Rạng sáng ngày 4 tháng 7, nhận ra bản thân đang tự tay vun đắp mối tình đầu cho mình, Lâm Tử Mạch đã mất ngủ một đêm trước màn trúng tiếng sét ái tình vận mệnh đó.
Mặc tạm một bộ đồ lên người, cô bước ra khỏi giường, định ra ngoài đi dạo.
“A Tử, sớm như thế này mà em đã dậy rồi à?” Vừa bước ra khỏi phòng đã gặp một người đi về phía cô từ trong bóng tối. Nếu như anh ta không lên tiếng trước thì đã lập tức được chào hỏi bằng chiêu thức phòng thân của con gái.
Kéo lại bộ đồ sắp trôi xuống vì sợ hãi, Lâm Tử Mạch trách móc: “Muộn như thế này sao anh còn chưa ngủ, đứng trước cửa phòng em làm gì?”
Hứa Mục chớp chớp mắt, hai con ngươi đen láy của anh ta lấp lánh trong bóng tối: “Anh hy vọng người em nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh giấc là mình nên đứng phục sẵn trước cửa.”
Lâm Tử Mạch nhăn mày, song vẫn chưa lên tiếng. Hứa Mục đưa tay lên vuốt trán cô.
“Đừng nhăn mày như thế, anh không muốn nhìn thấy em đau buồn đâu.” Hứa Mục vừa nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán Lâm Tử Mạch, vừa nói: “A Tử, em nghĩ xem tại sao anh bỗng dưng lại chạy đến Lư Sơn như thế này?”
“Em...” Nhìn vào đôi mắt nồng nàn của Hứa Mục, Lâm Tử Mạch đã hiểu ra, nhưng lại chỉ có thể giả vờ như không biết. Cô từ từ chuyển ánh mắt sang hướng khác, khe khẽ nói: “Em không biết.”
Hứa Mục nghiêng người bước sang một bước, rồi lại đứng đối diện cô: “Khi em hỏi anh đã nhìn thấy Trình Tử bao giờ chưa anh mới hiểu thì ra người trong lòng em là A Thành! Song chính lúc đó anh cũng hiểu ra một điều, anh không muốn nhường em cho cậu ấy. Mặc dù có thể anh đến chậm hơn A Thành một chút, nhưng anh lại chủ động hơn cậu ấy, anh sẽ cố gắng để em thấy hanh phúc, em hãy cho anh một cơ hội, được không?”
Lâm Tử Mạch lại quay đi lần nữa, nhưng Hứa Mục vẫn bước theo cô: “Anh thật lòng đó! A Tử, nhìn anh đi, hãy nói với anh là có thể đi!”
Lặng lẽ cúi đầu rất lâu, Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào Hứa Mục, nghiêm túc nói: “Em xin lỗi!”
“Tại sao?” Hứa Mục muốn biết lý do: “Anh chỉ đến chậm hơn cậu ta một ngày.”
Lại rất lâu sau, Lâm Tử Mạch mới khe khẽ cất lời: “Không chỉ là một ngày, anh Hứa Mục ạ!”
“Anh không tin!” Hứa Mục nhìn chằm chằm vào cô.
“Em sẽ nói tất cả lý do cho anh.” Lâm Tử Mạch thở một hơi thật sâu: “Nói với anh em là ai, nói với anh tại sao em lại đến đây và cả về đồng xu đó. Nhưng bây giờ nếu không hiểu thì anh cũng đừng hỏi em, bởi vì có hỏi thì em cũng không biết phải giải thích ra sao.” Lâm Tử Mạch lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp: “Rồi có một ngày, anh sẽ hiểu ra tất cả. Đến ngày đó xin anh đừng nói ra mọi chuyện, được không?”
Nhìn Hứa Mục trầm tư giây lát rồi trịnh trọng gật đầu, Lâm Tử Mạch như trút được gánh nặng trong lòng: “Đợi em một chút.”
Sau khi trở về phòng thay bộ quần áo khác, Lâm Tử Mạch mang theo chiếc túi nhỏ cô mang từ năm 2007: “Đi thôi, anh Hứa Mục, nhớ là đừng hỏi em gì cả.”
Hơn bốn giờ sáng ngày mùng 4 tháng 7, Lâm Tử Mặc dẫn theo Hứa Mục, gọi một chiếc xe đi vào nội thành Cửu Giang. Măc dù cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng Hứa Mục vẫn không hỏi gì đúng như lời hứa.
Bọn họ cuối cùng cũng đến cửa nhà Lâm Tử Mạch. Cô xuống xe, dẫn Hứa Mục đi vào trong sân nhà.
Sáu giờ sáng không phải là sớm khi trời vào hè, nhưng vì trời lất phất mưa nên Lâm Tử Mạch không thấy các ông các bà tập thể dục buổi sáng ở sân nhà như mọi khi. Vì thế, hai người họ có thể thuận lợi luồn ra sau nhà.
Khu phố cô ở đều là nhà trệt, đã được xây dựng từ nhiều năm trước. Vì không nằm trong vùng trung tâm sầm uất của thành phố nên đến năm 2007 nó vẫn giữ được nguyên dạng, không bị mở rộng xây dựng thành nhà lẩu. Nhà Lâm Tử Mạch nằm quay mặt về hướng bắc, cũng là nhà đầu tiên của con hẻm, vì vậy cô có thể dễ dàng tìm được một chỗ & náu ở góc rẽ.
Nhưng điều khiến Hứa Mục tròn mắt ngạc nhiên là bắt đầu từ khi nhìn thấy một cô bé ngó nghiêng khắp nơi, rồi đi ra khỏi một căn nhà trong con hẻm, lúc đó tầm sáu giờ sáng.
Khoảng sáu giờ sáng, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi lén lưu lại một tờ giấy, cầm theo tiền, máy ảnh và đồ ăn, một mình đi lên Lư Sơn. Khi lom khom bước ra cửa, cô bé không hề biết ở một góc khuất cách lưng mình mười mét, anh Hứa Mục của Lâm Tử Mạch tương lai đang hết nhìn cô rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh, không dám tin vào mắt mình.
Hứa Mục chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lâm Tử Mạch thì thầm ngăn lại: “Đừng hỏi em!”
Cô cúi đầu lấy ra chiếc điện thoại mà Âu Dương Thành tặng mình, rồi lấy ví tiền rút ra vài tờ tiền xanh 100 đồng, nhét hai tờ in năm 1999 vào túi áo, rồi cất những tờ in năm 2005 còn lại vào ví, đưa cho Hứa Mục: “Không được mở ví tiền của em đâu đấy, em tin tưởng anh thì anh cũng đừng khiến em phải thất vọng.”
Hứa Mục vẫn chưa tiêu hóa được sự thật rằng mình vừa nhìn thấy một cô gái giống Lâm Tử Mạch như đúc, thẫn thờ nhận lấy ví tiền từ tay cô rồi gật đầu.
Lâm Tử Mạch lại nói tiếp: “Đợi sau khi em đi ra ngoài, anh có thể đi theo em, nhưng không được để ai phát hiện, càng không được nói chuyện với em.”
Hứa Mục gật đầu. Thấy vậy, Lâm Tử Mạch liền mỉm cười hài lòng, rồi quay người bước ra cửa.
Khóa ở trong nhà từ lúc cô sinh ra vẫn chưa thay lần nào, còn cô cũng đã quen mang theo chìa khóa bên mình. Vì thế cô có thể thoải mái mở cửa nhà, lén vào phòng mình trước khi cha mẹ thức dậy.
Năm này chị gái cô đang học đại học năm thứ nhất, vẫn chưa được nghỉ hè nên phòng cô chỉ có một người ở. Trên bàn bày bừa bãi vài cuốn vở bài tập, còn cả mấy đề thi chưa làm xong, đồng phục trường gấp ngay ngắn để ở đầu giường.
Lâm Tử Mạch thay chiếc váy trên người ra - là chiếc váy trắng cô mặc năm 2007, rồi mặc đồng phục.
Trong phòng khách có tiếng lách cách, chắc là mẹ đã dậy. Lâm Tử Mạch cũng kéo cửa bước ra.
“Tử Mạch, sao hôm nay con dậy sớm thế, từ lúc nghỉ hè đến giờ chưa thấy con dậy sớm bao giờ.” Vừa nói mẹ vừa búi tóc lên. Người mẹ bận rộn của cô may mà không nhận ra đây là Tử Mạch hai mươi hai tuổi.
“Mẹ, hôm nay con sẽ đi chợ cùng mẹ nhé.” Cô chỉ muốn nói cho Hứa Mục biết thôi sao? Không, thực ra cô cũng muốn về thăm bố mẹ.
“Được rồi.” Mẹ không hề nghi ngờ, ngược lại còn rất vui vẻ: “Mau rửa mặt đi rồi đi chợ với mẹ, hôm nay con muốn ăn thứ gì mẹ sẽ mua thứ đó.”
Chợ cách nhà không xa, vì thế Lâm Tử Mạch và mẹ đi bộ. Hứa Mục đi cách họ một đoạn nên có thể nghe được tiếng Lâm Tử Mạch gọi mẹ.
Mặc dù con gái không biết chọn đồ, nhưng mẹ vẫn rất vui khi có con gái đi chợ cùng, lúc thì mua hai cân cà, lúc lại mua vài bó đậu cô-ve, thoáng chốc một người đã xách không nổi.
Lúc đó, điện thoại trong túi Lâm Tử Mạch lại rung liên hồi.
“Mẹ, như vậy là đủ rồi, chúng ta về nhà đi.” Thực ra cô biết, mẹ vẫn chưa mua xong thì sẽ không về.
“Nhà mình hết gừng rồi, còn phải mua gừng nữa, với cả còn phải mua rau hẹ và hành tây nữa.” Quả nhiên, sau khi kiểm tra lại, mẹ liền nói với cô: “Hay là con về nhà trước đi, tay xách nhiều thế kia chắc là không muốn lang thang trong chợ cùng mẹ nữa rồi.”
Lâm Tử Mạch cười nũng nịu: “Vậy con về trước nhé, mẹ yêu.”
Mẹ lắc đầu cười nói: “Về đi! Về đi.” Khi bóng dáng con gái khuất sau dòng người, mẹ mới quay đầu đi tiếp.
Lâm Tử Mạch len vào giữa dòng người, nhanh chóng nhét đống thức ăn vào tay Hứa Mục rồi nhấc điện thoại.
“A Tử, em ở đâu thế, tại sao không nghe điện thoại?” Giọng Âu Dương Thành lo lắng truyền lại từ đầu dây bên kia. Anh gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp mà Lâm Tử Mạch không nhấc máy, suýt chút nữa nghĩ cô xảy ra chuyện gì.
Vì nói chuyện điện thoại khi đang mặc đồng phục dễ bị người khác chú ý nên Lâm Tử Mạch đành buông tóc ra để che đi điện thoại. Cô khe khẽ đáp lại: “Em đang ở Cửu Giang, sao thế anh?”
Âu Dương Thành đáng lẽ phải trèo lên đỉnh núi ở hang Cẩm Tú để chờ Trình Tử rồi chứ? “A Tử, vài ngày trước Trình Tử đã nói với anh là cô ấy không về nữa.” Lời nói của Âu Dương Thành như sét đánh bên tai Lâm Tử Mạch. “Thực ra, anh có một điều rất quan trọng muốn nói với em, bây giờ anh sẽ lên đỉnh núi lần trước của chúng ta đợi em, em mau đến nhé!”
Trình Tử không đến! Còn Âu Dương Thành, anh có một điều quan trọng muốn nói với cô! Lại còn đến đỉnh núi đó để đợi cô nữa!
Chẳng lẽ, cô luôn làm sai?
Thực ra, khi dẫn theo Hứa Mục về gặp bố mẹ, chẳng phải cô đã hiểu rõ tất cả rồi hay sao?
Cô, Lâm Tử Mạch hai mươi hai tuổi đã tồn tại vào năm 2000, đã tồn tại trong cuộc đời của Âu Dương Thành và Hứa Mục, năm 2003 cô đã gặp gỡ Âu Dương Thành và Hứa Mục, trong ký ức của bọn họ đã có Lâm Tử Mạch hai mươi hai tuổi này.
Nhưng, trên tấm ảnh đó...
Thực không hiểu muốn khóc hay muốn cười, Lâm Tử Mạch nhắm nghiền hai mắt lại, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Âu Dương, bây giờ em đang có chút chuyện ở thành phố Cửu Giang, chắc phải hơn chín giờ mới đến đó được, anh đến đó muộn một chút, rồi chờ em. Hôm nay trời mưa, trên núi thời tiết lạnh, anh nhớ mặc thêm áo vào nhé!”
Còn có thể nói gì được nữa? Lâm Tử Mạch tắt điện thoại, buộc lại tóc gọn gàng. Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Hứa Mục, cô khẽ mỉm cười, cầm lấy đồ ăn từ tay anh: “Đi theo em!”
Trên đường trở về nhà, Lâm Tử Mạch khẽ nói với Hứa Mục: “Con đường này có tên là Hân Nhai.”
Hứa Mục của năm 2003 đã từng hỏi cô: “Nhà em ở phố Hân Nhai?” Lúc đó, anh mới hiểu ra tất cả.
Còn lúc này Hứa Mục chỉ “Ừm” một tiếng.
Lâm Tử Mạch biết anh vẫn còn chìm trong mơ hồ. Đối diện với hai người giống nhau như đúc, anh còn có thể nghĩ được thứ gì? Xuyên thời gian, đến ngay cả người trải qua chuyện này như cô cũng không thể hiểu nó đã xảy ra như thế nào. Hứa Mục nhất định không thể tưởng tượng ra, cho dù cô có giải thích thì anh chắc chắn sẽ không tin.
Tất cả đều đợi anh từ từ lý giải. Năm 2003, khi gặp lại Lâm Tử Mạch lần nữa, Hứa Mục mới thực sự hiểu và tin vào chuyện này.
Mưa đã nhỏ đi nhiều. Khi vào trong sân, cô gặp khá nhiều hàng xóm. Các bác các dì đều không nhận ra tuổi thật của Lâm Tử Mạch. Ai nấy đều chào hỏi cô rất thân mật.
“Tiểu Tử Mạch, nhà có khách hả cháu?”
“Vâng, chú Vương! Sao chú đi làm sớm thế?”
“Ừ!”
“Chú đi đường cẩn thận nhé!”
“Ha ha, Tiểu Tử Mạch đúng là hiểu chuyện. Thôi chú đi đây, chào cháu nhé!”
“Cháu chào chú ạ!”
Chú Vương đi rồi, Hứa Mục cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, bèn cất tiếng hỏi: “Em tên là Tử Mạch?”
Lâm Tử Mạch dừng bước, quay lại nhìn Hứa Mục đi đằng sau, nghiêng đầu cười.
Nụ cười khiến Hứa Mục lặng người đi giây lát. Lâm Tử Mạch vẫn nói rất nhẹ: “Đi thôi, anh!”
Đến trước cửa nhà, Hứa Mục đứng ở góc rẽ đợi, Lâm Tử Mạch một mình đi vào trong.
Cô cất đồ ăn vào bếp rồi đi đến phòng khách. Bố cô đã dậy, đang ngồi xem bản tin sáng.
“Bố, con vừa đi chợ với mẹ nhưng về trước, đồ ăn con đã để trong bếp rồi.” Lâm Tử Mạch bước lên trước, giúp bố rót đầy nước vào cốc, rồi đứng bên cạnh nói.
Bố cô đang bận xem tin tức nên chỉ quay đầu liếc nhìn cô rồi “ừ” một tiếng, sau đó lơ đãng nói: “Tử Mạch, sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Lâm Tử Mạch lập tức tiếp lời: “Bố, hôm nay con dậy sớm vì muốn đi Lư Sơn chơi, bây giờ đi vẫn chưa muộn chứ ạ?”
Bố cô ngẩng đầu lên chiếc đồng hồ treo trên tường cho có, nói: “Chưa muộn đâu, con đi một mình à?”
“Dạ, không ạ, con đi cùng các bạn.” Trước đây bố mẹ quản Lâm Tử Mạch rất chặt, thường không cho phép cô đi chơi một minh. Hôm đó, cô để lại giấy nhắn, một mình trèo lên Lư Sơn, nhưng khi quay trở lại không thấy bố mẹ nói gì nên cảm thấy rất kỳ lạ. Giờ đây nghĩ lại, có lẽ chút lừa gạt này lại giúp cô tự giải vòng vây cho mình.
Lâm Tử Mạch dần dần phát hiện ra, cô năm hai mưoi hai tuổi đã lưu lại nhiều dấu tích ở năm 2000. Cô của hiện tại đã từng can thiệp vào cuộc sống của mình trong quá khứ. Thế giới quả là có những chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi.
Bố cô quả nhiên không nói gì nhiều, chỉ nói: “Vậy con đi đi, đi đường cẩn thận một chút. Bao giờ con về?”
“Buổi chiều ạ, con về ăn cơm tối.” Bố cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn khiến Lâm Tử Mạch hơi chột dạ. Cô liền ôm lấy đầu, sợ bị phát hiện ra.
Nhưng có vẻ cô đã lo lắng thái quá, bố cô chẳng hề để ý đến vài tiểu tiết này. Nghe cô nói xong, ông lại tiếp tục dán mắt vào màn hình tivi, rồi nói thêm một câu: “Trong túi áo của bố có tiền đấy, con lấy chút tiền mà tiêu.”
“Vâng!”
Lâm Tử Mạch gật đầu rồi đi vào phòng ngủ của bố mẹ, tìm tiền trong ví của bố sau đó lấy hai trăm đồng trong túi áo mình nhét vào ví.
Bố cô là người bất cẩn, thường không nhớ trong ví mình có bao nhiêu tiền, nên Lâm Tử Mạch đã liều lĩnh nhét tiền vào trong đó. Hai trăm đồng thì có nhiều nhặn gì, nhưng đó là một chút tâm ý từ con gái, cũng là điều duy nhất Lâm Tử Mạch có thể làm bây giờ.
Lâm Tử Mạch quay lại phòng mình, thay bộ đồng phục ra, đi ra cửa, tha thiết nhìn bố.
So với bố lúc đã nghỉ hưu, bố cô lúc này có ít tóc bạc ở hai mai hơn rất nhiều, nhưng dù vậy ông vẫn khiến cô thấy lưu luyến không muốn rời xa. Khi đăng ký học đại học, cô không chọn Giang Tây, mà lại đến Nam Kinh, bố mẹ đã buồn rất lâu vì chuyện này. Nhưng hai người không hề nói gì, chỉ lặng lẽ tiễn con gái đi học ở phương xa.
Mặc dù vì tình yêu, vì Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch không bao giờ hối hận. Nhưng mỗi lần nghĩ về bố mẹ, lòng cô lại thấy day dứt không yên.
Còn bây giờ, cuối cùng cô cũng biết, thực ra cô là người hạnh phúc.