Bên cửa là hai con sư tử bằng thạch cao, cửa lớn màu đỏ son. Đây chính là cửa chính của Lộ Vương phủ.
“Phu nhân, chúng ta đi vào từ đây sao?”nàng không rõ sao phu nhân làm vậy.
Đằng sau cánh cửa lớn này là nơi bày ra cái việc phân biệt địa vị cao thấp, Lộ Tùy Tâm đang như trong mộng chợt hiểu ra, trong trí nhớ của nàng cũng từng bị cửa chính làm cho khốn hoặc, lúc đó nàng mới hiểu được thân phận của mình, cái gì gọi là tiểu thư? Danh gia vọng tộc? nàng cũng có hơn gì người khác đâu. Lần đầu tiên nàng danh chính ngôn thuận chống đối cái nhà đó, nàng biết sự việc có theo hướng nào cũng là trong thời hiện đại văn minh nam nữ bình đẳng có quyền đưa ra ý kiến của bản thân. Trên người nàng có quá nhiều bóng dáng của Uông Tùy Tâm, bối cảnh thân phận giống nhau, và cả khát vọng muốn có một gia đình hạnh phúc…, chỉ duy nhất khác nhau là nàng nhìn thấu những chỗ sâu nhất của sự việc, không dễ dàng nghe theo bất kì ai, lại càng không có chuyện gì có thể làm nàng rung động.Cái thế giới đầy sự bất công này không phải cố gắng là có thể thay đổi được nhưng cũng không thể thản nhiên tiếp nhận mãi được.Mặc dù đem lại phiền toái nhưng không quan trọng. Chỉ cần tâm được vui vẻ.
“Phu nhân?” Tử Vân lo lắng cho phu nhân đang kinh ngạc nhìn phía trước, cảm thấy bất an mới kéo lấy ống tay áo của phu nhân.Vẻ mặt phu nhân khiến nàng không an tâm.
Lộ Tùy Tâm quay lại nhìn Tử Vân, cười nhu hòa.
“Đi gọi cửa thôi” Có lẽ hiện tại người trong Vương phủ đã tề tựu đông đủ, đợi nàng về để trách phạt? Như vậy cũng tốt, đến đông đủ nàng mới nhìn thật rõ nơi này để không còn gì mà lưu luyến nữa.
“Phu nhân…?” thời điểm phải đối mặt này, tuy nói là không sợ nhưng Tử Vân đơn thuần vẫn khiếp đảm.
Thấy Tử Vân chần chừ, Lộ Tùy Tâm bước lên gõ vào cửa 2 lần.
Đại môn dần mở ra, hai gã thị vệ đi ra. Lộ Tùy Tâm lùi về sau một bước nhàn nhạt chậm rãi nhìn bọn họ.
Hai tên đánh giá trên dưới Lộ Tùy Tâm một chút, y phục bình thường nhưng trên người có một cỗ khí chất không tầm thường, có thể bỉnh tình mà đứng đó mặc cho hai bọn hắn đánh giá, 2 gã thị vệ liếc mắt nhìn nhau.
“Xin hỏi cô nương tìm ai?” 1 gã thị vệ nhỏ tuổi hơn mở miệng hỏi, nếu chưa biết rõ thân phận đối phương thì không thể đắc tội được.
*****************
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Uông tiểu thư đang đi đến cửa Tây vương phủ đột nhiên lại chuyển hướng ra cửa chính, còn gõ cửa” Ám vệ làm tròn phận sự báo cáo hết thảy những gì mình quan sát được cho chủ tử.
Con mắt đang khép hờ của Vũ Mặc Phong đột nhiên mở ra, trong con ngươi tinh quang chợt lóe, xem chừng nàng đã bị phát hiện, nhưng tại sao nàng lại đi vào từ cửa chính? Hắn thật muốn xem xem nàng làm thế nào qua được cửa ải này.
“Lộ vương gia đã trở lại Vương phủ chưa?” không biết Tam hoàng huynh có phải đã biết rõ tình huống này trong phủ?
“Vẫn chưa”, ám vệ không hiểu nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng không phải đã phái Lộ vương gia đi hộ tống Thái hậu lên chùa sao? Nếu nhanh cũng đến đêm mới về đến kinh thành a,
“Đi tìm hiểu xem nàng làm thế nào thoát khỏi tình huống này” Uông Tùy Tâm, Trẫm đã thật sự tò mò về ngươi rồi sao? Hy vọng là ngươi đáng để Trẫm sai ám vệ lẻn vào Vương phủ bảo vệ ngươi.
“Tuân lệnh” nói xong cũng đi lui xuống.
“Khoan” khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Vũ Mặc Phong hơi giãy dụa.
Ám vệ nhìn nét mặt của chủ tử, cúi đầu yên lặng chờ phân phó, chủ tử ghét nhất là người khác nhìn trộm tâm tư của người, rồi hẵn nói chủ nhân là nhân vật nào chứ, tâm tư há để cho một ám vệ như hắn nhìn thấu.
“Không để kẻ nào làm tổn thương nàng” nói ra những lời sâu kín trong lòng, tâm tình Vũ Mặc Phong trở nên ngày càng phức tạp.
“Dạ” mặc dù đang rất khiếp sợ, ám vệ vẫn bình tĩnh lui xuống.
*************
Du Nhiên cư…Tại một gian phòng khác.
Dương Á Sơ đánh giá cô nương Thiên Tâm thiên tư quốc sắc ở trước mắt, tâm như đi vào cõi thần tiên. Thiên Tâm cô nương này đã nhận đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, đúng là mỹ nhân hiếm có, nhưng vì sao trong lòng vẫn nhớ đến dáng người bình tĩnh nhàn nhã dạo chơi kia?
“Đệ nhất công tử nhìn như vậy, Thiên Tâm cảm thấy rất xấu hổ” lời nói ôn nhu, trong lòng nàng đối với phong thái của vị đệ nhất công tử này quả thật kinh ngạc. Trên đời lại có một nam nhân xuất sắc đến như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, quyết định tới đây quả thật đúng đắn, vốn chỉ cảm thấy tò mò với lai lịch của đệ nhất công tử lại không nghĩ trên đời còn có một nam nhân xinh đẹp và tài hoa đến vậy.
“cô nương mỹ lệ khuynh thành, thiên nhân chi tư, thật là khiến Dương mỗ nhìn mãi không thấy chán”, nàng không biết đã về tới Vương phủ hay chưa?
“Công tử nói vậy Thiên Tâm thẹn không dám nhận a!” trên đời cũng chỉ có nam nhân xuất sắc như vậy mới xứng cùng nàng nói chuyện.
“Cô nương không cần khiêm tốn”, Dương Á Sơ thấy mình dần thiếu kiên nhẫn, xinh đẹp mà tính cách không đặc biệt thì có tác dụng gì, có lẽ nam nhân khác nhìn thấy Thiên Tâm cô nương thì sẽ si mê ngay lập tức nhưng tâm của hắn chỉ có để cho nàng chiếm giữ.
Dương Á Sơ đang sắp sửa không kiên nhẫn được nữa thì có tiếng gõ ngoài cửa, tới thật đúng lúc.
“Vào đi”
1 nam nhân đi vào, đến bên tai Dương Á Sơ nói mấy câu rồi rời đi. Trên mặt Dương Á Sơ lộ rõ vẻ lo lắng
“Thiên Tâm cô nương, Dương mỗ còn có chuyện cấp bách cần xử lý, không tiện nói chuyện bây giờ, xin cô nương lượng thứ” không đợi giai nhân kịp phản ứng, người cũng đã đi mất.lưu lại mỹ nữ thiên hạ đang kinh ngạc.
***********************
“Thất phu nhân, Đại phu nhân mời người tới Linh ngọc lâu. Tên thị vệ kinh ngạc nhìn người đứng trước cửa, đây là Thất phu nhân trong truyền thuyết đó sao? Vị phu nhân vì mất tiết hạnh mà bị giáng chức, nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Phòng khách sáng ngời rộng rãi nhưng không khí giờ phút này có phần ngưng trọng, vẻ mặt bình tĩnh của Đại phu nhân làm cho người khác nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì, Cao Dung Y nhìn một lượt xung quanh, tất cả phu nhân đều ở đây, kể cả mấy vị phu nhân bình thường ít khi xuất hiện cũng có mặt, thầm đắc ý trong lòng, nàng bây giờ chỉ cần ngồi chờ cuộc vui sắp đến, liếc Đại phu nhân một cái, trong mắt có chút hả hê, nếu làm được lần này Đại phu nhân tự thân cũng khó mà bảo toàn.
Uông Tùy Tâm theo thị vệ đi vào đại sảnh Linh ngọc lâu, nhìn qua không khí ẩn chứa cỗ sóng ngầm mãnh liệt, nhìn mấy vị nữ nhân đang ngồi trên ghế, khóe miệng lộ vẻ cười, hôm nay nàng nhất định phải đánh vỡ cái vẻ mặt giả bộ bình tĩnh của mấy con hồ ly này.
Vị ngồi ghế lớn nhất ở giữa chắc hẳn là Đại phu nhân, xinh đẹp đoan trang, phong cách quý phái, nàng là thị thiếp đầu tiên mà tiên hoàng ban cho Vũ Mặc Nhiên, vì đã theo hắn nhiều năm nên rất được tín nhiệm, khó trách hắn lại đem quyền quản lý hậu viện tin tưởng giao cho nàng.
“Tùy Tâm khấu kiến Đại phu nhân”, về tình về lý nàng còn phải cảm tạ vị Đại phu nhân này.
“Muội muội đi vào cửa chính là muốn ngồi lên trên ai vậy?” Đại phu nhân nhìn những người bên trong phòng, khó có lúc nào đông đủ như thế này, xem ra chuyện của Thất phu nhân các nàng đều để ý…Ánh mắt khó nén phức tạp nhìn Uông Tùy Tâm, lần này chỉ sợ nàng cũng không thể giúp được.Chỉ là không ngờ nàng lại một mình trốn ra ngoài.
Lộ Tùy Tâm thấy ánh mắt Đại phu nhân nhìn mình đầy nghi vấn, trên mặt khẽ mỉm cười nhìn thần sắc của các vị phu nhân ở đây, xem ra quy định trong vương phủ này cũng thật nghiêm khắc, ngay cả chỗ ngồi cũng tuân theo quy định, ngay cả chỗ ngồi cũng xếp theo cấp bậc, đầu tiên là Ngũ phu nhân diễm lệ ánh mắt đúng kiểu đắc ý khi nhìn người khác gặp nạn, ngồi dưới nàng xem ra là một nữ nhân yếu đuối, Lục phu nhân Lâm Tiểu Lệ, nàng là muội muội của Đại phu nhân, thân thể yếu ớt nên không tham gia bất cứ việc gì ở Vương phủ, bình thường trong hậu viện mọi người cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng.Về phần tại sao nàng lại trở thành Lục phu nhân thì nàng không có hứng thú muốn biết, mặc dù có Đại phu nhân che chở nhưng nếu có thể sống sót trong Lộ vương phủ này xem ra cũng là nhân vật không tầm thường.
Trên Cao Dung Y là một giai nhân thanh lệ như tiên tử, một thân khí chất thanh cao như phù dung trôi trên mặt nước, Tứ phu nhân Lý Tịch, thiên kim tiểu thư nhà lễ bộ Lý đại nhân, nổi danh tài nữ nhưng lại gả cho Vũ Mặc Nhiên làm tiểu thiếp.
Trên nữa là Tam phu nhân, thân phận của vị này có thể coi như một truyền kì. Nàng nguyên là thiếp thân nha hoàn của Đại phu nhân, Vũ Mặc Nhiên tình cờ nhìn thấy nàng trong phòng, lúc đầu thấy nàng ta không có gì đặc biệt nhưng về sau lại bị hấp dẫn bởi nét đẹp tự nhiên đơn thuần của nàng, nghe nói Vũ Mặc Nhiên rất ít khi tới phòng nàng, mà địa vị đó với nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
1 nhân vật quan trọng không thể bỏ qua là Nhị phu nhân Vụ nhi, là nữ tử chốn thanh lâu nhưng lại có vẻ đẹp vô tội tinh khiết như những hạt tuyết hạt tuyết trắng ngần. Khí chất trên người nàng cũng có thể đem so với Ngũ phu nhân.
“Tùy Tâm ở bên ngoài không vào từ cửa chính chẳng lẽ đi cửa sau a?” Lộ Tùy Tâm hỏi ngược lại rồi nhìn vào khuôn mặt Đại phu nhân đang giật mình.
“Với địa vị của các vị đang ngồi đây cũng không cần giải thích nhiều, Tùy Tâm cũng không muốn nhiều lời, ta đích thực là đi ra ngoài, hơn nữa còn đi ra một cách quang minh chính đại, không phải như suy đoán của một số người, chẳng qua chi đi ăn một bữa cơm ở Du Nhiên cư, các vị tin hay không thì tùy, dù sao hết thảy sự việc cũng là như vậy, không tin ta cũng có chứng cớ chứng minh.” Lời này nói ra xem các ngươi người nào còn muốn trách phạt ta nữa?
Trong buổi nói chuyện, sáu nữ nhân mỗi người một vẻ mặt không đồng nhất nhưng không che được sự kinh ngạc! Đây là Uông Tùy Tâm?Uông Tùy Tâm cao ngạo lãnh đạm kia sao?Là Thất phu nhân từ lúc bước vào Vương phủ chưa từng nói một câu với các nàng sao?
“Chẳng lẽ Thất phu nhân không biết một mình xuất phủ sẽ bị trách phạt sao?” Đại phu nhân lấy lại bình tĩnh nhìn Uông Tùy Tâm đứng đó thản nhiên, thật không thể không nghi ngờ! Thất phu nhân này thật không giống với trước kia, nhất là khí chất hoàn toàn khác biệt, Uông Tùy tâm trước kia thanh cao lãnh ngạo, không để ai vào trong mắt, nhưng bây giờ lại thong dong bình tĩnh đến vậy, nhiều người thẩm vấn cũng chỉ nhàn nhạt trả lời, người ta chết đi sống lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy sao?
Trách phạt? cúi đầu xẹt qua tia giễu cợt? Ta sống biết điều ở nơi trúc viện cũng còn chưa đến nỗi oán trách ai, lấy gì mà định trách phạt ta? Lần này ta quyết định đem mình làm mồi nhử, để xem các ngươi ai không nhịn được mà cắn tới.
“Ôi, Thất phu nhân này thì sợ gì trách phạt a? nếu không cũng đâu có làm bộ mặt heo chết sợ nước nóng mà đi ra ngoài” Ngũ phu nhân Cao Dung Y lên trước nói hết ra khỏi miệng.
Bỏ qua Cao Dung Y, Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, xem ra mấy vị phu nhân này trừ Cao Dung Y không có đầu óc ra còn lại đều đã là cáo thành tinh, nàng sẽ không rõ ràng ném đá xuống giếng, nàng bây giờ có thân phận đặc thù, Vũ Mặc Nhiên chỉ nói đem nàng vào trúc viện chứ không nói sẽ bỏ nàng. Còn nữa, Cao Dung Y vừa rồi nói bậy bạ cũng giúp nàng hiểu không ít, rõ ràng đi so đo với một người không có gì cả như nàng, cho dù là ai cũng cảm thấy hết sức vô lý. Các ngươi đã ngầm âm thầm đấu tranh, vậy ta sẽ ra mặt để cho các ngươi công kích.