Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 839: Âm Đế đột hiện (Âm Đế đột nhiên xuất hiện)

Trước Sau

break
Trên đường đi, Tư Đồ Thần Phong lên tiếng: - Vừa rồi các vị còn chưa chú ý, Lý Trường Xuân có khác biệt so với lần gặp trước, trên người lộ ra một luồng tà khí. Bách Linh điềm nhiên đáp: - Ta đã nhìn thấy rồi, nếu không cũng đã không quyết tâm diệt hắn như thế. Trần Ngọc Loan dựng đôi mày xinh đẹp, trầm giọng nói: - Vài ngày không gặp, không ngờ lão lại có biến hóa như thế, xem ra lại có chuyện khó chịu đây. Phần Thiên cười nói: - Minh chủ lo lắng quá rồi, cho dù hắn xấu đến thế nào, hắn đều đối phó với Kiếm Vô Trần trước. Đến lúc đó hãy để bọn chúng cắn lộn với nhau là được rồi. Trần Ngọc Loan nghe vậy bật cười lên tiếng: - Cũng đúng, trên nhân gian cao thủ tà ác so với lão nơi nào cũng có, ta đúng là đã lo quá nhiều. Nói rồi đột nhiên tăng tốc, bốn người la lên một tiếng liền biến mất trong biển mây. ********************************* Thân thể vừa dừng lại, Bách Linh đột nhiên ngừng lại, miệng la lên vội vàng: - Mọi người cẩn thận, đang có nguy hiểm bay thẳng về phía chúng ta. Trần Ngọc Loan, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong nghe vậy thất kinh, vội vàng bay đến bên nàng, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía vừa cất tiếng hỏi: - Thế nào vậy? Bốn bề có chuyện gì chăng. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Bách Linh nặng nề, nhìn về phía chân trời, lo lắng đáp: - Trên đường đi tâm tình ta rất bất ổn, bây giờ cảm giác này càng thêm rõ ràng, ta nghĩ hẳn là chuyện xấu tránh không được rồi. Trần Ngọc Loan nghi hoặc lên tiếng: - Bách Linh tỷ, tỷ với nhiều chuyện đều nhìn thấy rõ ràng, vì sao lần này … Bách Linh trầm giọng nói: - Lần này có khác, chuyện này hẳn xảy đến với ta, vì thế ta nhìn không rõ được. Trần Ngọc Loan thất kinh, vừa muốn mở miệng hỏi lại, Tứ Linh thần thú trên vai đột nhiên đứng thẳng dậy, phát xuất tín hiệu cảnh cáo cho bốn người. Không Linh điểu lại ngửa mặt hót dài, một luồng khí không linh thần thánh tràn ngập khắp bốn phía. - Cẩn thận, đến rồi. Sức mạnh thật là to lớn! Toàn thân lóe lên hào quang, Bách Linh vừa bố trí kết giới phòng ngự, vừa nhắc nhở ba người, còn thả Tam Đầu linh xà ra, sai nó bay quanh trên đầu bốn người. Thân thể Trần Ngọc Loan lắc lư, một luồng khí tà ác mạnh mẽ khiến thân thể nàng hơi run lên. May mà chỉ chớp mắt liền được Tứ Linh thần thú vội vàng phòng ngự được rồi. Phần Thiên nhìn lên phía trước, vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng hô lên: - Không may rồi, đó chính là Địa Âm Tà Linh Âm Đế, chạy nhanh thôi. Tư Đồ Thần Phong đưa tay nắm hắn lại, giận dữ nói: - Chạy cái gì mà chạy, nếu chạy được hẳn không phải gặp rồi. Phần Thiên khuôn mặt đỏ hồng, thẹn thùng nói: - Xin lỗi, ta vừa rồi chỉ là một phản xạ có điều kiện thôi. Bách Linh trầm giọng nói: - Không cần tự trách, đối mặt với địch nhân cực mạnh trong trời đất, hiện tượng này cũng bình thường thôi. Lần này Địa Âm Tà Linh là hướng thẳng về ta. Hắn vừa mới tiêu diệt Thiên Chi đô, hẳn cũng muốn diệt trừ ta luôn. Trần Ngọc Loan cổ vũ: - Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, chỉ cần chúng ta đồng tâm, hắn không thể nào chiếm được ưu thế đâu. Bách Linh liếc nàng, gật đầu nói: - Nhất định sẽ trông vào muội rồi. Lời này hơi kỳ quái, bất quá Trần Ngọc Loan hiểu được ý nàng, nghiêm mặt nói: - Yên tâm đi tỷ tỷ, muội biết. Bây giờ hãy để chúng ta xem thử coi, trong Thiên Địa song sát, Địa Âm Tà Linh đó thật ra mạnh đến mức nào. Cảm nhận được quyết tâm của nàng, Tư Đồ Thần Phong khuôn mặt hơi cười, lớn giọng nói: - Được, hôm nay hãy để cho hắn biết chúng ta cũng không phải là thứ dễ trêu vào. Phần Thiên nghe vậy kích động vô cùng, nắm chặt lấy tay Tư Đồ Thần Phong, cả hai cùng nhau bật cười. Ánh sáng âm u lóe lên, ánh đen mờ hiện. Giữa không trung, Âm Đế anh tuấn đứng nhìn bốn người Bách Linh, miệng cười ha hả âm lạnh nói: - Té ra còn có những người quen. Được, ta nhất định sẽ thu thập hết các ngươi. Bách Linh giận dữ nhìn Âm Đế, lạnh như băng hỏi: - Âm Đế, ngươi đã làm gì Linh Tôn rồi? Âm Đế quét mắt bốn phía, ánh mắt dừng lại một chút khi nhìn thấy Tứ Linh thần thú và Không Linh điểu, ánh mắt mơ hồ có chút kinh ngạc, miệng lại cười ha hả nói: - Thiên Chi đô đã bị hủy diệt rồi, ngươi nói xem lão ta có thể thoát khỏi bàn tay của ta chăng? Bách Linh nổi giận, bước lên phía trước nhưng Trần Ngọc Loan đã giữ chặt lại. - Tỷ tỷ, không được manh động, địch nhân thực lực kinh người, chúng ta cẩn thận mới được. Bách Linh dần dần tan biến cơn giận, gật đầu nói: - Tỷ biết rồi, bây giờ chúng ta cần phải dự phòng trước, một khi hắn phát động tiến công sợ là trở tay không kịp. Trần Ngọc Loan nhìn lên phía trên, nhẹ giọng hỏi: - Tỷ tỷ có biện pháp thế nào? Bách Linh trầm ngâm một lát, lên tiếng dặn dò: - Tư Đồ thiếu hiệp, Ngũ Hành kiếm của thiếu hiệp có tác dụng không lớn đối với Địa Âm Tà Linh, bây giờ thiếu hiệp hãy lên lưng Tam Đầu linh xà, thi triển Ngũ Hành kiếm trận từ phía trên, phối hợp với công kích của linh xà, chỉ cần có thể tùy lúc thích đáng hạn chế hoạt động của hắn là được rồi. Tư Đồ Thần Phong vâng một tiếng, bay mình ngồi lên trên lưng Tam Đầu linh xà, chỉ huy nó phóng lên trên không. Lúc này thân hình của Tam Đầu linh xà chỉ khoảng to cỡ vài trượng, vì thế Âm Đế không để nó vào lòng, để cho nó tự do bay lượn trên đầu. Đưa mắt sang Phần Thiên, Bách Linh lên tiếng: - Cửu U Tinh Diễm của thiếu hiệp có mức sát thương rất lớn đối với hắn, vì thế thiếu hiệp cần phải biết lợi dụng ưu thế của bản thân mình, tìm cơ hội tạo nên trọng thương cho hắn. Còn ta sẽ dùng Cửu Thiên huyền cầm phối hợp với Định Thiên thần châm, từ một bên kiềm chế hắn, Ngọc Loan thì thấy cơ hội hãy phát động, kết hợp cùng với Không Linh điểu tiến công. Để Đại Linh nhi ở một bên phòng thủ, tới lúc quan trọng nhất hãy để nó ra tay. Phần Thiên nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: - Công chúa yên tâm, ta hiểu rõ rồi. Giữa không trung, Âm Đế tự phụ cười nói: - Phân phái được rồi phải không? Có cần ta nhường cho các ngươi xuất thủ trước không đây. Bách Linh hừ giọng nói: - Chớ vội ngông cuồng, chưa đến lúc cuối cùng còn chưa biết ai thắng ai thua. Nói rồi phi thân lên cao, khi đến vị trí cao hơn Âm Đế liền dừng lại, toàn thân ngồi xếp bằng giữa không trung, trên người mờ hiện áo khoác bảy màu, khiến cho nàng thêm mấy phần kiều diễm. Chăm chú nhìn Âm Đế, thời khắc này, vẻ mặt Bách Linh bình thản, trên khuôn mặt mơ hồ nét cười cười, một luồng khí thần thánh tràn ngập khắp bốn phía. Đồng thời, trên đùi của nàng xuất hiện một cây huyền cầm lấp lánh ánh sáng lưu động lúc này đang phát xuất ra tiếng đàn cầm mỹ diệu, hơn nữa còn tùy theo những ngón tay ngọc thon dài của nàng múa lên, phát xuất vô số phù chú âm thanh ánh sáng chói chang bao phủ quanh thân hình của Âm Đế. Âm Đế nghe tiếng đàn cầm, khuôn mặt liền lộ vẻ mặt nóng nảy, toàn thân từ trên xuống dưới không được tự nhiên. Thấy vậy, Âm Đế cất tiếng rủa, toàn thân liền lóe lên hào quang, một bức vách ánh sáng do màu đen thẫm, đỏ thẫm và xanh lục thẫm đan nhau liền hiện ra, ngăn cách tiếng đàn cầm của Bách Linh ở bên ngoài. Như vậy, khuôn mặt Âm Đế liền khôi phục lại vẻ tự nhiên. Hai tay chắp sau lưng, khóe miệng Âm Đế nhếch lên cười tàn nhẫn, lạnh lùng thản nhiên lên tiếng: - Uy lực đúng là không yếu, nghe được liền khiến ta cảm thấy yếu đi. Nhưng chỉ bằng như thế còn thiếu nhiều lắm. Bách Linh không nói, khuôn mặt mỉm cười như cũ, hai tay ngọc múa lên nhè nhẹ, từng loạt tiếng đàn cầm mang theo phù chú âm thanh ánh sáng chói mắt không ngừng hội tụ về phía Âm Đế. Bên này, Phần Thiên thấy Bách Linh phát động tiến công tạm thời tập trung chú ý của Âm Đế, vội vàng nắm lấy cơ hội bắn mình ra, cả thân thể chuyển động tốc độ cao xung quanh Âm Đế, vì thế sinh ra vô số ảo ảnh mê hoặc tầm nhìn của Âm Đế. Đối với Phần Thiên, Âm Đế trong lòng có ý phòng ngừa, bởi vì trước đây đã từng nếm phải kết quả đắng nên lần này cành thêm cẩn thận, vội vàng thiết lập phòng ngự trùng điệp để tránh đi vào lối cũ. Trần Ngọc Loan yên lặn, nàng đang chờ đợi thời cơ. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, với tiến công bằng Cửu Thiên huyền cầm của Bách Linh và chiêu thức của Phần Thiên, nếu như không lay chuyển chút nào Âm Đế thì nàng có ra tay cũng là uổng phí mà thôi. Trên không, Tư Đồ Thần Phong vừa chuẩn bị, vừa chăm chú quan sát bên dưới. Từ góc nhìn của hắn, tình huống hai bên đều trông rất rõ, trong nhất thời không ngờ hắn lại không thể xen tay từ trên không được. Âm Đế tự phụ bất phàm, với thực lực cực mạnh của hắn dù tiếng đàn cầm rung trời cùng với tiến công thế nào của Phần Thiên đều không phá giải được phòng ngự của hắn. Điều này khiến cho mọi người làm sao không khỏi chấn động trong lòng được? Tiến công liên tục không ngừng. Bách Linh lúc này biến đổi tư thế, tiếng đàn cầm du dương chợt vút lên cao, một làn sóng ánh sáng sắc như đao nhanh chóng bắn ra, hung hăng đánh trúng kết giới hộ thể của Âm Đế, lập tức vang lên một âm thanh cực lớn. Va chạm kịch liệt phát sinh hoa lửa chói mắt. Một chiêu này của Bách Linh tuyệt đối không đánh tan được phòng ngự của Âm Đế, nhưng lại khiến cho Phần Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, biết được đã đến lúc thật sự phát động công kích. Không chút do dự, Phần Thiên đang xoay tròn đồng thời tay trái lóe lên ánh sáng âm u. Một ngọn lửa xanh thẫm phóng ra đánh trúng vào vách sáng do Âm Đế thiết lập. Lập tức, một vầng sương mù phân tán. Vách sáng bên ngoài thân thể của Âm Đế hóa thành những luồng khói xanh theo sự công kích của Cửu U Tinh Diễm. Một chiêu đắc thủ, Phần Thiên lập tức phát động thế công liên hoàn, dùng “Cửu U Tinh Diễm” của bản thân làm vũ khí để tấn công thân thể của Âm Đế. Gầm lên một tiếng giận dữ, Âm Đế lắc mình né tránh. Sau khi tránh được Cửu U Tinh Diễm của Phần Thiên rồi, Âm Đế vừa muốn mở miệng quát mắng, trên đỉnh đầu hắn liền xuất hiện một vầng sáng ngũ sắc mang theo khí cực thánh ập xuống đầu hắn. Ngửng đầu, Âm Đế nhìn lên trên không, chỉ thấy một thanh thần châm ngũ sắc toàn thân lấp lánh phù chú ánh sáng, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt. Âm Đế bật cười lạnh, tay phải múa lên không trung, một làn đao sáng bay vòng lên, chạm đúng ngay vào trên đầu Định Thiên thần châm. Đúng ngay lúc Phần Thiên đánh tan vách sáng phòng ngự của Âm Đế, Bách Linh nắm lấy cơ hội dùng Cửu Thiên huyền cầm thúc động thần châm phát động một chiêu tấn công bất ngờ. Giữa không trung, Tàn Hồn Toái Tâm nhận của Âm Đế gặp phải Định Thiên thần châm của Bách Linh, hai bên vừa tiếp xúc nhau liền bắn ra hoa lửa, bộc phát những tiếng sấm rung trời. Hai vật này, một thứ là thần khí, một thứ là tà binh, cả hai tương sinh tương khắc, sinh ra đã đối địch với nhau. Cho dù không có người điều khiển, cả hai khi gặp nhau liền phát sinh giao chiến kịch liệt, huống gì hiện tại hai bên đang được toàn lực thúc đẩy. Sức mạnh của Âm Đế tự phụ là mạnh mẽ vô cùng, Tàn Hồn Toái Tâm nhận theo sự khống chế của hắn phát ra uy lực mạnh mẽ, có thể nói là vô song trên thế gian. Nhưng Định Thiên thần châm cũng không chút sút kém, có được Cửu Thiên huyền cầm hỗ trợ, lại thêm tu vi vài ngàn năm của Bách Linh, sức mạnh có lẽ không to lớn như Âm Đế, nhưng trong nhất thời cũng không dễ dàng bị đánh lui được. Như vậy, Âm Đế tạm thời bị Bách Linh kiềm chế. Phần Thiên nhìn thấy tình trạng này liền bắn mình xông tới, lòng bàn tay trái ánh sáng rực lên, thúc động “Cửu U Tinh Diễm” trong cơ thể đến mức cực hạn, một luồng lửa xanh thẫm liền hiện ra trước mắt Âm Đế. Vẻ mặt thất kinh, sau đó Âm Đế rống lên giận dữ, tay trái nhanh chóng xoay lật, một luồng lửa sáng đen ngòm xông ra đón lấy, ngăn trở thế công của Phần Thiên ở bên ngoài. Do thuộc tính tương khắc, “Cửu U Tinh Diễm” của Phần Thiên liền áp chế được ngọn lửa ánh sáng màu đen của Ân Đế, hung hăng áp đến ngực của hắn. Đúng lúc đó, Trần Ngọc Loan đang mãi chờ đợi thời cơ quát lên một tiếng thánh thót, hai tay bắt quyết trên đỉnh đầu, toàn thân xoay tròn bắn ra, hóa thành một mũi tên ánh sáng, chỉ trong sát na đã bắn tới trước ngực của Âm Đế.
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc