Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 864: Thần bí địch nhân

Trước Sau

break
Được sự trợ giúp của Bổn Nhất, Thiên Mục Phong rất nhanh ổn định được thương thế, hơn nữa cùng với Bổn Nhất nhanh chóng đả thông các kinh mạch, gần nửa giờ sau, thương thế liền khôi phục được tám chín phần. Lúc này, Bổn Nhất thu lại chân nguyên, đứng bên cạnh yên lặng. Thiên Mục Phong sau đó không lâu liền hồi phục hoàn toàn, đang uốn mình đứng lên. Liếc nhìn hoàn cảnh bốn bề, Thiên Mục Phong nói: - Bổn Nhất, ngươi bây giờ đã có tính toán thế nào chưa? Cười điềm đạm, Bổn Nhất có chút khổ sở đáp: - Bồ Đề học viện đã bị hủy, thân là đệ tử gần như duy nhất còn lại của học viện, ta muốn tiếp tục môn phái Bồ Đề, đợi tương lai có thời cơ đến sẽ trọng chấn lại uy thế của Phật môn. Lần này đa tạ ngươi, nếu ngươi không ra tay cứu giúp, ta hẳn đã chết trong tay Lý Trường Xuân rồi. Thiên Mục Phong khuya tay nói: - Không cần phải khách khí như thế, nói ra ta cũng có duyên với Phật, cứu ngươi cũng là chuyện phải làm thôi. Bây giờ nếu như ngươi đã không sao, chúng ta cáo biệt ở đây, bởi vì ta còn phải đi tìm Ngạo Tuyết cô nương của Dịch viên. Bổn Nhất hơi không hiểu, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh lên tiếng: - Duyên đến duyên đi, theo duyên mà tụ tập phân tán, ngươi bảo trọng. Thiên Mục Phong cười đáp: - Ngươi cũng bảo trọng, cáo từ. Thiên Mục Phong phi thân lên không, xoay một vòng giữa không trung đang muốn bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, ở chân trời xa xa đột nhiên rực lên một luồng ánh Phật màu vàng kim, lập tức thu hút sự chú ý của Thiên Mục Phong và Bổn Nhất. Hạ mình xuống đất, Thiên Mục Phong kinh ngạc nói: - Cột sáng này có vị trí cỡ vài chục dặm, ẩn chứa khí tức Phật pháp rất thuần, lẽ nào là người trong Phật môn giao chiến với địch? Dứt lời không thấy hồi âm khiến Thiên Mục Phong hơi kỳ quái, không khỏi quay đầu nhìn lại Bổn Nhất. Hắn liền phát hiện Bổn Nhất vẻ mặt kích động, thần sắc rất quái dị. - Sao vậy, ngươi vì sao trở thành như thế? Bổn Nhất run giọng nói: - Đây là khí tức của sư đệ Giới Thiện, trước mắt đang nhanh chóng suy yếu, sợ là … Thiên Mục Phong sững sờ, sau đó quát lên: - Thế ngươi còn sững ra đó làm gì, nhanh chóng đi cứu người! Một tay nắm lấy Bổn Nhất, Thiên Mục Phong bắn thẳng lên không trung, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Giây lát, hai người đến trên không trung một rừng cây, chỉ thấy dưới mặt đất gió bão bốn bề, ánh Phật màu vàng kim đang đan vào làn sáng sắc xanh lục nhấp nhô, vô số cây cỏ đứt lìa bị gió thổi lên không trung. Quát lên một tiếng, Thiên Mục Phong và Bổn Nhất hạ xuống, chớp mắt đã đứng trên mặt đất, vừa hay gặp một bóng người bay đến, trông rõ chính là sư đệ của Bổn Nhất. Chuyển người tiếp lấy Giới Thiện, Bổn Nhất thấy sắc mặt hắn như tro, hào quang quanh thân tan biến, nhịn không được hô lên: - Sư đệ, ráng lên, sư huynh đây, đệ kiên cường lên. Nhận được sự hỗ trợ chân nguyên của Bổn Nhất, khuôn mặt xám như tro của Giới Thiên mờ hiện một chút hồng nhuận, mở mắt nhìn Bổn Nhất, khó khăn lên tiếng: - Sư huynh, trước khi chết còn có thể thấy được huynh là đệ yên tâm rồi. Từ nay về sau trách nhiệm nặng nề của Bồ Đề học viện đều trông cả vào huynh rồi. Bổn Nhất đau lòng nói: - Sư đệ, không cần phải nói nhiều, trị thương nhanh lên, sư huynh trợ giúp cho sư đệ. Giới Thiện yếu ớt lên tiếng: - Sư huynh, không kịp rồi, vừa nãy đệ đã tập trung toàn bộ một chiêu, kinh mạch toàn thân đã bị hủy hết, nguyên thần cũng vỡ nát … Bổn Nhất nghe vậy run lên, la lớn: - Sư đệ, đệ thật khờ khạo, vì sao lại muốn đưa thân mình vào đường cùng vậy? Giới Thiên nhỏ giọng nói: - Sư huynh, đây cũng chính là định mệnh, huynh đừng đau lòng cho đệ. Cũng đúng vào lúc đó, Thiên Mục Phong sau khi hạ mình xuống đất, phốc thẳng về phía bóng màu xanh lục. Hai người trong lúc gấp gáp đấu thẳng một chưởng, Thiên Mục Phong bị hất lùi liên tục, vẻ mặt lộ nét kinh sợ. Ngừng lại được, Thiên Mục Phong nhìn đối phương, chỉ thấy cách đó vài trượng có một người đàn ông trung niên toàn thân lấp lánh ánh xanh lục, tướng mạo trông thật anh tuấn, nhưng vẻ mặt âm hiểm, lại có ánh mắt sắc lam, thỉnh thoảng lấp lánh trông quỷ dị. Người này khí tức có phần quái dị, Thiên Mục Phong từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy người nào có khí tức như vậy, cảm giác mơ hồ ẩn chứa khí tức mấy phần yêu mị. - Ngươi là ai? Cả hai cùng bật lên câu hỏi như nhau. Thiên Mục Phong vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng nói: - Thiên Mục Phong, ngươi là ai. Người nam ánh xanh lục nhãn thần cuồng ngạo, không thèm để ý đáp: - Ta là ai không cần phải nói với ngươi, hôm nay nếu như ngươi đã nhúng tay vào chuyện của ta, thế thì ngươi phải chết. Lời còn chưa dứt, ánh sáng xanh lục lóe lên trước mắt Thiên Mục Phong, người trung niên bóng người phân thành năm, từ năm hướng trước, sau, trái, phải, trên đồng thời phát động một chiêu cực nhanh. Quát lên một tiếng giận dữ, hai tay Thiên Mục Phong đồng thời đẩy ra, bóng quyền hiện lên bốn bề, quyền kình dày đặc hình thành một quả đấm màu vàng kim đón lấy năm bóng hình của đối phương. Ánh sáng màu xanh lục như lưới thu nhỏ, quyền kình vàng kim nở rộng ra ngoài. Hai bên thế kình chống nhau, lập tức va chạm kịch liệt, sinh ra dòng khí lưu động cực nhanh, hình thành khá nhiều quả cầu ánh sáng rực rỡ chói mắt, bộc phát tiếng nổ như sấm chói tai. Lắc mình, Thiên Mục Phong vượt qua một khe hở, xuất hiện ở trên cao khoảng ba trượng. Nhưng khi thân thể của hắn còn chưa ổn định, bóng hình xanh lục đã theo như bóng với hình, trong ánh mắt kinh hoàng của Thiên Mục Phong, sáu luồng sáng xanh lục từ trước sau, trên dưới, trái phải đồng thời bắn tới, hình thành một quả cầu ánh sáng bao vây chặt chẽ hắn vào giữa không gian. Tốc độ như vậy, Thiên Mục Phong mới lần đầu gặp phải, trong lòng cảm thấy cực kỳ chấn động kinh hoàng. Nguyên gốc, với sở học của Thiên Mục Phong, pháp quyết Thiên Tà tông cũng là nhanh nhẹn vô song, nhưng so với địch nhân thần bí trước mắt, hắn mới đột nhiên phát hiện, té ra tốc độ bản thân so với đối phương còn thua rất xa. Nguy hiểm đến gần, Thiên Mục Phong cũng không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân phát ra làn sáng sắc vàng kim, hình thành một loại như vách sáng phòng ngự của kết giới ánh Phật, chống lại công kích của địch nhân. Bật cười âm lạnh, người đàn ông trung niên tàn khốc vô tình lên tiếng: - Tu vi cũng không yếu, nhưng định mệnh cũng không thoát được như tên hòa thượng kia, chịu chết đi. Hay tay hợp lại, ánh xanh lục toàn thân bắn ra bốn bề, hệt như sóng khí ngập trời thổi khắp thiên hạ. Uy lực to lớn của nó lập tức đánh bay Bổn Nhất và Giới Thiên, hơn nữa còn hủy diệt toàn bộ cây cối trong rừng, khiến cho trong phạm vi vài dặm phẳng như kính, để lại một huyệt động sâu hình tròn. Thiên Mục Phong bị vây khốn ở tại chỗ, trong khi khí thế của người trung niên gia tăng đến cực hạn, vách sáng phòng ngự do Thiên Mục Phong làm ra đột nhiên tan rã, một luồng áp lực nội tại lập tức khiến hắn trọng thương, lại có sức mạnh không gì chống nổi, cơ hồ hủy diệt cả chính hắn. Một chiêu này ai nghe cũng khiếp đảm. Cả đời Thiên Mục Phong gặp vô số kẻ địch, nhưng địch nhân mạnh mẽ như kẻ trước mặt gần như chưa bao giờ gặp, hoàn toàn vượt ngoài ý nghĩ của hắn, chỉ vừa mới ra tay, kẻ đó đã ép hắn vào đường cùng. Thực lực mạnh yếu khiến Thiên Mục Phong giận dữ chấn động không thôi. Vào lúc giữa sống và chết, hắn rống lên điên cuồng, mang sự bất cam ngập đầy lòng hóa thành sức mạnh đau thương phẫn hận, cả người chuyển động tại chỗ, hóa thành một luồng lửa ánh sáng màu vàng kim, chớp mắt đã bộc phát ra luồng sáng rực rỡ, lập tức đánh tan luồng hấp lực của người đàn ông trung niên, rồi hắn bắn mình lên bầu trời. Hơi có chút kinh ngạc, người đàn ông trung niên nhẹ hô một tiếng, vừa phi thân đuổi theo, vừa suy nghĩ chuyện vừa mới phát sinh. Theo lý, với tu vi của Thiên Mục Phong, căn bản không thể thoát được hấp lực của người đàn ông trung niên, nhưng vừa rồi Thiên Mục Phong đã làm như thế nào? Giữa không trung, Thiên Mục Phong toàn thân run run, khuôn mặt anh tuấn xám xịt. Vừa rồi, trong một chiêu liều mạng, hắn đã dựa vào sức mạnh của “Nhiên Đăng Phật Ấn”, khiến sức mạnh của mình tăng lên vài lần, như thế mới thoát khỏi ám ảnh của tử vong. Hiện nay, tình thế nguy cơ, Thiên Mục Phong cũng không quan tâm đến tình trạng thân thể, dùng tốc độ nhanh nhất đến bên Bổn Nhất, vội vàng nói: - Chết rồi đừng quan tâm, chúng ta cần thoát gấp. Ngươi lập tức truyền chân nguyên của mình vào trong người ta, chúng ta cùng nhau đánh cuộc với vận mệnh. Bổn Nhất đang đau lòng ôm thi thể lạnh giá của sư đệ. Ai ngờ Thiên Mục Phong đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến hắn tỉnh lại. Bổn Nhất ngửng đầu lên nhìn Thiên Mục Phong, thấy vẻ mặt hắn nóng nảy, lúc đó mới nghĩ đến lời nói của hắn, vội vàng bỏ thi thể xuống, hai tay nhanh chóng truyền chân nguyên vào người hắn. Lúc này, người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước mặt hai người, ánh mắt ẩn chứa màu xanh lam, lại có vẻ lạnh lùng vô tình. Thiên Mục Phong vẻ mặt cương nghị, ánh mắt rực lửa giận dữ, rống lên: - Ngươi thật ra là ai, đến từ nơi đâu? Người đàn ông trung niên bật cười lạnh lẽo, âm hiểm đáp lại: - Người chết không cần phải biết quá nhiều chuyện. Hắn tiến lên một bước, một luồng khí thế to lớn bàng bạc hùng dũng xông đến, ép cho thân thể Thiên Mục Phong run lên bần bật, miệng rơi máu tươi. Cảnh giác nhìn địch nhân đáng sợ trước mắt, trong tận cùng tâm lòng của Thiên Mục Phong, một luồng thương tang đau hận mờ hiện. Nhiều lần giao đấu với địch nhân, hắn anh hùng cao cả, khuôn mặt luôn nở nụ cười tự phụ. Đã nhiều lần đối mặt với cường địch, hắn chưa từng chịu thua, mạnh mẽ tin tưởng mình cuối cùng có thể thoát được. Nhưng bây giờ, hắn lần đầu tiên nếm mùi khiếp sợ, trong lòng có cảm giác bất lực, điều này làm sao không khiến hắn cảm thấy kinh khiếp? Địch nhân trước mặt có khí thế như Thái Sơn sập xuống đầu, ép cho Thiên Mục Phong cơ hồ không thể thở nổi, làm sao hắn còn dũng khí mà phản kích được. Dường như phát hiện được tâm tình của Thiên Mục Phong, khuôn mặt bình tĩnh của Bổn Nhất mơ hồ hiện lên nét trang nghiêm, miệng quát lớn: - Vô dục vô ngã, vạn tượng giai hư! (1) Thiên Mục Phong nghe vậy chấn động, lập tức tỉnh lại, miệng quát lên một tiếng giận dữ, hai tay liên tục biến đổi tư thế, cuối cùng kết một Phật ấn, chầm chậm đưa thẳng ra phía trước. Người đàn ông trung niên vẻ mặt vô tình, tay phải đưa lên chém xuống, một luồng đao ánh sáng đột nhiên xuất hiện, dùng sức mạnh chém nát không gian thời gian phóng thẳng xuống đầu Thiên Mục Phong. Mặt giận dữ tròn xoe, Thiên Mục Phong lúc này vẻ mặt khiếp người, chân nguyên toàn thân theo sự đẩy tay ra của hắn, hội tụ trước ngực thành một hạt ngọc xá lợi rực rỡ bằng ánh Phật. Đây chính là tập trung toàn bộ tu vi của hắn và Bổn Nhất thành một loại công kích, uy lực của nó tuyệt đối không mạnh, nhưng lại hàm chứa khí tường hòa từ bi của nhà Phật. Hạt ngọc xá lợi này lơ lửng giữa không trung, ngay khi thanh đao ánh sáng của người đàn ông trung niên chém đến, hạt ngọc xá lợi bằng ánh Phật đột nhiên xoay tròn tại chỗ, sau đó bắn ra đón lấy một chiêu công kích này của địch nhân. Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, tiếng vang lên như sấm động. Công kích của hai bên vừa tiếp xúc, lập tức phát nổ khó tưởng tượng được, liền hất lui người đàn ông trung niên. Thấy vậy, hắn hơi kinh ngạc, không hiểu được trên người Thiên Mục Phong có gì cổ quái, vì sao lại có thể bộc phát thực lực không cách gì dự báo được. Trong vụ nổ, Thiên Mục Phong và Bổn Nhất bị bắn tung về chân trời, cả hai nhờ vào bụi mù mịt che dấu, thân thể trọng thương điên cuồng bỏ chạy, chỉ trong chốc lát liền biến mất không thấy tung tích. Lần này, Thiên Mục Phong ngầm sử dụng xảo thuật, dùng khí tường hòa từ bi, mượn sức mạnh của “Nhiên Đăng Phật Ấn”, nắm được tâm lý tự phụ của người đàn ông trung niên, phát động một chiêu bất ngờ, may mắn thoát được. Khi làn sáng đầy trời tan biến, người đàn ông trung niên quét mắt chung quanh, hừ lạnh nói: - Hai ngươi cũng xem là may mắn, lần tới gặp mặt, thần tiên cũng đừng mong thoát khỏi tay của ta. Dứt lời ánh xanh lục lóe lên, người này liền biến mất thần bí, chỉ còn lại một dấu ấn hình tròn mô tả chuyện đã từng phát sinh nơi đây. Ghi chú: (1) Vô dục vô ngã, vạn tượng giai hư! = Không có dục không có ta, vạn sự đều là hư không!
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc