Quy trưởng lão vẻ mặt bất an, giận dữ trừng mắt nhìn cá mập to lớn, giọng hận thù: - Thằng to đầu, ngươi không cần phải đắc ý, nói thật cho ngươi biết, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa đã chết rồi, toàn bộ cao thủ các ngươi ở Hải Toàn cốc đều chết hết, bây giờ là lúc bọn ta lấy lại Đông hải. Con cá mập to lớn nghe rồi liền quát: - Nói bậy bạ, thiếu chủ của chúng ta uy danh chấn động bốn hải, ai có thể giết được thiếu chủ. Bây giờ, ngươi phải trả giá to lớn cho lời nói bậy của mình, tấn công! Đuôi cá vẫy lên, con cá mập to lớn bắn nhanh đến, phía sau hắn vài ngàn con cá mập bao phủ phương viên vài dặm hình thành một vùng đông nghịt đen đặc cả núi, hướng thẳng về phía mấy người Lục Vân. Tình cảnh như vậy, cho dù Lục Vân không ngại trời đất cũng không khỏi biến hẳn sắc mặt. Nguy hiểm ập đến, Lục Vân quyết định ngay, quát lớn: - Rời khỏi nhanh chóng, nơi này giao lại cho Tam Đầu linh xà và Đại linh nhi xử lý. Nói rồi thân thể lắc lên liền đến bên cạnh ba người nữ Bách Linh, hai tay múa lên một vòng, phát ra một làn sáng màu trắng bạc, lập tức bao phủ bốn người, rồi thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt liền cuốn lấy ba người nữ và Quy trưởng lão rời đi xuất hiện trên tầng mây cao vút. Rút hai tay về, Lục Vân liếc xuống mặt nước, dặn dò: - Các vị ở đây chờ đợi, ta đi xuống dưới đó một chuyến, sẽ về ngay thôi. Nói rồi không đợi bốn người đáp, chàng liền biến mất thần bí. Trong nước, Tam Đầu linh xà đối mặt với vài ngàn con cá mập không chút để ý, thân thể như một nắm quyền to lớn, tùy ý xoay mình khiến nổi lên sóng to kinh trời. Ba cái miệng nhỏ nhắn trên ba đầu cá vừa mở ra, ba luồng hào quang hệt như lưỡi kiếm ánh sáng dài ngàn trượng, đi đến đâu không gì chống nổi, xuyên thủng qua thân thể của vô số cá mập, khiến bọn chúng kêu lên thảm thiết không ngừng. Bên kia, Tứ Linh thần thú càng khiến kinh hãi hơn, hai cánh đen trắng trên lưng vừa múa lên, nước biển không chút biến hóa nhưng một luồng uy thế nghiêng trời bất ngờ xuyên qua ngăn trở của nước biển dễ dàng, tác động lên thân thể cá mập, khiến bọn chúng biến thành hư ảo trong chớp mắt, lập tức tiêu diệt trên hai ngàn con, khiến cho bốn bề vắng vẻ trở lại. Lục Vân quay lại trong nước, hoàn toàn không phải đi xem xét trận chiến, mà âm thầm lặn xuống dưới đáy biển, khi đến một lổ trũng của nham thạch, liền phát hiện một làn đỏ nhàn nhạt. Ý niệm bám chặt vào làn màu đỏ đó, Lục Vân mở miệng lên tiếng: - Ra đi thôi, cố gắng cũng không trốn được. Tuy ngươi từ lúc bắt đầu đã cực lực ẩn tàng khí tức, hơn nữa thỉnh thoảng còn biến chuyển tần suất, nhưng vẫn không hề thoát khỏi thăm dò của ta. Ánh đỏ lóe lên, một thanh niên áo đỏ khoảng chừng ba mươi xuất hiện trước mặt Lục Vân. Người này tướng mạo kỳ dị đặc biệt, có vẻ khác biệt so với loài người trên đất liền, thân thể ốm mà cao, so với Lục Vân cao hơn cả cái đầu. - Ngươi là ai, từ đâu đến đây, có chuyện gì? Lục Vân đáp: - Ta tên Lục Vân, đến từ nhân gian. Lần này được Lục Doanh mời, ta giúp đỡ muội ấy thu phục lại Đông hải. Ngươi thì sao? Thanh niên áo đỏ ánh mắt lạnh lại, lạnh lùng lên tiếng: - Ta tự nhiên đến từ Tây hải, mọi người biết được đều ưa thích gọi ta là Huyết Man. - Nói như vậy, hình bóng ngươi hẳn không thấp phải không? Có vẻ xem thường, Lục Vân dùng kế khích tướng. Huyết Man hừ giọng nói: - Ta đứng đầu trong Tây hải Lục Cuồng, lần này là thủ lĩnh trấn thủ Đông hải Định Thiên cung, ngươi cho là thân phận như vậy đã đủ rồi chăng? Lục Vân cười đáp: - Đủ rồi. Nhưng ta không hiểu, ngươi vì sao không trấn thủ ở Định Thiên cung, mà lại đến nơi đây? Huyết Man cười lạnh trả lời: - Câu hỏi ngu ngốc như vậy, ngươi cho là ta sẽ trả lời ngươi chăng? Lục Vân ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói: - Đúng là có điểm cuồng ngạo, không biết bản lĩnh của ngươi so với Liễu Thiên Hoa thế nào? Huyết Man thất kinh, hỏi tới: - Ngươi đã gặp gỡ thiếu chủ của ta? Lục Vân hỏi ngược lại: - Ngươi cho là như thế nào? Huyết Man vô cùng giận dữ, rống lên: - Không nói ta sẽ cho ngươi biết ta lợi hại thế nào. Ánh máu lóe lên, hình người của Huyết Man ảo hóa thành mười tám bóng hình đan xen trùng điệp, hình thành một lưới máu dày đặc, chớp mắt đã thu nhỏ thành một vùng, giam Lục Vân vào trong. Đồng thời, khi lưới máu này bao trùm Lục Vân rồi, Huyết Man bật cười âm hiểm, thân thể mờ hiện, chỉ thấy một con lươn máu đỏ hồng dài chừng chục trượng chặt chẽ cuốn lấy thân thể Lục Vân, cái mồm đầy máu tanh rình đang từng bước tiến gần đến đầu Lục Vân. - Lục Vân, ngươi có nói hay không? Vẻ mặt thản nhiên, Lục Vân bật cười quỷ quái đáp: - Khi địch nhân của ngươi rơi vào nguy hiểm, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, lúc đó ngươi nghĩ đến điều gì trước tiên? Huyết Man hạ đầu xuống một chút, ngây ngô ấp úng đáp: - Điều này ta lại chưa từng nghĩ qua, bởi vì từ trước đến giờ chưa từng gặp phải. Lục Vân cười nói: - Bây giờ đây thì sao? Ngươi cho vẻ mặt của ta có bình thường hay không vậy? Huyết Man chấn động, gằn giọng trả lời: - Ngươi dám giở trò trước mặt của ta chính là tự mình tìm cái chết. Lục Vân vẻ đồng tình thở dài nói: - Đáng thương cho cao thủ Tây hải, ngươi đến lúc này vẫn cho mình đúng, quả thật đáng đau thương. Chữ thương còn chưa thoát hết, quanh thân Lục Vân lóe lên ánh bảy màu, một luồng khí kinh trời hóa thành lửa ánh sáng không gì ngăn được, khi thẩm thấu qua thân thể của Huyết Man, đốt cháy thân thể huyết nhục của hắn, khiến hắn hóa thành bụi đất trong làn sáng chói mắt, không lưu lại một chút vết tích. - Không! Không thể … không! Những tiếng kêu thảm thiết giận dữ vọng đến quá trễ, khi Huyết Man biết được mình đã chọc giận người mình không nên dây vào, mọi thứ đều trở thành mây khói thoảng qua. Hai tay mở ra, toàn thân Lục Vân ánh sáng huyền hoặc thành vòng, một vòng sáng bảy màu tạo thành một đóa hoa sen rung động lòng người, nâng dần thân thể chàng hệt như một vị thần vương. Rất nhanh, trên đỉnh đầu ánh chói mờ hiện, Lục Vân thu lại khí thế uy nghiêm, thân thể hóa thành ánh sáng bắn đi, khi đến trên tầng mây, Tam Đầu linh xà và Tứ Linh thần thú đã quay trở lại. Liếc nhìn mọi người, ánh mắt Lục Vân dừng lại trên vai của Trương Ngạo Tuyết, Tứ Linh thần thú ở đó ngẩng đầu ưởn ngực, ra vẻ dương dương đắc ý. - Thế nào rồi, người chiến thắng có tư thế vậy chăng? Đôi mắt mỉm cười, vẻ mặt Lục Vân hơi có vẻ làm xấu. Trừng mắt chàng một cái, Tứ Linh thần thú nghiêng đầu, cọ lên má của Trương Ngạo Tuyết một lúc, sau đó quay đầu khiêu khích nhìn chàng, ra vẻ ngươi làm gì được ta đây. Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, đưa tay chụp lấy Tứ Linh thần thú, mắng: - Ngươi là đồ đáng chết, còn dám theo ta đoạt nữ nhân, xem thử ta làm sao thu thập được ngươi. Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đỏ lên, xinh đẹp vô cùng. Bách Linh và Thương Nguyệt lại nhịn không được bật cười duyên, rõ ràng bị Tứ Linh thần thú và Lục Vân chọc cười. - Tuổi trẻ tươi đẹp! Nhìn Lục Vân và ba người nữ, Quy trưởng lão không khỏi cảm thán. Bốn người nghe vậy liền thôi cười giỡn. Lục Vân lên tiếng: - Được rồi, Cuồng Sa quân đoàn đã bị tiêu diệt. Ta vừa rồi cũng mới thu thập Huyết Man, một trong Lục Cuồng của Tây hải. Cũng đến lúc vào Định Thiên cung hội họp với mọi người. Quy trưởng lão rất mừng, giọng kích động nói: - Quả thật là quá tốt, chúng ta đi nhanh thôi. Nghiêng mình phóng vụt thẳng về phía Đông hải, lòng ông tràn ngập niềm vui mừng. Theo sự hướng dẫn của Quy trưởng lão, Lục Vân và ba người nữ chỉ sau khoảng nửa canh giờ đã đến được Đông hải Định Thiên cung. Nơi đây không khác vì mấy so với lần trước khi Lục Vân đến, nhưng bốn bề lơ lửng không ít thi thể của thành viên Hải tộc, rõ ràng đã trải qua một trận đại chiến sinh tử. Đến đại điện, năm người Lục Vân liền gặp Lục Doanh và Phần Thiên. Hai người lúc này vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt quan sát động tĩnh bốn bề. Không xa sau lưng hai người, Đông hải Long vương và ba cao thủ của Bắc hải trọng thương không ngồi dậy nổi, tình hình hơi bất lợi. - Cung chủ, các vị không bị gì chứ. La lên một tiếng thất thanh, Quy trưởng lão bước đi như bay tiến đến, khiến mấy người Lục Doanh chú ý, cũng phá vỡ sự yên lặng của đại điện. Nhìn thấy Lục Doanh và ba người nữ, Lục Doanh nổi lên sự thân thiết không tả được, vẻ mặt thê lương tiến đến ôm lấy Bách Linh, nhịn không được kích động bật khóc. Phần Thiên khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng không che giấu được vẻ ủ rũ uể oải, bắt chặt tay của Lục Vân, kích động lên tiếng: - Về được là tốt rồi, về được là tốt rồi. Lục Vân truyền một luồng chân nguyên thuần dương vào trong cơ thể hắn, khiến tinh thần Phần Thiên lập tức phấn chấn hẳn, khôi phục lại thần thái sáng láng trước đây. - Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu chúng ta không kiên trì, sợ lần này không thể chờ các vị trở về được. Lục Vân vỗ vai hắn, cỗ vũ nói: - Mọi thứ đều đã qua rồi, ta đi xem những người bị thương khác đây. Chầm chậm rời đi, Lục Vân đến bên bốn người Đông hải Long vương, lần lượt truyền một phần chân nguyên cho từng người, ổn định thương thế bọn họ, sau đó liền dặn dò Quy trưởng lão, sai ông dọn sạch hiện trường. Sau một phen bận rộn, Định Thiên cung liền khôi phục lại hình dáng. Đông hải Long vương nhận được sự hỗ trợ của Lục Vân, lúc này đã khôi phục lại mấy phần thực lực, liền triệu tập mọi người, phân ra ngồi hai bên đại điện, bắt đầu thương nghị những việc kế tiếp. - Lần này Đông hải có thể thuận lợi thu phục lại, đều nhờ vào sự hỗ trợ bằng sức mạnh to lớn của mấy vị bằng hữu nhân gian. Bổn vương đại biểu cho toàn bộ con dân Đông hải ở nơi đây cảm tạ các vị. Đứng lên, Đông hải Long vương đứng lên hành lễ sâu hướng về năm người Lục Vân. Lục Vân đáp lễ trả lời: - Cung chủ không cần khách khí, ta là bằng hữu của Lục Doanh, chuyện của muội ấy cũng là chuyện của ta, đây là chuyện nên làm. Bây giờ Đông hải đã thu lại rồi, tiếp theo các vị hẳn phải vừa điều dưỡng sức lực, vừa tổ chức quân đội, đợi lúc thời cơ đến, lập tức thu lại Bắc hải để tạo nên hòa bình của bốn hải. Đông hải Long vương lại nói: - Ý kiến này của huynh đệ rất tốt, nhưng có một điểm huynh đệ chưa biết, người gây trọng thương chúng ta trước đây không phải là cao thủ Tây hải, mà là người của Hồng hải. Theo suy đoán này, hôm nay tuy Liễu Thiên Hoa đã chết, nhưng Bắc hải cũng phải có cao thủ Hồng hải hay là Hắc hải ẩn vào, chúng ta muốn thu phục lại, sợ là còn cần đến sự hỗ trợ của các vị. Lục Vân đáp lời: - Điều này không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta hẳn sẽ đem toàn lực phối hợp. Còn hiện nay, chúng ta còn một số chuyện riêng cần xử lý, vì thế phải tạm thời ra đi. Đông hải Long vương thất kinh, hỏi lại: - Rời đi? Các vị muốn quay về lại nhân gian? Lục Vân cười đáp: - Không phải, chúng ta ở Hải vực, chỉ có không ở Đông hải mà thôi. Đông hải Long vương hơi yên tâm, hỏi tiếp: - Các vị không quen thuộc với Hải vực, có cần ta phái người đi theo hỗ trợ các vị không? Lục Vân cười nói: - Chuyện này không cần, có điều gì cần thiết ta sẽ ngỏ lời. Các vị còn phải củng cố thực lực bản thân nhanh chóng trước. Hiện nay, tình thế nơi đây nguy cơ, khó lòng chống được công kích lần thứ hai của người khác. Vì thế ta quyết định lưu Phần Thiên lại, có chuyện gì Phần Thiên có thể hỗ trợ các vị, muốn tìm bọn ta cũng tiện lợi một chút. Lục Doanh hơi hiếu kỳ, hỏi tới: - Lục Vân, thật ra các vị có chuyện gì vậy, vì sao không nói ra, để chúng ta cùng nhau hoàn thành vậy?