Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 886: Phượng Hoàng trọng sinh (Phượng Hoàng sống dậy)

Trước Sau

break
Con phượng hoàng này thân hình không lớn, ban đầu chỉ khoảng một thước. Nhưng một lúc sau, phượng hoàng hấp thu ngọn lửa rồi, thân thể bỗng nhiên trở nên to lớn, toàn thân bốc lửa phừng phừng, khiến toàn bộ không khí trong viên ngọc ánh sáng dao động mãnh liệt, ánh lửa chói mắt bao trùm hết cảnh vật.

Một lúc sau, ánh lửa biến mất, hiện lên một con phượng hoàng ngũ sắc khoảng sáu thước, màu sắc toàn thân liên tục biến đổi, màu đỏ dần dần tỏ ra rõ nét, cuối cùng hình thành một vòng ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Hai cánh nhẹ vươn ra, phượng hoàng trong viên ngọc ánh sáng dễ dàng phá vỡ tầng trở ngại xung quanh, tự do bay lượn trong quả cầu Thái Cực. Dường như do ít đi sự ràng buộc nên phượng hoàng tỏ ra rất cao hứng, thân hình tung bay uốn lượn, một mình vui đùa giữa không trung.

Thời gian như dừng lại trong chốc lát. Bên trong quả cầu ánh sáng, phượng hoàng ngũ sắc toàn thân bốc lửa phừng phừng, vừa hấp thu nguồn năng lượng vô tận xung quanh vừa mau chóng lớn nhanh lên, chỉ trong chớp mắt đã liên tục ba lần tiến hoá, cuối cùng hóa thành một con phượng hoàng máu sắc đỏ thẫm, thân thể đã to khoảng vài trăm trượng.

Theo sự tăng trưởng của phượng hoàng, ba mươi sáu đồ án Thái Cực cũng tự động kéo dài ra, dòng xoáy hội tụ nguồn năng lượng xung quanh đột ngột tăng tốc, hình thành một áng mây sấm chớp lấp loé ánh điện bên trong quả cầu ánh sáng, áp chặt lên trên đầu phượng hoàng máu.

Áng mây sấm chớp này vô cùng bá đạo, tượng hình cho một loại năng lượng trong không gian thần bí này, có sức mạnh hủy diệt vạn vật, chính là công cụ mạnh nhất để không gian này tịnh hoá tất cả dị vật. Đối mặt với với áng mây, phượng hoàng máu ngẩng đầu gáy vang, hai cánh vẫy lên thổi bùng lửa đỏ ngất trời, chiếc đuôi xinh đẹp tự như một ráng mây chiều, múa lên thành một tấm màn ánh sáng đỏ rực rộng khoảng trăm trượng bắn thẳng lên trên. Thế công sắc bén, ánh lửa chói mắt, khi gặp phải áng mây sấm chớp liền như bọt nước vỡ tan, tuy đẹp nhưng không chút tác dụng.

Cứ như thế, tia điện từ trong áng mây sấm chớp đánh xuống, một cột điện sáng bạc đánh trúng đầu phượng hoàng máu, khiến toàn thân phượng hoàng run lên, miệng bật ra tiếng kêu bi thảm. Con phượng hoàng to lớn bị tia chớp điện đánh trúng liền nhanh chóng nhỏ lại.

Tuy phản kháng trở lại nhưng sức mạnh của phượng hoàng còn kém rất xa so với sức mạnh của cả không gian này. Cứ thế, phượng hoàng máu kêu thảm không thôi, nhanh chóng biến mất không còn thấy, thân thể hoá thành tro bụi.

Với chiêu này, vạn vật bị hủy, áng mây sấm chớp sau khi kết thúc tất cả liền tự động thu nhỏ rồi biến mất, cả không gian lại khôi phục lại như bình thường. Đây là một nơi vô cùng quỷ dị, bất kỳ sinh mệnh nào cũng không thể tồn tại, cho dù là sinh vật thần thánh của lửa cũng khó thoát được kiếp nạn.

Vòng xoáy dần tan đi, Thái Cực Bát Quái xoay chuyển chậm dần, tất cả dường kết thúc như thế, nhưng bên trong quả cầu ánh sáng, một đóm lửa đỏ lại xuất hiện lần nữa.

Ánh đỏ thần dị phi thường, không lâu sau liền hấp thu năng lượng xung quanh, khiến bản thân lớn lên dần dần, cuối cùng hóa thành một quả cầu ánh sáng, lặp lại những chu trình như đóm sáng trước đó. Tất cả đều giống hệt như vậy, đóm đỏ này là gì, sao lại biết lợi dụng Thái Cực Bát Quái trận để hội tụ năng lượng trong không gian dùng để tăng tốc quá trình trưởng thành của mình?

Thời gian khai sáng mọi thứ, khi sức mạnh của quả cầu ánh sáng đạt đến một mức độ nhất định, một đám lửa xuất hiện, sau đó là phượng hoàng bay lên, áng mây sấm chớp tiêu diệt mọi thứ lại xuất hiện lần nữa.

Cứ như thế, áng mấy sấm chớp hiện ra, chuyện cũ tái diễn. Tia chớp hủy diệt đánh trúng đầu, phượng hoàng cật lực phản kháng, cuối cùng không cách nào chống cự được, lại thất bại lần thứ hai. Tiếp theo, phượng hoàng tái sinh lần thứ ba, áng mây lại xuất hiện lần thứ ba, cả hai như kẻ thù không đội trời chung. Kết cục vẫn như thế, phượng hoàng thảm bại. Thế nhưng phượng hoàng dường như bất cam, cứ tiếp tục lần thứ tư, lần thứ năm... mãi đến lần thứ tám, liên tục tám lần đều bị áng mây sấm chớp hủy diệt.

Trong khoảng thời gian này, kết quả không thay đổi, nhưng tốc độ tái sinh của phượng hoàng ngày càng nhanh, thời gian chống đỡ càng kéo dài. Đến lần thứ chín, áng mây sấm chớp dường như mệt mỏi, phát một chiêu đánh tan đại trận Thái Cực Bát Quái, nhưng bất ngờ không huỷ diệt được phượng hoàng máu.

Thời khắc này, phượng hoàng máu bị đè nén đến cực hạn, toàn thân thu nhỏ chỉ còn khoảng một tấc, tựa như một ngọn lửa, nhưng lại bừng bừng sức sống, mạnh mẽ chống đỡ tia chớp của áng mây.

Chín lần sống dậy, sức mạnh đảo chuyển. Mỗi lần bị tiêu diệt, sau khi tái sinh, sức mạnh phượng hoàng máu lại tăng gấp bội. Cứ thế qua chín lần, sức mạnh của phượng hoàng đã tăng lên gấp năm trăm lần so với lúc ban đầu, điều này thật kinh thế hãi tục. Mặc dù đã mạnh như thế, nhưng phượng hoàng cũng thiếu chút nữa đã chết dưới công kích của áng mây sấm chớp. Điều này có thể cho thấy sức mạnh của không gian thần bí mạnh đến dường nào.

Sau khi bình thường trở lại, phượng hoàng máu bắt đầu nở to. Chỉ trong chốc lát, thể hình của phượng hoàng đã lớn đến vài trăm trượng, đồng thời linh khí xung quanh theo đó hội tụ, tiếp tục khuếch đại vô hạn. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, đến khi phượng hoàng ngừng tăng trưởng, thể hình đã khoảng vài dặm, nếu xuất hiện trên nhân gian chắc sẽ dọa cho người ta sợ chết khiếp.

Bồng bềnh giữa không trung, phượng hoàng máu ngẩng đầu gáy vang, xung quanh mênh mông vô bờ, âm thanh có vẻ không vang dội lắm. Phát tiết xong tiếng kêu giận dữ, phượng hoàng máu bỗng nhiên vươn cánh bay lên, lượn đủ ba vòng, bên ngoài thân phượng hoàng lớp lớp sóng lửa bừng cháy, thân thể lấp loé ngũ sắc, dần dần thu nhỏ lại.

Quá trình này trải qua khá dài, trong sự bao phủ của hào quang ngũ sắc, phượng hoàng máu không chỉ thu nhỏ thân hình mà màu sắc quanh thân cũng bắt đầu biến hóa, không còn là thuần một màu nữa mà trở thành ngũ sắc, những bộ phận khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau. Sau một lúc biến hóa, thể hình phượng hoàng máu trở lại bình thường, từ xa nhìn lại chỉ to khoảng một trượng, hai cánh múa lên, tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhàng và thướt tha.

Phượng hoàng máu gáy nhẹ một tiếng, hào quang màu đỏ quanh thân bùng lên, một tầng mây ánh sáng bao trùm lấy toàn thân, che phủ chân thân của nó, rất lâu sau cũng không thấy xuất hiện. Cuối cùng, ánh sáng đỏ tiêu tan đi.

Giữa không trung, bóng dáng của phượng hoàng máu không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cô gái tuyệt mỹ, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ rực rỡ. Toàn thân cô gái này có những áng mây đỏ vờn quanh, trên bộ chiến giáp có hình ảnh một con phượng hoàng thật to, trong đó bao gồm bốn hình phượng hoàng nhỏ tinh xảo, nhìn tổng thể có một hiệu ứng kỳ lạ làm rung động thị giác của người nhìn.

Cô gái không những có gương mặt xinh đẹp mà thân hình cũng vô cùng tuyệt mỹ. Dưới sự điểm xuyết của bộ chiến giáp, phong thái nàng tỏ ra tao nhã tuyệt thế, kết hợp nụ cười mĩm trên khoé môi khiến nàng đẹp tựa tiên thiên, tuyệt thế vô song.

Đây là ai? Nàng tự nhiên chính là Thương Nguyệt, nhưng nàng đã bị biến mất, sao lại có thể xuất hiện thế này? Về điểm này thực ra cũng rất đơn giản. Thương Nguyệt trong khoảnh khắc khi gần chết, đã kịp thời hiểu rõ ý câu nói “phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh” của Huyền Âm chân nhân. Nàng biết được mình tu luyện Phượng Hoàng pháp quyết, trong một hoàn cảnh đặc thù có thể tái sinh.

Đương nhiên, điều này có hạn chế cực lớn, cần phải phối hợp với thiên thời địa lợi, quan trọng nhất phải có thêm vận may mới có hy vọng tái sinh. Về điểm này, Thương Nguyệt thật may mắn, hoàn cảnh xung quanh vừa may gần trung tâm lòng đất, khí nóng mạnh mẽ hơn cả tam hỏa chân muội, chính là điểm mấu chốt cần có trong dục hoả trùng sinh.

Ngoài ra, sau khi nàng chết không lâu, không gian thần bí trở nên tăm tối. Lúc này, khí chí dương suy yếu, khí chí âm mạnh mẽ, vừa đúng lúc cho nàng một cơ hội để đổi hơi, giúp nàng chuẩn bị đầy đủ cho lần tái sinh tiếp sau. Như thế, Thương Nguyệt gặp cơ duyên xảo hợp, được trời ân sủng, cuối cùng cũng được tái sinh.

Hai kiếp làm người, Thương Nguyệt thay đổi rất lớn. Trước đây, nàng tĩnh lặng như nước, lạnh lùng cô độc. Còn nay, nàng vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng lại có thêm nét trầm tĩnh, điềm đạm nho nhã, khiến nàng càng thần thánh hơn, giống như Cửu Thiên huyền nữ vậy.

Nhìn khắp bốn phương, Thương Nguyệt khe khẽ lẩm bẩm: “Đây là đâu, sao không có bất kỳ dao động của sự sống nào, ta phải làm sao để rời khỏi đây?” Trong khi đang lẩm bẩm một mình, tâm niệm Thương Nguyệt chợt động, trong não liền hiện lên tình hình của cả không gian, điều này khiến nàng hơi kinh ngạc, thì ra đây là một không gian khép kín, vốn không có thông đạo nào để thoát đi cả.

Trầm ngâm rất lâu, Thương Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Ta vào đây bằng cách nào, sao không nhớ được chút nào? Lục Vân bây giờ thế nào rồi, Kiếm Vô Trần có làm tổn hại đến huynh ấy không?

Nhớ mãi không quên, điều đầu tiên Thương Nguyệt nghĩ đến là tình hình của người yêu. Sau khi tái sinh, Thương Nguyệt càng đẹp hơn trước, càng trở nên hấp dẫn, nhưng những chuyện không biết thì trước sau cũng vẫn không biết, không hề vì sự thay đổi tính cách của nàng mà có chút biến hóa.

Nhìn về phía trước, ở đó vô tận vô bờ, mênh mông trống trải. Thương Nguyệt cũng không thăm dò, cũng không vội nghĩ cách làm sao rời khỏi. Nàng chỉ lặng lẽ đứng bất động, tâm tư hướng về Lục Vân. Nhớ lại cuộc chiến trước đây, nhớ đến Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt bất giác nóng lòng.

Tu vi của Lục Vân thế nào, nàng biết đại khái, nhưng tính cách của Lục Vân, nàng lại hiểu rất rõ. Trong tình huống như thế, Lục Vân sẽ không lùi bước, vì Ngạo Tuyết, vì mình, chàng sẽ quyết chiến sống chết với Kiếm Vô Trần. Như thế, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?

Những việc thế này, nàng không biết được. Nhưng nàng có thể suy tưởng, có thể cầu mong, có thể kêu gọi, có thể tưởng tượng. Thế nhưng tự an ủi mình như thế thì có tác dụng gì đối với Lục Vân?

Trong tĩnh lặng, Thương Nguyệt kêu gọi Lục Vân từ đáy lòng, kể lại sự nhớ nhung của mình, sự mong mỏi của mình. Hết lần này đến lần khác, nàng liên tục kêu gọi như thế, nàng lặng lẽ chờ đợi trong không gian thần bí này.

-----------------------------------------

Trong Ánh Nguyệt tỉnh, Lục Vân lao thẳng xuống dưới. Nước giếng ở đây rất sâu, đi xuống vài trăm trượng, Lục Vân mới đến được một dòng chảy ngầm dưới đất, ở đây xuất hiện nhánh rẽ.

Chần chừ một lúc, Lục Vân thăm dò tình hình ba phía, phát hiện ngã rẽ bên trái nối liền với một hồ nước, điểm nối cách đây vài dặm. Ngã rẽ bên phải là một dòng chảy chính của dòng sông ngầm, kéo dài mãi đến vài trăm dặm. Còn lại con đường thứ ba có chút quái lạ, tận cùng mơ hồ, khiến Lục Vân không cách nào biết được tình hình cụ thể thế nào.

Đã hiểu được tình hình nơi đây, Lục Vân lập tức chọn con đường thứ ba. Thân hình lao nhanh về trước, chẳng mấy chốc liền đến một căn phòng đá ở đáy nước đang loé sáng. Nơi đây chàng phát hiện được một cánh cửa đá loé lên ánh sáng âm u, bên trên có một tấm bia, vẽ đầy những bùa chú của Đạo gia, phong ấn nơi này lại.

Suy nghĩ một lúc, Lục Vân chầm chậm bước tới, khi đến gần, Ý Niệm Thần Ba đã thăm dò được đặc tính của cánh cửa đá này, tâm niệm liền chuyển động, chân nguyên trong cơ thể chàng nhanh chóng vận chuyển, khiến cho tần suất của mình tương tự với nó, cả người nhoáng lên liền biến mất.

Ánh sáng nhạt chợt loé lên, thời gian không gian thay đổi. Lục Vân liền xuất hiện ở một thế giới có ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, xung quanh ảo ảnh đan xen nhau, vô số du hồn rượt đuổi một số tinh vân tán loạn, tranh nhau nuốt lấy tinh vân để tăng cường tu vi của mình.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc