Lúc này là buổi trưa, bốn phía đều hiu quạnh, một cỗ xe ba ngựa kéo chậm rãi đi đến.
“Nương tử, một canh giờ nữa là tới huyện Nam Thuỷ, buổi tối sẽ tới địa phận dược cốc” Dương Á Sơ nói với Lộ Tùy Tâm.
“Á Sơ huynh, nếu không dừng lại ăn chút gì đi?” đi qua một đoạn này sẽ tới huyện Nam Thuỷ, trưa hôm nay sẽ không thể kịp ăn tại khách trọ, Vũ Mặc Hiên nói.
“Cũng được” Dương Á Sơ định xuống xe ngựa, “Nương tử…” không đoán trước được toàn thân lại trở nên căng thẳng, thanh mâu âm trầm tựa biển, tư thế toàn thân làm cho từng tế bào đều ở trạng thái đề phòng.
“Phấn Hồng, Hồng Tham, cho dù phát sinh chuyện gì thì các ngươi cũng không được xuất thủ, chỉ cần đưa nương tử ta rời khỏi đây, Dương Á Sơ vô cùng cảm kích”
Lộ Tùy Tâm nghe lời này xong tâm liền cả kinh, vội vàng mở cửa xem: “Tướng công, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai người Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau, cũng biết có chuyện gì xảy ra, tuy rằng võ công của bọn họ không được tốt lắm, không có khí thế như người khác, nhưng mà nghe Dương công tử nói như vậy lại thấy như người có võ công thực sự cao, ít nhất Dương công tử cũng cho là vậy.
Vũ Mặc Hiên cũng yên lặng nghe một chút, tiếp đó liền ngạc nhiên, cảm thấy thật tức giận, đúng là hướng về phía bọn họ sao?
Dương Á Sơ nhìn Lộ Tùy Tâm, chậm rãi cười: “Nương tử, nàng đi cùng Hiên vương gia trước, có được không?”
Lộ Tùy Tâm nhanh chóng tỉnh táo lại, đè lại bất an trong lòng: “Được, chúng ta tới dược cốc trước, ngươi hãy cẩn thận” bây giờ nàng không nên làm vướng bận tới hắn. Nhìn Dương Á Sơ thật lâu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn như vậy, chắc hẳn người đang hướng tới rất nguy hiểm.
“Á Sơ huynh…” Vũ Mặc Hiên đang định nói thì bị Dương Á Sơ ngăn lại.
“Hiên vương gia, nhờ ngươi đánh xe đi trước, nếu tình hình ổn thoả, xe ngựa có khả năng nhanh hơn hành động, phía trước chính là dược cốc, nhớ vào đó an toàn. Dương Á Sơ ta van xin ngươi” Không đợi Vũ Mặc Hiên phản ứng, bả vai đã bị ném lên ngồi vị trí đánh xe. Tiện tay vung roi làm con ngựa bị chấn động, vội vàng chạy nhanh về phía trước.
“Vương gia…” Vô Thị, Vô Là thấy xe ngựa chạy nhanh liền khiếp sợ kêu lên.
“Hai vị cũng cùng đi đi, mong hai vị bảo hộ cho nương tử ta” Dương Á Sơ cũng làm cho ngựa của Vô Thị, Vô Là phi về phía trước.
Bởi vì xe ngựa đột nhiên chạy nhanh nên bên trong bị một hồi va đập dữ dội, Lộ Tùy Tâm nắm thật chặt cửa chắn trên xe ngựa, nhô đầu ra, dùng hết toàn lực hô to với Dương Á Sơ: “Tướng công, ta đợi ngươi, hãy cẩn thận”
“Tiểu thư…” Tử Vân vì biến cố đột ngột này mà nói không ra lời.
Phấn Hồng, Hồng Tham kéo Tử Vân lại, cấp tốc đến hai bên Lộ Tùy Tâm đỡ lấy nàng, cố gắng để nàng ngồi xuống bình ổn.
Vũ Mặc Hiên cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, tốt nhất những người này đừng đuổi theo bọn họ, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng được…Nghĩ đến vậy tâm liền rùng mình một cái, tay nắm thật chắc yên ngựa, tay trái vung roi điều khiển ngựa.
“Vương gia…” hai người Vô Thị, Vô Là cưỡi ngựa phía sau cũng đi theo sát, Vô Thị thấy động tác của Vương gia cũng biết sự việc nghiêm trọng tới mức nào.
“Vô Là, ngươi đi bên phải, ta sang bên trái, không được để Vương gia bị thương” người này không biết là ai sai tới.
“Được”
Hai người tách xa nhau ra, kẹp mỗi người một bên xe ngựa.
Dương Á Sơ rút ngọc tiêu trong ngực ra, nhắm mắt lại, đặt lên khoé miệng thổi, tiếng tiêu trầm bổng truyền ra, mơ hồ hàm chứa sát khí, trong tâm thầm nhẩm, mười trượng…bảy trượng…bốn trượng…
“Các hạ đúng là Dương Á Sơ” âm thanh chói tai làm cho người nghe dựng đứng tóc gáy, Dương Á Sơ cũng không dừng tiếng tiêu, vẫn thổi như cũ, chỉ là sát khí trong đó càng ngày càng nặng, cho đến khi làm thủng màng nhĩ.
Nhưng người này vẫn không bị ảnh hưởng, người đập vào trước mắt làm cho hắn ngạc nhiên, võ công của người này tuyệt đối cao hơn hắn.
Tròng mắt sâu không thấy đáy, mái tóc đen rối tung để tuỳ ý, thân thể gầy còm nhìn không ra là nam hay nữ? Nhưng da dẻ non nớt như trẻ con, thoạt nhìn giống như một tiểu đồng, nhưng mà thanh âm chói tai hoà vào đúng ở đằng kia tràn đầy khí thế làm cho hắn biết người này không phải người Thiên Vũ, ít nhất hắn cũng chưa từng nghe qua trong chốn giang hồ lại có nhân vật anh hùng hào kiệt thế này.
Như không muốn nghe thấy tiếng tiêu nữa, trong tay người nọ không biết từ lúc nào xuất hiện một cây đao, dung nhan hắc ám quỷ dị không gì sánh bằng! người như tiểu đồng hơi thở tàn khốc âm trầm khiến người ta sởn gai ốc.
Tiếng tiêu ngừng lại, “Tác mệnh đao?”
Hắn từng nghe sư phụ nói về cây đao này, tác mệnh đao chuyên hạ thủ đúng chỗ hiểm của con người, ra chiêu hung ác không gì sánh được, sư phụ lúc nói tới cây đao này đều không ngừng thở dài, tác mệnh đao cũng mất tích trên giang hồ 50 năm, hôm nay cuối cùng xuất hiện? hắn cũng chưa từng kết thâm cừu đại hận với người này! Việc này…
“Có chút kiến thức, không hổ là đồ đệ của Vô Thường đại sư, ha ha, lẽ nào Vô Thường nói cho ngươi Tác mệnh đao rất lợi hại?” rõ ràng khuôn mặt giống như tiểu đồng nhưng tiếng cười sắc bén lại doạ người. Làm cho người ta hoài nghi đó là người sao?
Tâm Dương Á Sơ trầm xuống, quả thật là Tác mệnh đao. Sư phụ năm đó cũng không tránh khỏi bị thụ thương…xem ra hiện tại hắn cần phải kéo dài thời gian, mong rằng Vũ Mặc Hiên bảo hộ nương tử hắn tới thị trấn phía nam an toàn, như vậy hắn mới an tâm.
“Ha ha, ngươi muốn kéo dài thời gian có đúng không?” trên mặt người nọ hiện lên nụ cười quỷ dị tàn nhẫn.
Trên mặt Dương Á Sơ chấn động, hắn không cần quay đầu lại cũng biết người đến đang cười cái gì, bởi vì xe ngựa dừng lại không còn đi tới phía trước nữa, đây…xem ra đã chuẩn bị mà đến.
“Vậy để Dương mỗ lĩnh giáo một chút lợi hại của Tác mệnh đao” xe ngựa nhất định là đã bị chặn lại, võ công Vũ Mặc Hiên tuy rằng không cao nhưng cũng là người có khả năng ứng phó, vậy người kia cũng là cao thủ? nghĩ vậy toàn thân Dương Á Sơ chấn động, thi triển chiêu thức ác liệt tới đối phương.
Ngay tức khắc, thân ảnh thon gầy của Dương Á Sơ như cơn gió lốc, bay lượn tựa sóng biển, chiêu thức sắc bén kiên quyết như cuồng phong không chút lưu tình hướng về người phía trước.
Thân ảnh hai người đối địch xoay chuyển trên không trung! Tốc độ thanh chóng, chiêu thức lợi hại của hai người làm cho luồng khí nổi lên tầng tầng lớp lớp.
Mà một nơi khác, cỗ xe ngựa vốn đang chạy thật nhanh để trốn đi cũng đột nhiên ngừng lại, Vũ Mặc Hiên cấp tốc nhìn lại mới phát hiện ngựa đã bị chặn lại, phía trước không biết lúc nào xuất hiện hai người, Vũ Mặc Hiên quan sát một cái hai người đó. Phát hiện chính là thị vệ thân cận bên người Ngân Lưu Nhân. Đây…đây mới chính là âm mưu của Ngân Lưu Nhân, lúc đầu sở dĩ hắn đem hai mươi vạn đại quân tiến tới ranh giới phía tây, là vì nàng?
Phát sinh ra chuyện này, còn có thể chạy được sao? không, hắn sẽ không để nàng rơi vào trong tay Ngân Lưu Nhân. Từ trong ngực nhanh chóng lấy ra một thứ, đây là hiệu lệnh ngầm trước kia Hoàng thượng giao cho hắn, nơi này cách kinh thành không xa lắm, nếu như bắn hiệu lệnh ngầm, Hoàng thượng sẽ biết. Cho dù không đuổi kịp bọn họ thì cũng có thể đóng cửa thành chặn lại.
Lưu Tinh thấy động tác của Vũ Mặc Hiên, nhanh chóng phi tới định đoạt lấy.
“Vô Thị, Vô Là, ngăn cản hắn”
Kỳ thực không đợi hắn hạ lệnh, hai người bọn họ đã tiến lên đối phó với Lưu Tinh.
Ngăn dây thừng, trong chớp mắt vang lên một tiếng thét chói tai giữa không trung. Vũ Mặc Hiên chậm rãi nở nụ cười, hắn cho rằng cả đời này không biết lấy gì báo đáp phụ hoàng, không nghĩ tới lại có cơ hội dùng tới nó, chỉ cần là thuộc địa giới Thiên Vũ, Hoàng thượng nhất định sẽ có biện pháp.
Ám Dạ nhìn lên không trung, trong lòng thấy lo lắng, xem ra động tác của hắn không nhanh bằng. nghĩ như vậy thân ảnh liền di động, kiếm trong tay tiến lên hướng Vũ Mặc Hiên mà đâm.
Vũ Mặc Hiên né qua, cũng rút nhuyễn kiếm, trong khoảng thời gian ngắn hai người khó phân được cao thấp..
Bất an trong lòng Lộ Tùy Tâm càng lúc càng nặng, nhưng khuôn mặt lại càng tĩnh lặng. Nếu như đối thủ không quá lợi hại, Dương Á Sơ sẽ không vội vã giao nàng cho Vũ Mặc Hiên. Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện người ngăn cản, có thể thấy rõ đối phương đã sớm nắm rõ hành động của bọn họ. Bây giờ nàng phải làm thế nào?
Toàn thân Tử Vân phát run lên, nhưng mà nàng vẫn vén tấm màn cửa sổ lên, dè dặt nhìn tình huống bên ngoài. Đúng lúc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì trong lòng chấn động, sao lại là hắn? tại sao?
Lộ Tùy Tâm cũng nhìn thấy người đang giao chiến kịch liệt với Vũ Mặc Hiên, trong đầu liền hiểu ra, thoáng chốc nàng có cảm giác lạnh lẽo như lọt vào một hầm băng vậy.
Ngân Lưu Nhân…là Ngân Lưu Nhân! bất an của Lộ Tùy Tâm rốt cuộc cũng lan ra toàn thân, không, tướng công nàng đang gặp nguy hiểm! Ngân Lưu Nhân lần này đều nắm chắc mọi việc, nhất định là biết thân thủ của tướng công nàng, mang một người võ công ngang bằng Dương Á Sơ…nghĩ được như vậy, Lộ Tùy Tâm cảm giác toàn thân mình lạnh tới thấu xương.
“Phu nhân…” Phấn Hồng lo lắng tiến lên xoa dịu nàng. Trong lòng Tử Vân kinh hãi hoảng sợ, vì sao lại là hắn, vì sao muốn ngăn cản bọn họ a? hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? quay đầu nhìn tiểu thư: “Tiểu thư…tiểu thư, người đừng làm ta sợ a!” Tử Vân ôm Lộ Tùy Tâm khóc nức nở.
Hồng Tham cắn răng một cái, rút thanh kiếm lao ra nhưng bị Phấn Hồng ngăn lại: “Hồng Tham, đừng làm loạn, ngươi không phải đối thủ của hắn, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ phu nhân” nếu không vướng chuyện này, các nàng nhất định sẽ xông ra, nhưng hai người ra cũng chẳng giúp được gì, chỉ hy sinh vô ích thôi.
“Nhưng…chúng ta làm sao bây giờ?” Hồng Tham buồn bực vung tay, nàng biết Phấn Hồng nói rất đúng.
“Tiểu thư…tiểu thư, người đừng như vậy” trong lòng Tử Vân mơ hồ cũng đã biết là ai tới, chính là Ngân thái tử!
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, ra sức nói với bản thân, bây giờ không phải lúc để phẫn nộ, nàng phải cứu Dương Á Sơ, với thủ đoạn của Ngân Lưu Nhân, lần này hắn nhất định không bỏ qua cho lão công nàng. Tay gắng sức nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt, đau đớn làm cho lý trí nàng tỉnh táo lại, trong đầu cũng phân tích tình hình hiện tại thêm lần nữa, mục đích của Ngân Lưu Nhân là gì? là nàng sao?
Một kiếm của Lưu Tinh kề sát vào Vô Thị, đánh bại Vô Là, quay đầu nhìn thấy Ám Dạ đang giao chiến cùng Vũ Mặc Hiên, đương lúc định phi thân hỗ trợ thì nhìn thấy đôi mắt giống Tiểu Bảo, mang vẻ mặt không dám tin cùng sợ hãi. Thân thể khẽ giật mình, tiếp theo nhanh chóng di chuyển tới giao thủ với Vũ Mặc Hiên.
Tử Vân đau lòng tới mức không thể thở nổi, nàng không biết mình đang nghĩ đến cái gì, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hắn tàn nhẫn giết người.
Võ công của Vũ Mặc Hiên cũng ngang cơ với Ám Dạ, vốn hai người đánh hơn mười một hiệp vẫn hoà nhau, hiện tại có thêm Lưu Tinh tiến vào, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ. Thêm mấy hiệp nữa cũng không trụ được mà ngã xuống.
“Hiên vương gia đã ngã xuống, không thể duy trì thêm được nữa” thanh âm Hồng Tham truyền đến để cho Lộ Tùy Tâm giật mình tỉnh giấc. Không, nàng không thể liên luỵ tới Vũ Mặc Hiên!
“Dừng tay” đột ngột mở cửa xe, hô to ra bên ngoài.
Vũ Mặc Hiên bị một chưởng của Lưu Tinh lui về phía sau mấy bước, thân thể tựa vào xe ngựa. Hồi phục khí huyết trong người.
Ám Dạ khẽ khom lưng hướng Lộ Tùy Tâm cung kính nói: “Uông cô nương, chủ tử sai chúng ta tới đón cô nương”
Trong nháy mắt Lộ Tùy Tâm cảm giác có một cỗ phẫn nộ cực hạn! Nàng nghĩ muốn giết Ngân Lưu Nhân. Gắng sức áp chế phẫn nộ trong lòng, nàng trầm giọng nói: “Hiên vương gia, ngươi đi đi, việc này là do ta mà ra, không quan hệ tới ngươi, đừng hy sinh vô ích, không đáng”
“Dương phu nhân…”
“Ta đi theo các ngươi, thả Hiên vương gia ra” Ám Dạ nhìn Hiên vương gia, nghĩ tới việc hắn vừa phóng ám hiệu nên không thể trì hoãn lâu được nữa. Nghĩ tới đây hắn nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên xe ngựa.
“Chuyện này ta không làm chủ được, mời Hiên vương lên xe, chủ tử ở phía sau, đến lúc đó đi hay ở, chủ tử ta tự có định đoạt” nói xong liếc mắt về phía Lưu Tinh, Lưu Tinh gật đầu, nhấc Vũ Mặc Hiên lên trên xe ngựa, điều khiển xe quay đầu lại.
Vô Thị nhìn cánh tay bị thương của mình, điểm huyệt cầm máu quay lại nhìn Vô Là: “Vô Là…ngươi tỉnh lại” Vô Là không có phản ứng, không thể được, là hắn bất tài mới để Vương gia bị bọn người đó mang đi, đứng lên một cách khó khăn, dùng hết khí lực cưỡi ngựa theo hướng bọn họ rời đi.
…
Một tiếng “Phanh” rốt cuộc cũng rơi vào trong không trung, hai bóng người tách khỏi nhau, toàn thân xoay người mấy lần, hai người đều đứng thẳng trên mặt đất.
Thân thể Dương Á Sơ khẽ động, khoé miệng chảy ra ít máu, hắn bị thương không nhẹ, mà hắn đem hết khí lực tung một chưởng nhưng đối thủ vẫn không có chút phản ứng.
“Quỷ Tâm, thời gian không còn nhiều, Vũ Mặc Hiên đã phóng ám hiệu rồi, ngươi phải tốc chiến tốc thắng đi” một thanh âm ôn hoà đich xác không gì sánh được truyền đến.
“Vâng, chủ tử” khoé miệng Quỷ Tâm nhếch lên một cái, võ công của Dương Á Sơ tuy rằng kém hắn nhưng lại có thể đỡ được mấy trăm chiêu, nhưng mà chủ tử đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể thương tiếc cho hắn ta thôi. Tay khẽ động, Tác mệnh đao chấn động, phát ra âm thanh kinh người.
Dương Á Sơ nghe âm thanh ấy xong đã biết người đến là ai, trong lòng đau đớn nặng nề! Ngân Lưu Nhân!
“Ngân Lưu Nhân” thanh âm lạnh lùng không áp chế được phẫn nộ.
Ngân Lưu Nhân đứng sau hai tỳ nữ, nhẹ phe phẩy chiết phiến trong tay, một thân tác phong khiêm tốn, trên mặt tuy rằng ôn hoà ân cần nhưng trong mắt lãnh khốc tà mị không chút che giấu.
“Ta tới đưa nữ nhân của ta đi, ngươi nỗ lực thì có ích gì” khoé miệng cười nhưng không có đến trong mắt.
“Nàng là thê tử của ta” Dương Á Sơ lớn tiếng quát.
“Ha ha, vậy sao? thật đáng tiếc. Quỷ Tâm, bản cung cho ngươi một khắc” lời nói ra như cơn gió thoảng, tàn khốc mà lại nhẹ nhàng giống như đang bàn luận về tiết trời.
“Vâng” nâng Tác mệnh đao lên, trong mắt Quỷ Tâm lộ ra vẻ thương tiếc, sau năm mươi năm, tác mệnh đao lại được nhìn thấy ánh mặt trời lần thứ hai, Dương Á Sơ ngươi nên cảm thấy vinh hạnh a! Năm mươi năm qua, hắn là lần đầu tiên giết một người bằng Tác mệnh đao.
Thời điểm Dương Á Sơ đối diện trước đao của Quỷ Tâm, cảm giác thấy một cỗ sát khí không thể nói bằng lời. Trong lòng nhất thời căng thẳng, hắn biết mình không phải là đối thủ của người trước mặt, huống chi còn có thanh ma đao ở đây. Trong đầu nhớ tới khuôn mặt của nương tử, cảm thấy đau đớn làm hắn nhịn không được hô to lên. Hắn không bảo vệ được nàng. Nếu như hắn chết, nàng làm sao bây giờ?
Không…không thể, hắn không thể chết được, hắn mà chết thì nàng sẽ làm sao bây giờ? còn có hài tử, đúng…
Mắt mở trừng trừng, toàn thân sát khí cũng toả ra hết.
Sát khí mãnh liệt trên người hắn làm cho Quỷ Tâm thấy nao nao, trong mắt không chút thương tiếc, không lưu tình hướng thanh đao thẳng tiến lên phía trước.
Dương Á Sơ phải lùi hơn mười bước mới tránh được chiêu thứ nhất, trong lòng đại chấn! Đao pháp này trông thì bình thường nhưng lại ra toàn chiêu trí mạng, khiến hắn không có chỗ nào để tránh.
Hèn gì như vậy, khó trách lúc sư phụ nói tới Tác mệnh đao đều thở dài, độc ác không gì sánh được, chỉ trong một chiêu đã vô cùng biến hoá, thẳng toàn thân đối thủ.
“Khá lắm, còn hơn sư phụ của ngươi, vẫn còn hơn một chút” thanh âm sắc nhọn có phần khen ngợi, nhưng đao pháp trong tay lại càng tàn nhẫn bổ xuống.
Phản xạ của Dương Á Sơ vẫn không thay đổi, lại không nghĩ rằng vừa lúc đón nhận ba chiêu đã thấy thanh đao đâm hướng mình đâm thẳng vào, trong đầu hiện ra câu nói của nương tử trước kia: Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư! Nương tử…ta bất tài không thể cùng nàng thực hiện nguyện vọng kia, sau khi thân thể ngã xuống, hắn nhìn thấy cỗ xe ngựa đang chạy vội tới, nương tử hắn nhanh chóng bước ra. Khuôn mặt luôn mỉm cười với hắn, đôi mắt tin tưởng toát ra bi thương cùng tuyệt vọng. Hắn muốn đưa tay xoa lên mặt nàng, muốn ôm lấy nàng, muốn gọi nàng một tiếng “Nương tử”, bởi vì hai tiếng đó chỉ có hắn mới được phép gọi. Sở dĩ hắn thích cảm giác được gọi nàng là “nương tử”, bởi vì hắn cảm giác nàng là của hắn…là của hắn……………..
“Tướng công…”
Lúc bọn họ thành thân, nàng e thẹn nói khẽ một tiếng “Tướng công” khiến hắn cảm giác như có cả thế gian này. Thế nhưng hạnh phúc vì sao lại ngắn ngủi như vậy, hắn còn không có thời gian chăm sóc nàng đến già, đến lúc đó, hắn mới có thể nói với nàng “Nương tử, ta thực sự yêu nàng, ta thực sự yêu nàng, trọn đời này” Bởi vì hắn biết nếu nói cho nương tử là yêu đến trọn đời, nàng nhất định sẽ không tin, vì nàng chưa từng có cảm giác an toàn, hắn muốn chứng minh cho nàng thấy, hắn thực sự yêu nàng suốt một đời. Nhưng có phải hạnh phúc quá sẽ làm cho ông trời đố kị? có đúng hay không?
Lộ Tùy Tâm chạy từ trên xe ngựa xuống, nhẹ nhàng đi tới phía trước, con ngươi vẫn tiếp tục mở lớn, nàng không nhìn thấy cái gì cả, trong mắt chỉ có hình ảnh thân thể hắn bị trúng một đao.
“Dương phu nhân…” Vũ Mặc Hiên hô nàng, nàng cũng không nghe thấy.
“Tiểu thư…” tiếng khóc của Tử Vân, nàng cũng không nghe thấy.
“Phu nhân…” tiếng lo lắng của Phấn Hồng, Hồng Tham, nàng cũng không nghe rõ.
…
“Tướng công…” từ từ bước lên, run rẩy đưa tay đặt lên khuôn mặt hắn. Từng giọt từng giọt lệ rơi trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân…
“Nương…tử…” Dương Á Sơ muốn nói gì, khẽ nhúc nhích, máu trong miệng phun ra dính đầy trên bàn tay trắng nõn của Lộ Tùy Tâm.
“Đừng sợ, tướng công, không có việc gì” Lộ Tùy Tâm không biết đang an ủi bản thân hay là an ủi hắn, nhẹ nhàng ôm đầu hắn, hôn nhẹ.
“Tiểu thư…” Tử Vân ngã xuống đất, đau đớn khóc thành tiếng, tiếng khóc cực kì bi thương, lệ tuôn không ngừng.
Phấn Hồng, Hồng Tham cũng không chịu nổi….không đành lòng, lệ rơi đầy mặt.
Vũ Mặc Hiên tựa lưng vào xe ngựa trượt xuống, nhìn nàng đau đớn hắn mới biết được trong lòng hắn lại đau xót đến như vậy, lúc này hắn chỉ mong người chết là mình chứ không phải Dương Á Sơ, như vậy nàng cũng sẽ không đau khổ đến như thế.
Ám Dạ quay về bên người Ngân Lưu Nhân, tròng mắt rũ xuống, Ngân Lưu Nhân phất phất tay, hai tỳ nữ phía sau tiến lên nâng Lộ Tùy Tâm dậy, lại bị Phấn Hồng cùng Hồng Tham ngăn lại.
Lộ Tùy Tâm cho tới bây giờ chưa từng đau đớn đến như vậy, khiến nàng không cách nào thở được, đau tới mức nàng hận không thể chết ngay lập tức, cảm giác ruột gan như đứt từng khúc là như vậy sao?
“Tướng công…tỉnh lại đi….đừng làm ta sợ, ngươi như vậy, ta rất sợ……” nắm lấy tay Dương Á Sơ thật chặt, Lộ Tùy Tâm dùng hết toàn lực để nắm, kề lên má mình “Tướng công…ngươi đã nói yêu ta mà…”
Tay bị nắm hơi động đậy, nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, nàng bị chấn động mạnh, vui mừng như điên nhìn về phía hắn.
Dương Á Sơ nhìn nàng tha thiết, dường như an ủi nàng đừng khổ sở. Định nói cái gì nhưng lại cảm thấy không còn sức lực, máu trong miệng không ngừng phun ra, nhuộm đỏ cả y phục màu trắng thuần của nàng.
“Nương…tử…” ta yêu nàng, nhưng không cách nào nói ra được.
Bàn tay phủ trên mặt nàng nặng nề rơi xuống đất, Lộ Tùy Tâm vội vàng cúi đầu nhìn về phía người trong lòng.
“Ha ha…” tiếng cười khẽ vang lên làm cho người ta không đành lòng.
Trong mắt Ngân Lưu Nhân hiện lên một tia đau xót, nhưng nhanh chóng trở nên băng lãnh, phất tay, hay tỳ nữ tiến lên nâng người ở đằng kia đang ôm Dương Á Sơ cười.
Hồng Tham muốn tiến lên ngăn lại nhưng bị Phấn Hồng cản trở, các nàng hiện tại phải đi theo phu nhân, cho nên không thể gây xung đột với những người này.
Phấn Hồng tiến lên nói: “Phu nhân nhà chúng ta tự có người đỡ, mời buông ra” Hồng Tham thấy vậy tách một tỳ nữ ra đón lấy Lộ Tùy Tâm.
Hai tỳ nữ nhìn Ngân Lưu Nhân, tâm tư Ngân Lưu Nhân hơi trầm xuống, gật đầu.
Vô Thị chạy tới nhìn thấy tình cảnh hiện tại, thấy vương gia ngồi dưới đất liền bước tới nâng dậy, lo lắng hỏi: “Vương gia, người sao vậy?”
Vũ Mặc Hiên đứng lên, chầm chậm đi tới phía Ngân Lưu Nhân “Đây là thuộc địa phận Thiên Vũ” trong mắt sắc bén thẳng hướng tới Ngân Lưu Nhân.
Ngân Lưu Nhân ha ha cười: “Không lâu sau nữa thiên hạ sẽ là của ta”
“Thả nàng ra, hôm nay nếu ngươi muốn mang nàng đi thì phải giết ta trước” hắn sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn nàng bị mang đi đâu, sẽ không..
Ngân Lưu Nhân khinh nhường giơ mắt lên, khoé miệng cười xé ra: “thì ra là ngươi truyền ám hiệu, không kịp rồi Hiên vương gia, nàng, ta nhất định phải mang đi, về phần ngươi, từ trước tới nay ta chưa từng thả hổ về rừng, cho dù là con hổ đơn độc, không thể tấn công người”
Ra hiệu cho Ám Dạ tiến lên
Ám Dạ tiến lên, vung tay hướng Vũ Mặc Hiên, cười một tiếng thoải mái: “Dược này ta mới chế ra, có chết hay không cũng không thể chắc chắn, bởi vì chính ta cũng không có giải dược”
Vũ Mặc Hiên cười giống như được giải thoát, lưu luyến nhìn Lộ Tùy Tâm. Như vậy cũng tốt!
“Vương gia…” Vô Thị hoảng sợ, đưa đao lên định phi tới, lại bị Lưu Tinh dùng một hòn đá nhỏ điểm huyệt.
Lộ Tùy Tâm đột ngột phản ứng gạt hai người Phấn Hồng cùng Hồng Tham ra, dồn sức đứng dậy: “Không, ngươi không được chết…Dương Á Sơ…ngươi không được chết, ngươi tỉnh lại cho ta”
Phấn Hồng, Hồng Tham bước lên phía trước nắm chặt lấy nàng, ngăn động tác kích động của nàng lại.
“Phu nhân, đừng như vậy”
“Tiểu thư…Ô…tiểu thư…” Tử Vân từ trên mặt đất đứng dậy, chạy tới ôm lấy Lộ Tùy Tâm khóc lớn.
Lộ Tùy Tâm đột nhiên đứng im, mặc cho Tử Vân ôm nàng bất động, một lúc lâu, một lúc lâu…
Nhẹ nhàng đẩy Tử Vân ra, chầm chậm đi tới trước mặt Ngân Lưu Nhân, khẽ nói rằng: “Ta hận ngươi”
Ngân Lưu Nhân hạ tròng mắt xuống, che giấu nội tâm lướt qua một tia đau đớn, thản nhiên nói: “Ta biết”
Lộ Tùy Tâm quay đầu lại nhìn người trên mặt đất, cũng rũ mi mắt xuống: “Như vậy…”
Quay đầu lại phía Ngân Lưu Nhân, nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta sẽ khiến ngươi hối hận suốt đời”
Thân thể Ngân Lưu Nhân khẽ run lên, tiếp theo đó liền cười: “Như vậy, Tuỳ Tâm, nhớ kĩ ngươi hận ta”
Lưu Tinh, Ám Dạ đã đánh xe ngựa tới.
Ngân Lưu Nhân nhìn thật sâu vào Lộ Tùy Tâm, đưa tay về hướng nàng: “Mời”
Lộ Tùy Tâm quay đầu lại nhìn về phía hai người Phấn Hồng cùng Hồng Tham.
Phấn Hồng tiến lên trước đỡ lấy nàng “Phu nhân, chúng ta đi cùng người” chủ tử đã nói, nhiệm vụ của các nàng là chú ý tới thân thể của phu nhân, lưu lại cũng chết, một mình trở về cũng chết, không bằng đi theo tiếp tục hầu hạ nàng.
“Hồng Tham, đỡ phu nhân lên xe” Hồng Tham khẽ ngây ra, không nói gì đỡ Lộ Tùy Tâm lên xe ngựa, tiếp theo nâng Tử Vân dậy…
Lộ Tùy Tâm vén tấm rèm lên, nhìn lại Dương Á Sơ lần thứ hai, hắn là lão công của nàng, nhưng lúc này lại cô đơn nằm ở chỗ này…bình tĩnh trong lòng được thay thế bằng những ý nghĩ đáng sợ, cúi đầu nhìn y phục nhuốm đầy máu, rồi lại nhìn người trên mặt đất, trong lòng âm thầm nói: Tướng công, chờ ta, ta sẽ đi cùng ngươi.
Ánh mắt nàng giao nhau với Vũ Mặc Hiên, Lộ Tùy Tâm áy náy không biết nói gì.
Hiên vương gia, xin lỗi! cuối cùng lại liên luỵ tới ngươi, tình cảm sâu đậm của ngươi, ta không cách nào báo đáp được!
Vũ Mặc Hiên nhìn người ngồi trong xe ngựa, trong mắt thống khổ dữ dội: “Tuỳ Tâm…”
Lộ Tùy Tâm thu tầm mắt lại, buông rèm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve máu trên tay, đây là máu của hắn. Nhiều máu phun ra như vậy để cho nàng biết hoá ra người có thể chảy nhiều máu đến như vậy.
“Phu nhân, lau đi” Phấn Hồng đưa khăn lụa có phẩy chút nước trà đưa cho người bình tĩnh đến khác thường, trong lòng cả kinh, biểu hiện của Dương phu nhân như vậy làm cho nàng có cảm giác sợ hãi, cũng càng lo lắng hơn.
Lộ Tùy Tâm nhận lấy khăn tay, lau một cách cẩn thận không gì sánh được…
…
Lúc Ám vệ tới nơi, ở đây tất cả đều trở nên tĩnh lặng, chỉ để lại một người bị điểm huyệt và thụ thương Vô Thị, và Vô Là đã chết cách đấy không xa.
“Cái gì?” Vũ Mặc Phong chưa từng tức giận đến như vậy, nhìn Ám vệ quỳ trên mặt đất, trong ngực hắn lửa giận đang thiêu đốt.
“Điều tra thật rõ ràng cho trẫm, trẫm sống thì gặp người, chết phải thấy xác” tấu chương trên bàn bị một người dùng tay hất xuống mặt đất. Một tay dùng hết sức đập chiếc bàn ra thành hai mảnh.
“Vâng” Ám vệ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Hoàng thượng
“Truyền ba thánh chỉ tới cổng thành biên cảnh, điều tra nghiêm ngặt, thấy ai khả nghi lập tức giam giữ lại cho trẫm, người không có giấy thông hành cũng giam lại, đặc biệt là Lạc thành, còn có truyền Lộ vương cấp tốc trở về kinh thành” Ngân Lưu Nhân, trẫm muốn cho ngươi biết Thiên Vũ của trẫm không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn giết người thì giết, trẫm sẽ bắt ngươi phải trả giá!