bình tĩnh, lạnh lùng, chứ không phải nữ nhân trước mắt này chỉ vì hài tử mà cầu xin hắn, thậm chí nàng còn vứt bỏ cả lòng hận thù, điều đó khiến hắn cảm thấy bất an, hắn mong muốn nàng hận hắn, nhưng vậy hắn sẽ cảm động suốt đời, chứ không phải buông tay từ bỏ thế này. Không…hắn không cho phéo, hắn sẽ dùng hết mọi cách để cứu nàng. Nghĩ như vậy Ngân Lưu Nhân nhanh chóng rời khỏi.
“Ngân Lưu Nhân…” giọng nói yếu ớt, tình huống của Lộ Tùy Tâm hiện tại càng ngày càng không xong.
Cúi đầu nhìn đứa bé bên cạnh, mặc dù mệt muốn chết nhưng Lộ Tùy Tâm vẫn mỉm cười dịu dàng, nếu không để ta nghĩ giúp con một cái tên được không? Gọi là gì nhỉ? tuy rằng ta không phải mẫu thân con, nhưng mà nhìn con ta lại nghĩ đến đứa con của mình, không biết bây giờ nó có ngủ ngon như con bây giờ không? nếu như con có thể lớn lên bình an, có lẽ một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, nhưng mà trong lúc này, ta chỉ mong con có thể vô tư mà lớn lên! Có được không? Vô Ưu? ha ha, đặt là Vô Ưu có được không? mong rằng suốt đời áo cơm không lo. Mong rằng…Dù một ngày con biết tất cả nhưng vẫn có thể thản nhiên đối mặt, vô ưu vô phiền…
Mặt trời lặn rồi lại lên! Một ngày một đêm trôi qua nhanh chóng, mà trong phủ thái tử vẫn chưa giăng đèn kết hoa mừng thế tử mới sinh, bởi vì thân thể thái tử phi mất máu quá nhiều, càng ngày càng nguy kịch, thái y nói bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, mà tất cả mọi người nhất là Mai viên đều quan tâm dị thường.
“Phu nhân…” tỳ nữ nhìn Vinh Mai vẫn không ngừng bước đi ở đằng kia, khẩn trương đi ra.
Vinh Mai thong thả bước đi, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, thái tử đã hồi phủ, cấm bất luận kẻ nào cũng không được gặp thái tử phi, hiện tại nàng cũng không biết tình huống ra làm sao.
“Ngươi đi thăm dò một chút cho ta.” Nhìn tỳ nữ bên người, Vinh Mai dặn dò.
“Phu nhân…” thân là thiếp thân tỳ nữ của phu nhân, nàng đương nhiên biết phu nhân đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà cho dù tới phượng viên cũng không thể tìm hiểu được gì cả, nàng cũng bất lực a.
Đúng lúc này tiếng gọi “phu nhân” ở ngoài cửa vang lên.
“Chuyện gì?”
“Bẩm phu nhân…thái tử phi cho triệu kiến phu nhân.”
“Cái gì?” Vinh Mai kinh hãi, việc này…
“Phu nhân” tỳ nữ ngoài của dường như bị tiếng kêu của Vinh Mai doạ. Vinh Mai phục hồi tinh thần lại, vội vã nói: “Được…ngươi báo lại với người, ta lập tức đi ngay.”
“Dạ”
Vinh Mai từ từ tỉnh táo lại, trong đầu thầm nghĩ, thái tử phi triệu nàng tới làm gì?
“Phu nhân?” Thiếp thân tỳ nữ thấy Vinh Mai chần chờ thì hiếu kì hỏi.
“Giúp ta thay y phục, ta phải đi gặp thái tử phi.”
“Dạ”
…
Phượng viên
Vinh Mai sau khi tận mắt nhìn thấy người trên giường thì trong mắt hoàn toàn chỉ có kinh ngạc, đây…….
Thái tử phi càng gầy hơn, nhưng bây giờ nàng không chút nghi ngờ, nếu thái tử phi ra bên ngoài, một cơn gió cũng có thể thổi ngã được nàng, thoạt nhìn thái tử phi như người bệnh nặng sắp chết vậy.
“Mai phu nhân, ngồi xuống đi.” Lộ Tùy Tâm chỉ vào cái ghế bên giường mà nói. Nàng đương nhiên biết vì sao Vinh Mai lại nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, nói vậy có phải bộ dạng nàng bây giờ rất doạ người không?
“Thiếp thân tham kiến thái tử phi.” Vinh Mai định thần lại, trên mặt mặc dù điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt chỗ sâu nhất loé lên tia vui sướng, tất cả đều đập vào mắt Lộ Tùy Tâm. Vinh Mai a Vinh Mai, mong muốn của ngươi đúng là không phụ lòng kỳ vọng của ta…
“Ngồi đi, không cần đa lễ” Phấn Hồng tiến lên đỡ Lộ Tùy Tâm ngồi dựa vào gối ở trên giường, cứ như vậy nửa nằm nửa ngồi.
“Không biết thái tử phi triệu kiến thiếp thân là có chuyện gì?” Vinh Mai nhìn chằm chằm người trên giường rồi điềm nhiên hỏi.
Lộ Tùy Tâm phất tay: “Phấn Hồng, các ngươi đi xem thế tử đi”
“Dạ.”
Đợi lúc chỉ còn lại Vinh Mai ở trong phòng, Lộ Tùy Tâm mới khẽ nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt của Vinh mai, nhàn nhạt nói: “Vinh Mai”
Vinh Mai chấn động, thái tử phi gọi hẳn tên của nàng chứ không phải là Mai phu nhân? đây…
Khẽ giật mình “Vâng, có thiếp thân”
“Cả đời này ngươi sẽ không có khả năng mang thai được nữa”
Vinh Mai kinh ngạc trừng mắt, nhìn về phía người trên giường vẫn còn đang nhắm mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Thiếp thân không rõ ý của thái tử phi?”
Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng mở mắt, nhìn về phía Vinh Mai đang suy nghĩ, khoé miệng cười nhạt “Ta có thể giao thế tử cho ngươi nuôi nấng, có điều…”
“Cái gì?” Vinh Mai bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, nhưng lại nhìn đúng ánh mắt lạnh lùng. Trong mắt có hơi hoảng loạn, tiếp theo chậm rãi cười, quỳ trên mặt đất hướng về phía người trên gường “Cảm tạ thái tử phi thành toàn, Vinh Mai nguyện đem hết sức lực để bảo vệ thế tử. Thái tử phi có yêu cầu gì xin cứ nói, đừng ngại!”
“Ngươi cũng đừng nên nói sớm, cục diện bên trong hậu viện này chắc ngươi cũng rõ” nàng muốn xem Vinh Mai có năng lực che chở cho đứa bé này lớn lên hay không.
Vinh Mai do dự chốc lát rồi nói: “Trong hậu viện, Lan viên là thế lực nắm giữ lớn nhất, mà tứ đại thị thiếp cũng không thể coi thường. Sau này lại có vô số nữ nhân xuất hiện.”
“Nói cụ thể về bốn thị thiếp theo quan điểm của ngươi xem”
“Xuân các, Hạ các tương đối hiền lành đôn hậu, nhưng mà…” nhìn qua Lộ Tùy Tâm, Vinh Mai cười dịu dàng “bọ ngựa bắt ve lần này có chim sẻ đứng đằng sau, nhưng thật ra đối với thiếp thân xem thế là đủ”
“Ai là chim sẻ?” Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
“Đông” Vinh Mai nhẹ nhàng nói ra một chữ.
Lộ Tùy Tâm chậm rãi nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt cười bí hiểm, khiến Vinh Mai không dám nhìn thẳng: “Sao thái tử lại cười như vậy?”
“Chỉ e ta mới là bọ ngựa, ngươi mới là chim sẻ!” Nàng đúng là không nhìn nhầm người. Cũng tốt, như vậy nàng cũng yên tâm phần nào.
Thân thể Vinh Mai hơi chấn động: “Thiếp thân không rõ ý của thái tử phi!”
“Có hiểu hay không, trong lòng ngươi đều rõ” Lộ Tùy Tâm than nhẹ “Mà hiện tại ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần làm chim sẻ, bọ ngựa sẽ tự động đưa vào trong miệng của ngươi, chỉ là nếu muốn đoạt lấy con mồi này ngươi còn phải xuất ra chút thành ý”
Vinh Mai hạ tròng mắt xuống “Tuy rằng thiếp thân không rõ lắm ý của thái tử phi, nhưng thiếp thân sẽ chăm chú lắng nghe”
“Tốt, vậy ngươi hãy nghe cho kĩ, cơ thể của ta lần này chắc không trụ nổi, Vô Ưu thế tử, ta cũng hữu tâm vô lực (có lòng mà không đủ sức), mà ngươi không có con nối dõi, nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ giao thế tử cho ngươi nuôi nấng, được không?”
Vinh Mai cố đè lại vui mừng như điên ở trong lòng, thân thể hơi run run, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói: “Thái tử phi là người tốt tất sẽ được trời giúp, thái tử điện hạ ân sủng thái tử phi như vậy, thân thể người chỉ cần tẩm bổ thuốc thang thì sẽ không như vậy đâu.”
“Ta muốn nghe lời nói thật, nếu như ngươi không muốn thì ta cũng không ép buộc.”
Vinh Mai từ từ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm “Thái tử phi nói thế có thật không?”
“Là thật.”
Vinh Mai quỳ xuống dập đầu ba cái “Cả cuộc đời này thiếp thân sẽ không quên ân điển của thái tử phi, sẽ cố gắng hết sức”
“Tốt, đứng lên đi”
Vinh Mai lại dập đầu một lần nữa “Tạ ơn thái tử phi”
“Ta còn có một chuyện cần ngươi làm cho ta”
Vinh Mai ngây ra một lát “Mong thái tử phi nói rõ. Chỉ cần Vinh Mai làm được thì nhất định sẽ không từ chối”
“Sau khi ta chết, ba tỳ nữ của ta hãy đuổi ra khỏi phủ.”
Vinh Mau chần chờ chốc lát “Nhưng…thái tử…”
“Yên tâm đi, chỉ cần ta vừa chết thì đối với thái tử mà nói, các nàng ấy không còn quan trọng nữa” nhìn thật sâu vào Vinh Mai, Lộ Tùy Tâm lãnh đạm nói.
Vinh Mai cẩn thận suy xét một lúc, rồi trịnh trọng gật đầu với Lộ Tùy Tâm “Được, thiếp thân nhất định sẽ làm”
“Còn Đông các…”
“Thái tử phi yên tâm, thiếp thân sẽ che chở cho thế tử như chính sinh mệnh bản thân, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến người.” đây chính là kết quả mà nằm mơ nàng cũng muốn, làm sao có thể để người khác phá hư chứ? bất luận kẻ nào cũng không được, cho dù ngày sau Tiễn Thuỷ Nhu có sinh hạ mười thế tử cũng không sao. Thế tử này là chỗ dựa cho nàng và Vũ nhi, không ai có thể làm hại đến…nghĩ tới đây, vẻ mặt Vinh Mai trở nên nghiêm túc.
“Mong rằng ngươi nói được làm được! Tất cả đều giao cho ngươi, tên nó là Vô Ưu, ta mong nó sẽ nhờ sự che chở của ngươi mà trưởng thành, cũng là chỗ dựa cho ngươi và Vũ nhi sau này”
Vinh Mai lần thứ hai quỳ trên mặt đất, trịnh trọng cúi đầu “Phân tình này của thái tử phi, Vinh Mai xin ghi nhớ trong lòng, cả đời này sẽ không quên.”
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống. Bây giờ là hậu viện, không lâu sau sẽ là hậu cung, như vậy tranh đấu sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, Vô Ưu, ta chỉ mong muốn con được bình an lớn lên.
Con là chỗ dựa cho nữ nhân này, ta tin nàng dù có chết cũng sẽ bảo vệ an toàn cho con, thậm chí sau này đối đầu với cả hậu cung chăng nữa, như vậy ta có thể yên tâm, có Vinh Mai tồn tại, kế hoạch này của nàng mới xuất hiện, bây giờ sắp sửa kết thúc viên mãn được rồi.