- Không lâu sau, chúng ta lại tìm ra tung tích Ma Vương. Ai ngờ, lần này Ma Vương lại bày ra quỷ kế di hoa tiếp mộc, khiến chúng ta giao tranh với cao thủ Nam Cương Vu tộc. Trận đó, mặc dù giao tranh chóng vánh nhưng tạo nên mối thù với Vu tộc. Mấy ngày sau, chúng ta mấy lần truy đuổi, đấu trí đấu dũng với Ma Vương, qua mấy phen cố gắng mới tìm được nơi ẩn náu thật sự của hắn. Hiện nay, cao thủ duy nhất ở bên Ma Vương là Ma thần Tàn Vô Nguyệt, ngoài ra còn có một cao thủ khác đang ra ngoài triệu tập đội quân tà ma, nhân số đông đảo trên nhân gian.
Trần Ngọc Loan nghe xong, liền hỏi:
- Mọi người có ý kiến gì không?
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Nếu đã biết tung tích của hắn, ta nghĩ nên nhân cơ hội này để diệt trừ, tránh hậu họa về sau.
Thiên Mục Phong cũng lên tiếng:
- Ma Vương thực lực kinh người, lúc này lại có thêm đội quân tà ma, chúng ta cần phải cân nhắc lợi hại trước khi hành động.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Lời hai vị đều có phần đúng, nhưng lựa chọn thế nào vẫn do minh chủ quyết định.
Nhìn quanh bốn phía, Trần Ngọc Loan dừng mắt ở Phật Thánh Đạo Tiên, hỏi:
- Với thực lực chúng ta hiện nay, ông nghĩ muốn thu thập Ma Vương thì cần phải phái người như thế nào?
Phật Thánh Đạo Tiên hơi nhíu hai mắt, cười ha hả nói:
- Nha đầu, ý muốn ta ra tay còn không chịu nói rõ. Nhưng lần này…
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Lần này như thế nào?
Phật Thánh Đạo Tiên cười quái dị đáp:
- Lần này ta sẽ không ra tay.
Trần Ngọc Loan nghi hoặc hỏi:
- Tại sao?
Phật Thánh Đạo Tiên không đáp, Lưu Tinh lên tiếng giải thích:
- Nguyên nhân rất đơn giản, lão quái cùng Ma Thiên tôn chủ, nhiều năm trước quan hệ khá tốt, cho nên lần này không tiện ra tay.
Trần Ngọc Loan nghe rồi, thất vọng nói:
- Như vậy, nếu muốn thu thập Ma Vương, sợ rằng …
Phật Thánh Đạo Tiên nói:
- Ta không ra tay, người khác làm cũng giống nhau cả thôi. Chỉ cần Ma đao xuất hiện, các ngươi cùng phối hợp thực lực, há phải lo lắng gì chứ?
Lưu Tinh mắng:
- Lão quái này, chính mình không động thủ, lại muốn đẩy sang cho ta.
Phật Thánh Đạo Tiên cười hả hả nói:
- Ngươi cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, làm sao để Trừ Ma liên minh đừng thất vọng đây?
Lưu Tinh phản bác nói:
- Ngươi không phải cũng giống ta sao, cả ngày cũng ngồi chơi không.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt khác lạ, giọng quái dị đáp lời:
- Ai nói là ta không hề làm gì chứ, chẳng phải ta đã thâu nhận một đệ tử đang chiến đấu dữ dội với Ma đầu ở Ma vực đó sao.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, liền khuyên nhủ:
- Được rồi, hai vị tiền bối đừng cãi nhau nữa, hãy cho chúng tôi một câu trả lời.
Lưu Tinh trừng Phật Thánh Đạo Tiên, sau đó đưa mắt sang Trần Ngọc Loan, mở miệng nói:
- Nhìn thấy tình thế thiên hạ muôn dân khổ sở thế này, ta sẽ theo các ngươi đi vào diệt trừ Ma Thiên tôn chủ.
Trần Ngọc Loan nghe vậy cười, ánh mắt đảo qua mọi người, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại ta quyết định, chiều nay sẽ đi trừ ma.
Quy Vô đạo trưởng hỏi:
- Minh chủ muốn đưa ai đi theo vậy?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Để an toàn, ngoại trừ Lưu Tinh tiền bối ra, Thiên Mục Phong, Tư Đồ Thần Phong, Dương Thiên, Bắc Phong cùng ta đi trước, còn những người khác thì ở lại phòng thủ nơi này.
Mọi người nghe vậy không bàn luận thêm, ai nấy tự đi chuẩn bị.
---------------------------------
Hải vực, Thiên Tà lĩnh. Đám người Lăng Thiên sau khi bắt được Thất Tà thiên quân giả, bắt đầu nghiêm khắc tra vấn.
Ban đầu, Thất Tà thiên quân giả hết sức mạnh miệng, cái gì cũng không chịu khai ra. Sau không chịu nổi cực hình, nên thái độ mới dần chuyển biến, trả lời những câu hỏi của Lăng Thiên. Sau khi tra vấn, Lăng Thiên tìm ra được Toàn Phong vũ sĩ, còn hỏi ra được tung tích của Thiên Uy lệnh, nhưng bọn họ không hề phát hiện ra Thất Tà thiên quân trước mắt là giả.
Nhìn thấy Thất Tà thiên quân hấp hối, Bạch Quang hỏi:
- Trưởng lão,người nghĩ lời hắn có đáng tin không?
Lăng Thiên cau mày đáp:
- Hiện tại khó mà nói được. Bất quá mang hắn theo bên cạnh mình, như vậy sẽ không sợ hắn đùa giỡn với chúng ta. Đi thôi.
Nói xong liền đi trước, dẫn mọi người rời khỏi đại điện, đi tìm kiếm Thiên Uy lệnh.
Trên đường đi, Diệp Tâm Nghi hỏi Bạch Quang:
- Ma Thánh phong ở đâu? Chúng ta sẽ không đi về tay trắng đấy chứ?
Bạch Quang đáp:
- Điều này cũng không thể nói chính xác được, đi sẽ biết.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, không còn nói nhiều. Đoàn người nhanh chóng biến mất nơi xa.
Ma Thánh phong, một trong tam đại tuyệt địa của Hải vực, tọa lạc trong Nam hải, cùng với Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, Ma Quỷ Hải vực tạo thành thế tam giác. Ngọn núi này là một đảo nhỏ của Nam hải, quái dị nhất, nhìn từ xa như một thanh kiếm bén đâm thẳng lên tầng mây. Nhìn gần lại là hai ngọn núi liên tiếp, cách hơn mười trượng, độ cao như nhau. Ngọn bên trái nham thạch màu đỏ nhạt, ngọn bên phải lại có màu trắng kim loại, phối màu với những cây xanh hoàn toàn không chói mắt.
Uy danh Ma Thánh phong, không chỉ do có Thánh Tâm tiên đồng cùng Huyết Ma Thiên Cơ tồn tại, còn có một nguyên nhân khác, chính là xung quanh ngọn núi này có bốn mươi tám hòn đảo phân bố, mười sáu dòng xoáy, khiến cho mấy trăm dặm xung quanh hình thành nên một khu vực đặc biệt, nếu như người ngoài tùy tiện xông vào mà không hiểu được cách vượt qua thì tám chín phần không thể thấy được bóng dáng của Ma Thánh phong. Đám người Lăng Thiên, nhờ có Thất Tà thiên quân chỉ dẫn, nên nhanh chóng đến được khu vực này.
Dừng thân, Lăng Thiên nhìn xuống dưới, mặt biển xanh biếc một màu, cả chục hòn đảo nằm ở những vị trí khác nhau, ẩn hiện trên mặt nước, khiến cho người ta có cảm giác lạc vào cõi tiên trên biển.
Nghiêng đầu, Lăng Thiên nhìn mọi người một chút, hỏi:
- Mọi người có ý gì không?
Bạch Quang đáp:
- Các hòn đảo nhỏ này phân bố thật quái lạ, xem ra giống như là một trận pháp, ẩn tàng huyền cơ.
Diệp Tâm Nghi đôi mày thanh tú hơi nhíu, lo lắng nói:
- Thật kì quái, đến nơi này ta tự nhiên có cảm giác bất an, tựa như có nguy hiểm gì đang chờ đợi phía trước.
Nghe vậy, mọi người nhìn nàng với ánh mắt cổ quái, hiển nhiên không cho là đúng.
- Mấy hòn đảo nhỏ này đích thực là một trận pháp, trong đó còn có mười sáu dòng xoáy, nếu không cẩn thận rơi vào trong đó ắt sẽ không thể nào sống sót quay về. Còn về phương pháp đi vào quả thật có hai, thứ nhất là từ trên không Ma Thánh phong bay xuống, cố gắng phá vỡ kết giới phòng ngự của hòn núi này. Thứ hai, từ những hòn đảo nhỏ này đi xuyên qua, có bốn đường đi, chia ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
- Ngươi đã biết như vậy, chắc hẳn cũng biết đường tiến vào trong đó phải không?
Thất Tà thiên quân tức giận nói:
- Biết thì sao? Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho các ngươi biết sao? Thậm chí ta có nói cho các ngươi, các ngươi có tin chăng?
Bạch Quang lạnh lùng nói:
- Tới được nơi này chính là chủ ý của ngươi. Hiện tại ngươi là kẻ dẫn đường, vậy hãy để chúng ta giúp đỡ ngươi một phen?
Nói xong, thì liền đánh mắt đầy ẩn ý với Hắc Thạch thiên quân.
Khẽ gật đầu, lòng bàn tay phải Hắc Thạch thiên quân ánh đen chợt lóe, một ngọn lửa đen liền chụp lên lưng Thất Tà thiên quân, lập tức khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Á .. Khốn kiếp, dừng tay, mau dừng tay, để ta dẫn các ngươi vào.
Sắc mặt nhăn nhó, Thất Tà thiên quân trong mắt lửa giận như đao.
Thu tay phải lại, Hắc Thạch thiên quân hừ giọng nói:
- Đồ cứng đầu, chịu đau đớn rồi mới đồng ý.
Bạch Quang nói:
- Tốt lắm, đừng làm mất thời gian, bắt đầu luôn đi.
Thất Tà thiên quân vẻ mặt oán hận, chỉ vào một hòn đảo nhỏ phía trước, nói:
- Trước tiên cần phải đến đó, hơn nữa …
- Khoan đã, chúng ta không chút quen thuộc với nơi này, nếu cứ tin vào lời hắn nói, e rằng sẽ sập bẫy.
Diệp Tâm Nghi mở miệng cắt đứt lời Thất Tà thiên quân lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Quang trầm ngâm nói:
- Tâm Nghi, vấn đề này chúng ta đã cân nhắc qua. Trước mắt chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn, nếu không thì còn biết làm sao đây?
Diệp Tâm Nghi phản bác nói:
- Nếu như hắn vốn dĩ không sợ chết, cố ý muốn lừa chúng ta cùng chết chung, thì chúng ta phải làm sao?
Bạch Quang đáp:
-Nếu như hắn quả thật có ý nghĩ này, nhưng hắn lại không biết chúng ta là ai, vậy hắn có thể đạt được sao? Ổn thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ, yên tâm đi, chúng ta không có việc gì đâu.
Nói xong, quay đầu nhìn Hắc Thạch thiên quân nói:
- Đi thôi, ông mang theo hắn, cẩn thận đừng để cho hắn giở trò.
Hắc Thạch thiên quân đáp:
- Yên tâm, trừ phi hắn không muốn sống, nếu không đừng nghĩ đến việc đùa giỡn trước mặt ta.
Theo sau Thất Tà thiên quân, Diệp Tâm Nghi hỏi Lăng Thiên:
- Tiền bối, tại sao người không lựa chọn từ trên không đột phá, mà phải chọn con đường hung hiểm này?
Lăng Thiên nhẹ giọng nói:
- Ta đã cân nhắc việc này rồi, chúng ta tới đây là vì tìm Thiên Uy lệnh. Nếu như vật kia thật sự ở chỗ này, chúng ta tùy tiện xâm phạm, tất nhiên sẽ phát sinh xung đột, khi ấy sẽ giống như là cướp đoạt. Đối với danh dự của chúng ta mà nói, tuyệt không hề tốt chút nào.
Diệp Tâm Nghi không phục đáp:
- Chúng ta tiên lễ hậu binh, nhưng đối phương lại không giao ra, đến lúc đó không phải là cũng sẽ tranh đoạt hay sao?
Lăng Thiên cười nói:
- Điều đó tuyệt là không giống, ít nhất chúng ta cũng đã đặt đạo nghĩa lên trên hết, hành sự một cách quang minh chính đạo. Vạn bất đắc dĩ chúng ta vì thiên hạ mà tranh đoạt, thì cũng coi như có thể tha thứ được.
Diệp Tâm Nghi nhìn ông ta, một hồi lâu sau, từ trong lòng sinh ra cảm thán, than nhẹ:
- Chẳng trách có nhiều người không muốn sống vì chính đạo, nguyên lai không phải vì họ không tốt, chỉ là … ai …
Theo sau Thất Tà thiên quân, đám người Lăng Thiên không bao lâu đã đi qua sáu hòn đảo, tiến tới trung tâm khu vực.
Chỉ phía trước, Thất Tà thiên quân nói:
- Phía trước chính là Ma Thánh phong, chỉ cần bay thêm mười dặm mặt nước nữa là có thể gặp Huyết Ma Thiên Cơ. Đến lúc đó, có thể lấy được Thiên Uy lệnh hay không, còn tùy vào bản lãnh của các ngươi?
Lăng Thiên nhìn mặt nước phía trước, trầm giọng lên tiếng:
- Nơi này yên lặng đến đáng sợ, ắt hẳn có ẩn tàng không ít hung hiểm?
Thất Tà thiên quân hừ giọng nói:
- Sợ rồi sao? Nếu vậy thì tốt nhất là nên quay về.
Lăng Thiên đáp trả:
- Bọn ta quay về, không phải là đã làm kế hoạch của ngươi thất bại rồi sao?
Thất Tà thiên quân ánh mắt biến đổi, quát:
- Ngươi biết thì thế nào? Đúng, chính là ta lừa ngươi tới đây, ngươi cũng nên thử qua một chút chứ, nếu không há có thể cam tâm sao?
Lăng Thiên cũng không tức giận, bình tĩnh đáp:
- Đúng vậy, nếu không chúng ta tại sao lại đến đây cơ chứ? Đi thôi, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy nó quay về sao?
Thất Tà thiên quân sắc mặt ngạc nhiên, rõ ràng đoán không ra suy nghĩ của Lăng Thiên, đành phải mang theo nghi hoặc trong lòng, theo đám người Lăng Thiên bay về Ma Thánh phong.
Mười dặm mặt nước, chớp mắt đã vượt qua. Trên đường đi gió êm sóng lặng, tựa hồ không hề có nguy hiểm nào, điều này khiến mọi người bất ngờ.
Tới Ma Thánh phong, đám người Lăng Thiên dõi mắt ra bốn phía, đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện ra nơi đây có hai ngọn núi, một đỏ một trắng, độ cao ngang nhau. Dưới chân núi bao phủ rậm rạp toàn là rừng cây, không hề thấy bất kì dấu vết gì, cảm giác như đây là một hoang đảo.