“Vô tình nhất là bậc đế vương!” Huống hồ đây còn là danh môn thế gia? Chỉ cần gia thế lớn, sẽ có phân tranh, sẽ có tử vong, có điều người bị chết là ruột thịt mà thôi, bên trong đại gia này thì không thiếu nhất là con nối dõi, nào có mấy người là không đau khổ với địa vị của mình đâu.
Vô tình nhất là bậc đế vương! Trong lòng Vũ Mặc Nhiên chấn động, thật ra điều nàng nói đúng là sự thực! Đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia kinh ngạc, đây là Uông Tùy Tâm đã ở chung với hắn một năm sao? Bình tĩnh như vậy, thản nhiên nói ra vấn đề đáng sợ nhất cũng như chính xác nhất.
“Vậy…Phu nhân…Vương gia ngài ấy…” Tử Vân nghe xong lời của Lộ Tùy Tâm thì sợ đến mức nói năng lộn xộn, hóa ra sự tình lại đáng sợ như vậy, thật tội nghiệp cho phu nhân!
“Thôi được rồi, đừng nói tới việc đó nữa, nào, nói chuyện gì thú vị đi!” Xem ra bản thân nàng đã hoàn toàn từ bỏ việc đề phòng Tử Vân rồi, có điều, Tử Vân, em nhất định đừng làm cho ta phải thất vọng. Tuy rằng lòng người hay thay đổi, nhưng lúc này đây, ta Lộ Tùy Tâm đã coi em là người mình tin tưởng nhất, cũng là người thân nhất.
Lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi, Vũ Mặc Nhiên không thể hiểu được tâm trạng trong lòng hắn lúc này là gì. Những lời Uông Tùy Tâm nói hôm nay đã khiến hắn kinh ngạc, là hắn không hiểu nàng? Hay chính nàng không biểu hiện con người thật của mình trước mặt hắn?
Trời tờ mờ sáng, Lộ vương phủ vẫn còn chìm trong sự yên lặng, chỉ có một vài hạ nhân vội vã đi ra đi vào.
“Vương gia, phải vào triều sớm rồi ạ!” Lộ Nguyên nhẹ giọng kêu ở ngoài cửa.
“Vào đi!”
Hai nha hoàn bê chậu nước rửa mặt vào, tay vươn ra để cho nha hoàn thay y phục cho hắn, ánh mắt Vũ Mặc Nhiên trở nên lạnh lẽo, Uông Tùy Tâm, cho dù cô muốn làm gì, bản vương sẽ phụng bồi tới cùng. Ta muốn xem xem rốt cục cô có thể làm ra được trò gì?
Trúc viện
Lộ Tùy Tâm lại bắt đầu một ngày mới, cầm lấy cuốc xới đất trong vườn, sau khi dọn dẹp cỏ dại trong trúc viện xong, nơi này trống không không có thứ gì, nàng dự định sẽ dùng cành cây làm thành hàng rào bao quanh khu đất. Nếu không ở đây sân không ra sân, đất trống không ra đất trống, nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Nếu phải ở chỗ này một thời gian thì sao không làm gì để cho bản thân thuận mắt hơn.
“Phu nhân, người đang làm gì thế? Mau đặt xuống, để nô tỳ làm cho!” Tử Vân vừa mới ngủ dậy, mở cửa ra đã thấy phu nhân nhà nàng đang đào đất.
“Không sao, em cứ làm việc của em đi, những thứ này để ta làm cũng được”.
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà nhưng mà nữa, mau đi rửa mặt sạch sẽ đi!”
“Dạ, vậy phu nhân cứ đặt đó đi, rửa mặt xong nô tỳ sẽ tới làm”. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
Tới khi Tử Vân chuẩn bị xong xuôi đã thấy Lộ Tùy Tâm ném cái cuốc đi, vỗ vỗ tay với vẻ thỏa mãn, việc này…Phu nhân cũng quá lợi hại phải không?
“Xong rồi, không uổng công ta mất cả buổi sáng, rốt cục cũng có chút kết quả”.
“Phu nhân, để Tử Vân tới phòng bếp lấy gì cho người ăn nhé”.
Lộ Tùy Tâm xoa xoa bụng, bụng đã bắt đầu sôi lên rồi. Tròng mắt hơi chuyển động.
“Tử Vân, bình thường các em có thể ra phủ không?”
“Có ạ! Chỉ là có thời gian cố định, còn phải đi xin phép quản gia nữa, chờ quản gia đồng ý mới được ra khỏi phủ”.
Phiền phức như thế sao?
“Có còn cách nào đơn giản hơn không?”
“Cách đơn giản hơn, ý phu nhân là?”
“Chẳng hạn như đưa rau quả vào, hoặc là đi cửa sau!”
“Đưa rau quả thì nô tỳ không biết, còn cửa sau thì…” Tử Vân ấp úng không biết có nên nói không, nghe thế thì nàng có ngốc cũng biết phu nhân muốn ra khỏi phủ. Có điều người trong phủ không thể một mình ra ngoài, nhưng còn phu nhân? Tử Vân cảm thấy khó xử.
“Thôi khỏi đi, đã làm khó cho em rồi, thật ra ta chỉ muốn ra ngoài ăn chút gì đó, tiện thể ngắm nhìn người bên ngoài, ngày nào cũng ở trong trúc viện này, trừ em ra, ta ngay cả người nói chuyện cũng không có”. Lộ Tùy Tâm nói thầm.
“Phu nhân, Tử Vân có chút quen biết với Lý đại ca ở cửa phía tây, có lẽ Tử Vân có thể xin huynh ấy giúp, hẳn là đi thuận lợi ra ngoài”. Tính tình Lý đại ca rất tốt, bình thường đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng đi xin chắc Lý đại ca sẽ giúp được nàng việc này.
Khóe miệng mỉm cười “Lý đại ca? Là người Tử Vân vừa ý à?”
“Đâu có, trời ơi! Phu nhân mà còn trêu chọc nô tỳ thì nô tỳ sẽ mặc kệ người, nô tỳ không đi tìm huynh ấy nữa, phu nhân cũng khỏi phải ra ngoài, nô tỳ đỡ bị phu nhân bắt nạt”. Tử Vân xấu hổ đứng giậm chân, bộ dạng ngượng ngùng như là bị người ta đoán trúng tim đen.
“Ha ha, coi như ta nói không đúng đi, thật ra em cũng vừa ý Lý đại kia có chút xíu thôi, được rồi, mau đi đi, bụng ta đang réo ầm lên đây này!” Cố nén cười nhìn Tử Vân đi xa, trong lòng Lộ Tùy Tâm không khỏi hưng phấn và chờ mong được tận mắt nhìn thấy phong cảnh cổ đại, trời đất bên ngoài có cổ xưa và náo nhiệt như trong mấy bộ phim truyền hình trước kia nàng xem không nhỉ? Ban đầu tới đây là hoang mang rồi tới chấp nhận, nàng cũng đã dùng tâm sức rất lớn mới được như vậy, may mà tính tình nàng tùy ý mà bình tĩnh. Có điều bao giờ thế giới tự do bên ngoài mới hoàn toàn thuộc về nàng đây?