Nhìn cảnh tượng này, Lục Vân nở nụ cười tươi thể hiện niềm vui từ tận đáy lòng. Thế mà ngay lúc đó, Ý Niệm Thần Ba thần kỳ của Lục Vân đột ngột phản hồi một tin tức, toàn bộ hoa cỏ cây cối trong sơn động đều héo khô cả.
Ánh mắt của Lục Vân vừa lộ vẻ kinh ngạc vừa nhìn ra tứ phía, cảnh vật vốn đẹp đẽ trước kia nay đã không còn, kèm theo đó là một luồng chấn động đang rần rần kéo đến.
Ngưng quan sát, Lục Vân trầm giọng:
- Chạy mau, chỗ này sắp bị hủy rồi!
Ba người nữ và Hải Nữ nghe thấy kinh hãi, nhanh chóng phi thân ra ngoài.
Nhưng Lục Vân lại không đuổi theo mà lặng lẽ đứng tại chỗ, đôi mày cau lại thoáng lộ vẻ nghi vấn.
Cảm giác được tình hình của Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết bèn lên tiếng:
- Huynh sao vậy? Chấn động càng lúc càng lớn, không đi liền chắc không kịp.
Lục Vân liếc ba người nữ nhỏ nhẹ bảo:
- Các muội đi trước đi, dường như có một luồng khí tức kỳ quái đang réo gọi huynh.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Không được, chúng ta cùng nhau đi.
Lục Vân biết mọi người lo lắng cho mình nên điềm nhiên nói:
- Yên tâm, huynh có cơ thể bất diệt, cho dù nơi này bị tiêu hủy cũng không hề hấn gì. Các muội hãy dẫn Hải Nữ chạy trước, một lát nữa huynh sẽ theo sau. Nếu vẫn không thấy huynh thì cứ hướng thẳng tiến đến Tử hải, huynh tự sẽ …
Một tiếng nổ ầm vang cắt đứt lời nói của Lục Vân.
Sau đó sơn động bắt đầu sụp đổ. Điều này khiến cho ba người nữ và Hải Nữ sốt ruột không thể tả, liên tục gọi tên của Lục Vân.
Nhưng ngay lúc này, tại vị trí mà Lục Vân đang đứng bất chợt phóng ra một luồng hào quang màu xanh dịu, bao phủ toàn thân của chàng.
Trong sát na đó, Lục Vân chỉ liếc Thương Nguyệt rồi không đợi ba người họ lên tiếng, chàng đã biến mất.
Tiếp theo, sơn động đã hoàn toàn sụp đổ, hết cách, Trương Ngạo Tuyết đành dẫn Hải Nữ, cùng Thương Nguyệt , Bách Linh rời khỏi.
Những chấn động duy trì thời gian dài cho đến khi Hổ Sa lĩnh hoàn toàn biến mất, ngọn núi cao trước đây nay trở thành thung lũng, lúc đó dư chấn mới dần hết đi.
Nhìn cảnh tượng hãi hùng này, Hải Nữ cứ gào khóc:
- Sư phụ, con cần sư phụ, người đừng bỏ rơi Hải Nữ sư phụ ơi.
Bách Linh luôn miệng an ủi:
- Đừng khóc nào, sư phụ có việc phải rời khỏi, đợi người xử lý xong sẽ quay về thôi.
Hải Nữ nghe thế liền nhoẻn miệng cười, giọng vui mừng:
- Vậy thì tốt rồi, chỉ cần sư phụ trở về là Hải Nữ sẽ nín ngay.
Thương Nguyệt vỗ vai của Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết, cười nói:
- Đừng lo lắng, Lục Vân không sao đâu. Trước khi biến mất huynh ấy có nhìn muội, ý bảo phải đi một nơi nào đó và dặn chúng ta đừng lo lắng, cứ tiến về Tử hải.
Trương Ngạo Tuyết thấy vẻ mặt tươi cười của Thương Nguyệt như vậy cũng không còn nghĩ ngợi nữa, quay sang nói với Bách Linh:
- Vậy chúng ta tiếp tục hành trình. Giờ có Hải Nữ ở bên cạnh, thực lực của chúng ta lại không hề yếu kém, muội nghĩ sẽ không có gì nguy hiểm quá đâu.
Bách Linh gật đầu đáp:
- Đúng thế, có Hải Nữ và Đại Linh nhi, chúng ta cơ hồ có thể ngang dọc tung hoành trong Hải vực còn được nữa là. Đi thôi, mục tiêu là Tử hải, chúng ta hãy đợi huynh ấy ở đó.
Dứt lời nàng phóng đi trước, bọn họ cùng hướng về phía Hồng Hải tiến bước.
Trên đường đi, Thương Nguyệt chợt nghĩ đến một nghi vấn liền cất tiếng hỏi:
- Hồng hải, Hắc hải, Tử hải đều xếp theo thứ tự trước sau trên đường thẳng tại Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc. Bọn chúng đều đối địch với nhau. Như vậy, nếu cao thủ tại Hắc hải muốn đến bốn hải thì phải đi qua Hồng hải, chẳng phải họ sẽ phát sinh xung đột sao? Tử hải lại càng nhiêu khê, phía trước có Hồng hải và Hắc hải chặn đường, vậy thì thế lực nào có thể xâm nhập vào bốn hải chứ?
Bách Linh trầm ngâm:
- Ý muội cho là phán đoán của Lục Vân trước đây có điểm chưa đúng, Hắc hải và Tử hải nếu muốn vào bốn hải có khả năng có đường khác. Chúng ta bây giờ tìm được đường này sẽ trực tiếp tiến vào Tử hải, không cần đi qua Hồng hải và Hắc hải.
Thương Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng như thế, muội đang suy nghĩ liệu điều này có thật sự tồn tại không. Nếu như có thì tại sao cao thủ của bốn hải không hề biết đến? Nếu đây là một thông đạo cực kỳ hạn hẹp, chỉ một số ít người biết thì bằng cách nào mà cao thủ tại Hắc hải và Tử hải lại xâm nhập vào Tây hải?
Trương Ngạo Tuyết góp ý:
- Việc này cần phải điều tra rõ ràng, chỉ suy đoán suông thì không đủ. Trước mắt cả Hồng hải, Hắc hải và thậm chí Tử hải đều bị chúng ta làm kinh động cả rồi, nếu như mạo muội vượt qua Hồng hải hẳn sẽ bị bọn chúng ra sức ngăn cản, chi bằng sẵn dịp này chúng ta đi thám xét xem có đường bí mật như vậy không.
Thương Nguyệt và Bách Linh đều cảm thấy có lý, bốn người bèn thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía Hắc hải, không đi dọc theo Tuyệt Thiên Đại hiệp cốc…
Ngắm nhìn lâu đài cổ xa xa, vẻ mặt Lăng Thiên tỏ ra nghiêm trọng, nhẹ giọng nói:
- Thẳng đường đi theo hiệp cốc đến đây gặp tòa lâu đài cổ đầu tiên. Đây chắc là nơi đồn trú của các cao thủ Hồng hải. Nhưng sao người lại vắng vẻ, chỉ có khoảng vài chục cá mập máu canh giữ?
Bạch Quang suy đoán:
- Nghe nói địa phận Hồng hải không to lớn, người cũng ít ỏi, có khi nào…
- Không phải vậy, theo như ta biết thì tuy Huyết Sa tộc số lượng không đông nhưng đây là cửa ải quan trọng, ít ra cũng phải có vài trăm cá mập máu trấn thủ, tuyệt đối không thể có tình trạng như thế này.
Người vừa lên tiếng là Hải Tây Lí của Tây hải, đang đứng cạnh Diệp Tâm Nghi. Chính hắn đã dẫn tám người Lăng Thiên đến đây.
Trước đây, nhóm Lăng Thiên mười người cùng đến Ma Thánh phong, kết quả Toàn Phong Vũ Sĩ chết tại trận, đạo tôn Hùng Liệt trong lúc thoái lui đã bị Huyết Ma Thiên Cơ tập kích mà trọng thương, cuối cùng mất mạng dưới nanh vuốt của thú lớn, vì thế mà chỉ còn tám người sống sót rời khỏi.
Lúc đó họ vẫn còn mông lung không biết làm sao. Chợt Hậu Nghệ thần cung xuất hiện tại Nam hải, khiến họ chú ý rồi vội vàng đến đó, tình cờ cứu được Hàn Ngọc Dương.
Sau này Hải Tây Lí tìm thấy Lục Vân, cứu được Diệp Tâm Nghi rồi dẫn nàng đi tìm và gặp được nhóm người của Lăng Thiên, cuối cùng đến được Hồng hải.
Nghe Hải Tây Lí nói thế, Huyền Đan Vũ Sĩ lên tiếng:
- Nếu nói vậy thì ắt hẳn nơi này đã phát sinh biến cố nhưng chúng ta chưa biết thôi. Bất quá như thế cũng không tệ, bớt được một lực cản thì càng tốt cho chúng ta.
Bá Kiếm Vương Hầu đồng tình:
- Vũ Sĩ nói rất đúng, việc của Hồng hải ta chẳng muốn biết, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của chúng ta thì nó có bị gì cũng không liên can.
Lăng Thiên nghe hai người nói vậy, điềm nhiên bảo:
- Vậy thì chúng ta cứ hành động đi. Nhớ một điều, nếu họ không xuất thủ ngăn cản thì đừng làm khó gì họ.
Mọi người đồng thanh vâng dạ rồi bơi về phía lâu đài cổ.
Từ xa, cao thủ canh gác của Huyết Sa tộc đã phát hiện chín người Lăng Thiên, họ lập tức phái mười tám con cá mập máu chặn nhóm người khi còn cách lâu đài cổ hai dặm.
Thủ lĩnh nhóm cá mập máu vừa chặn đường vừa lên giọng dữ dằn, có vẻ bản tính Huyết Sa tộc vốn ngông cuồng, cho dù binh lực ít ỏi nhưng vẫn không hề tỏ ra khiêm tốn.
Lăng Thiên quét mắt qua mười tám con cá mập máu, giọng bình thản:
- Chúng ta có việc cần đi Hắc hải, bắt buộc phải qua chỗ này nên hy vọng chư vị có thể giúp đỡ.
- Đi Hắc Hải à? Hừ, bọn chúng là tử thù của chúng ta, các ngươi có quan hệ gì với chúng, khai mau.
Âm giọng lạnh lùng, thái độ của chúng rõ ràng không hề thân thiện.
Lăng Thiên khẽ cau mày, quay đầu liếc nhìn nhóm người sau lưng, ánh mắt dò hỏi ý kiến mọi người.
Bạch Quang hơi tỏ ra tức giận:
- Nhìn là biết rồi, bọn cá mập máu này trời sinh tính khí bạo tàn, có nói đạo lý cũng tốn thời gian thôi. Theo ý ta thì cứ chém giết loạn xạ, đừng làm lỡ mất cơ hội tốt.
Huyền Đan Vũ Sĩ tán thành:
- Nói đúng, chúng ta đến đây là vì an nguy của thiên hạ, hy sinh là điều khó tránh. Vì thế không nên chỉ vì một chút từ bi mà rước phiền phức vào thân.
Tất cả đều nhất trí như thế, cho nên Lăng Thiên cũng không nói nhiều, chỉ phất tay, cả dòng người liền xông lên chiến đấu kịch liệt.
Như vậy, cao thủ nhân gian đối đầu với cá mập máu Hồng hải không cần đoán cũng biết kết quả thế nào. Nhóm người của Lăng Thiên đã xử lý đối thủ một cách dễ dàng, tiếp tục đi đến lâu đài cổ.
Do lần đầu nhìn thấy kiến trúc của Hồng hải, suy nghĩ đến việc sau này nên họ không khỏi đi vào tham quan.
Tuy nhiên sau khi quan sát xong ai nấy đều cảm thấy thất vọng. Hiển nhiên đây là lâu đài trống rỗng này chẳng có gì đáng đề cập đến. Cả nhóm sau khi rời khỏi lâu đài cổ lại tiếp tục lên đường.
Lúc này Diệp Tâm Nghi quay sang Hải Tây Lí nói:
- Được rồi, huynh về đi, ta không muốn huynh đi theo chúng ta bán mạng.
Hải Tây Lí từ chối ngay:
- Ta không sợ, ta có thể bảo vệ cô và dốc sức vì mọi người.
Diệp Tâm Nghi cười khổ nói:
- Ý tốt của huynh ta ghi nhận nhưng dù gì thì chúng ta cũng không thể đi chung. Thôi huynh về đi, sau khi ta xong việc sẽ đến gặp huynh.
Hải Tây Lí nghe vậy thất vọng, đăm đắm nhìn theo Diệp Tâm Nghi, nhưng nàng đã quay lưng lại với hắn.
- Đi đường cẩn thận, chúc nàng sớm đạt thành tâm nguyện, ta sẽ ghi nhớ từng câu nói của nàng và đợi nàng về.
Diệp Tâm Nghi không nhìn hắn chỉ nhỏ nhẹ đáp một câu “trân trọng” rồi vội vã rời đi.
Tiễn mọi người xong, Hải Tây Lí vẫn thẫn thờ nhìn theo cho đến khi bóng hình của Diệp Tâm Nghi đã hoàn toàn biến mất hắn mới trở về hình dạng cá heo, theo lối cũ mà đi.
Nhưng ngay trong giây phút đó, Hải Tây Lí đột nhiên phát hiện một luồng khí tức đáng sợ, vội vã ẩn mình trong động huyệt dưới đáy cốc, chú ý quan sát xung quanh.
Rất nhanh, một bóng đỏ vút qua, đó chính là Huyết Ma Thiên Cơ, bà ta dừng lại một chút rồi đi men theo hiệp cốc thẳng tiến đến Hắc hải. Điều này khiến Hải Tây Lí vô cùng kinh ngạc.
Hiện thân, Hải Tây Lí nhìn theo hướng đi của Huyết Ma Thiên Cơ, lo âu lên tiếng:
- Mấy người Diệp cô nương trước đây có thù với Huyết Ma Thiên Cơ, lỡ mà chạm trán thì Diệp cô nương sẽ nguy mất, ta phải thông báo trước mới được.
Nói rồi không quản hiểm nguy, hắn truy đuổi ngay tức thì theo hướng đi của Huyết Ma Thiên Cơ …
Tại một vách núi vắng khuất, Kiếm Vô Trần nhìn theo con cá bơi qua bơi lại, vẻ mặt đầy phiền muộn. Còn Sở Hoài Dương ở cạnh bên sắc mặt cũng không khá hơn, mây đen bao phủ, đôi mắt tràn đầy thù hận. Có thể thấy rằng lần thất bại này là một đả kích lớn đối với lão.
Một hồi lâu sau, Kiếm Vô Trần lên tiếng:
- Giờ mọi thứ đã qua hết rồi, ngươi còn nghĩ gì chăng? Nếu như không thì ta định quay về nhân gian, đó mới là nơi mà ta muốn hướng đến.
Sở Hoài Dương trừng hắn, hơi nổi giận nói:
- Về nhân gian? Vậy ngươi về một mình đi, có về ngươi làm được gì đây?
Kiếm Vô Trần bực bội:
- ta không về ở lại đây làm gì? Ngươi bây giờ cũng như ta, tay trắng trắng tay, cái gì cũng không có thì làm gì đây?
Sở Hoài Dương hậm hực:
- Ừ thì ta trắng tay nhưng Hàn Ngọc Dương cũng dốc hết tất cả vậy, bốn hải thực lực không còn lớn như xưa, nhưng tình thế tốt hơn nhân gian của ngươi nhiều đó.