- Kiếm Vô Trần, ngươi không cần tự phụ quá. Trước đây ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay ngươi lại không phải là đối thủ của ta. Không lo gì ngươi có Hậu Nghệ thần cung trong tay, ta cũng sẽ khiến cho ngươi thất bại một cách tâm phục khẩu phục.
- Ha ha ha … Thật là thứ cuồng vọng kém hiểu biết, ngươi lấy gì để so với ta, để có thể thắng được ta đây?
Kiếm Vô Trần liếc nhìn khinh thường Lâm Vân Phong, miệng bật cười to.
Lâm Vân Phong lạnh nhạt nói:
- Ta đến đây đã rất lâu, cũng thấy được không ít sự tình, nhưng ngươi có từng phát giác ra không? Với tu vi hiện nay của ngươi, đừng nói là đến gần ngươi, ngay cả gió thổi ngọn cây thế nào trong vòng chục dặm sao có thể khiến ngươi không nghe được, nhưng ngươi vì sao chưa từng phát hiện được ta đã ở bên cạnh ngươi?
Kiếm Vô Trần ngưng cười, cất lời biện luận:
- Đừng cố ý ra vẻ huyền ảo, ta biết ngươi có tài giả thần giả quỷ, nhưng chỉ bằng nhiêu đó thì không tác dụng đâu.
- Nếu ta nói với ngươi, ở quanh đây còn có một người tồn tại, ngươi sợ là không biết được sẽ như thế nữa.
Kiếm Vô Trần ngây ra, sau đó vẻ mặt âm trầm, tà ác nhìn Lâm Vân Phong, lạnh lẽo như quỷ cất tiếng:
- Ngươi bạo gan suy đoán như thế không thấy quá ngu xuẩn chăng?
Lâm Vân Phong tự phụ nói:
- Động thủ rồi ngươi sẽ không nói được như thế nữa. Được, Kiếm Vô Trần, cừu hận giữa chúng ta sâu như biển, không kể chỉ đối với Lục Vân, hay là ý đồ xấu xa đối với sư tỷ ta, giữa chúng ta chỉ toàn cừu hận, thế nên chúng ta phải giải quyết cho xong, để tự tay ta kết thúc sinh mạng đầy tội ác của ngươi.
Tay trái đưa ra sau lưng, tay phải chống lên trời, khí thế toàn thân Lâm Vân Phong phát xuất ra, một luồng sáng xanh đỏ đan xen vây phủ bên ngoài thân thể gã, đang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một Âm Dương Bát Quái to lớn, xâm chiếm phương viên cả chục dặm.
Kiếm Vô Trần cười âm trầm một tiếng, thân thể thối lui vài thước, hai tay bắt quyết thi triển pháp thuật, một luồng sáng tím rực rỡ nhanh chóng hội tụ, hình thành một kết giới ánh sáng sắc tím bên ngoài thân thể hắn, nhấc hắn vút lên trên không.
Bốn bề, mây gió hội tụ, ánh chớp tím lóe sáng, một vầng thái dương màu tím từ sau lưng hắn từ từ nhô lên, khiến cho hình ảnh của hắn thêm mấy phần thần bí.
Đối mặt giữa không trung, đôi địch thủ vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, ai nấy thi triển kỳ học của mình, cố gắng áp đảo đối thủ.
Theo lời ngâm khẩu quyết, toàn thân Lâm Vân Phong bộc phát ánh sáng xanh đỏ, hệt như một quả cầu ánh sáng vỡ tung, chiếu rọi khắp bốn phía, đến nơi đâu liền khiến gió thổi điên cuồng, hai khí âm dương thăng giáng kịch liệt.
Lúc này, một luồng khí kinh trời phát ra từ người của Lâm Vân Phong, hội tụ linh khí trong phương viên cả chục dặm, theo sự khống chế của Âm Dương pháp quyết, hình thành một không gian khí đặc thù, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Kiếm Vô Trần biến sắc, cảm nhận được khí thế kinh người của Lâm Vân Phong, sức mạnh bản thân cũng tăng theo, một luồng bá khí xông lên tận trời, hình thành một cột sáng sắc tím bên trong Âm Dương Bát Quái to lớn, trông thật chói mắt.
Chăm chú nhìn phía trước, hai tay Kiếm Vô Trần giơ cao lên, lòng bàn tay ánh điện tím phun ra, cột sáng phập phồng bất định hệt như một con rắn lanh lẹ, thỉnh thoảng hội tụ giữa không gian, phát ra ánh điện sắc tím chói mắt hướng thẳng đến Lâm Vân Phong.
Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi quan sát chăm chú tình huống hai kẻ đối địch, trong lòng rất phức tạp. Nàng nghĩ rằng khoảng cách hai người rất lớn, Lâm Vân Phong căn bản không thể thắng được. Nhưng nàng lại không biết, Hứa Khiết trên tầng mây cũng rất khẩn trương, quan sát chăm chú mọi thứ.
Đối với tình hình của Lâm Vân Phong, Hứa Khiết biết rất nhiều, nhưng Lâm Vân Phong sau khi đã đại thành pháp quyết rồi, thật ra thực lực mạnh đến mức nào còn chưa rõ. Vì thế cũng lo lắng không ít.
Nhìn thấy ánh chớp sắc tím đánh xuống, Lâm Vân Phong thản nhiên bật cười lạnh, trong lòng xoay chuyển, Âm Dương Bát Quái đang quay tròn bên ngoài liền phát ra một cột sáng sắc xanh, vừa hay đánh trúng ngay ánh điện sắc tím giữa không trung. Ánh sáng rực lên, hoa lửa tung tóe, hai luồng sáng xanh đỏ gặp nhau giữa không trung, lần lượt tiêu trừ lẫn nhau, chớp mắt đã không còn thấy gì nữa.
Kiếm Vô Trần quát lạnh một tiếng, hai tay ánh tím sáng chói, không ngừng giao nhau giữa không trung, phát ra vô số ánh chớp, tạo thành một chuỗi đánh thẳng xuống Lâm Vân Phong.
Thấy vậy, Lâm Vân Phong vẻ mặt bình thường, Âm Dương Bát Quái xoay tròn chiếu sáng kỳ lạ, vô số khí xanh đỏ vút lên giữa không trung, từng đợt từng đợt đón đỡ công kích của Kiếm Vô Trần, khiến cho toàn bộ thế công sắc bén vô cùng của hắn biến mất.
Hơi kinh ngạc, Kiếm Vô Trần quát lên:
- Mới vài ngày không gặp, tu vi của ngươi chẳng ngờ đã thăng tiến quá nhanh, bây giờ để ta xem thử ngươi làm thế nào chống lại được Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp của ta.
Thân thể Kiếm Vô Trần xoay tròn bay lên, khi đạt đến một cao độ nhất định liền đảo ngược đưa chân lên cao, hai tay đầy ánh điện sắc tím có sức thôn tính vạn vật điên cuồng công đến, nhìn xa xa như dòng sông từ trời tuôn đổ, uy thế không gì chống nổi.
Cười lạnh ngạo nghễ, Lâm Vân Phong quát lên:
- Âm dương pháp giới, ngã chủ thiên hạ, vạn vật vạn linh, nghịch ngã giả phạt! (2)
Tay phải đưa lên xoay lòng bàn tay hướng lên, theo sự khống chế của gã phát ra một luồng lửa sáng đón lấy chiêu công của Kiếm Vô Trần.
Nhìn xa xa, ánh điện sắc tím và cột sáng xanh đỏ hội tụ với nhau, cả hai hơi dừng lại, hình thành một bức họa tuyệt đẹp. Tình hình kéo dài chừng giây lát, sau đó liền có biến hóa, chỉ thấy ánh điện sắc tím hạ xuống mãnh liệt, nhưng khi đến một mức độ nhất định liền bắt đầu quay ngược lại, sau khi tới lui như vậy vài lần, cuối cùng ánh điện sắc tím biến mất, cột sáng xanh đỏ hất bắn Kiếm Vô Trần bay đi như đạn.
Kinh ngạc xuất hiện trên mặt Diệp Tâm Nghi. Nàng làm sao có thể nghĩ đến việc lần này giao chiến Lâm Vân Phong lại có thể chiến thắng. Hứa Khiết nhìn xuống dưới, vẻ mặt hơi cười cười, thực lực của Lâm Vân Phong cuối cùng cũng khiến nàng yên tâm rồi.
- Lâm Vân Phong, ta đúng đã coi thường ngươi. Bây giờ để cho ngươi được biết uy lực của Hậu Nghệ thần cung thế nào.
Còn đang nói lòng bàn tay đã lóe sáng, Hậu Nghệ thần cung đột nhiên xuất hiện, một sự uy nghiêm bá tuyệt thiên hạ bộc phát từ Kiếm Vô Trần.
Lâm Vân Phong vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt nặng nề, rõ ràng khí tức mạnh mẽ của mũi tên Hậu Nghệ uy hiếp gã rất lớn. Có vẻ thận trọng, Lâm Vân Phong chắp hai tay trước ngực kết Âm Dương pháp ấn, khí thế toàn thân gia tăng gấp trăm lần, một luồng khí vương giả khiến trời đất thần phục ngập tràn trong một khu vực đặc biệt, khiến Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi và Hứa Khiết không ai không lộ vẻ sợ hãi, thật sự bị sức mạnh của gã gây chấn động thâm sâu.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Kiếm Vô Trần, lấy thế dương cung, toàn tâm chú ý Lâm Vân Phong, miệng quát lên điên cuồng:
- Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, huyễn hóa chi linh, vi ngã sở dụng. (3)
Còn đang nói, Hậu Nghệ thần cung đã bắt đầu biến hóa, từ hai lỗ móc dây cung lần lượt phát ra hào quang xanh đỏ, giao lại với nhau tại một điểm, hình thành một đường dây cung.
Thấy vậy, tâm tư của Lâm Vân Phong run rẩy, trong não xoay chuyển cả trăm lần để phân tích tình huống trước mắt. Đối mặt với Hậu Nghệ thần cung, phải thẳng thắn đón đỡ hoặc bỏ chạy, nhưng lúc này đã không còn khả năng bỏ chạy, còn nếu thẳng thắn đón đỡ, Lâm Vân Phong không khỏi hơi thấy khó khăn.
Một tên này gã không đủ sức đón đỡ hoàn toàn, vì thế gã không muốn mạo hiểm. Nhưng ngoại trừ việc này ra, còn có biện pháp nào khác nữa chăng? Suy nghĩ cẩn thận, Lâm Vân Phong đột nhiên tỉnh ngộ, hai mắt lập tức phát ra hào quang chói sáng kỳ lạ.
- Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru! (4)
Dây cung vừa hiện ra, hai khí Âm Dương liền hình thành một mũi tên ánh sáng tại điểm hội tụ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, cả cây cung căng tròn như mặt trăng, vô số linh khí bốn bề nhanh chóng hội tụ lại, dồn lên mũi tên ánh sáng, hình thành một mũi tên như bằng vật chất thực sự, nhắm thẳng vào ngực của Lâm Vân Phong.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Tâm Nghi không khỏi la lên kinh hãi:
- Lâm Vân Phong tránh nhanh, không người nào có thể đón nổi tên này.
Lâm Vâm Phong nghe được lời của Diệp Tâm Nghi, nhưng gã không hề né tránh, ngược lại vẻ mặt trang nghiêm, hai tay bắt pháp ấn liên tục thay đổi, miệng quát lên tàn bạo:
- Càn khôn hạo hãn, âm dương vô cực, vạn pháp vu thử, duy ngã sở ngự! Thương mang nhân thế, vô cùng thiên địa, âm dương giao hợp, hỗn độn quy nhất! Khán ngã âm dương pháp quyết, phá nhĩ thần cung chi lực! (5)
Bốn bề, ánh sáng xanh đỏ sáng tối không ngừng, hai khí Âm Dương mạnh mẽ theo sự khống chế của Lâm Vân Phong liền từ từ dung hợp, từ từ biến thành hình thế Thái Cực hỗn độn, khiến cho hai lực Âm Dương dần dần biến mất, biến thành một luồng sức mạnh kỳ dị đặc biệt – Hỗn Độn Nguyên lực.
Cử động của Lâm Vân Phong theo quan sát của Diệp Tâm Nghi và Hứa Khiết, chỉ đang hội tụ thêm sức mạnh để chống lại một chiêu không gì không phá được của Kiếm Vô Trần. Nhưng đối với Kiếm Vô Trần, hành động của Lâm Vân Phong lại khiến hắn cảm thấy kết quả không đạt được, bởi vì theo sự thi triển Âm Dương pháp quyết của Lâm Vân Phong, trong không gian đặc thù, hai khí Âm Dương có được đều dung hợp lẫn nhau. Như thế, hai khí dòng Âm Dương hội tụ trên Hậu Nghệ thần cung cũng chịu ảnh hưởng này, đang từ từ giảm yếu, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Thấy vậy Kiếm Vô Trần rất ngạc nhiên, lại kinh hãi vô cùng. Hắn cũng không thể ngờ được thần khí cực mạnh Hậu Nghệ thần cung lúc này đã mất tác dụng, đúng là một đòn đả kích trí mệnh không nghi ngờ gì nữa đối với hắn.
Lâm Vân Phong trong lòng rất mừng, miệng lại lạnh lùng vô cùng nói:
- Kiếm Vô Trần, ngày chết của ngươi đến rồi, chịu chết đi.
Hai tay đẩy thẳng đến trước, toàn bộ không gian Hỗn Độn Nguyên lực theo sự điều khiển của gã, lập tức khóa chặt Kiếm Vô Trần giữa không trung, mãnh liệt thu nhỏ ép chặt.
Luồng sức mạnh này điên cuồng hoang dã mà không thể chống cự, Kiếm Vô Trần tuy có sức mạnh kinh trời, nhưng khi rơi vào trong Âm Dương pháp giới của Lâm Vân Phong, căn bản không nơi mượn lực, chỉ có thể dùng thực lực bản thân để chống cự lại sức mạnh hủy diệt này.
Trong mắt Kiếm Vô Trần hiện lên vẻ không cam lòng. Thời điểm này, khi thất bại đến gần, hắn hơi không thể chấp nhận. Nhưng khi hủy diệt đã đến, hắn lại điên cuồng rống lên, múa Hậu Nghệ thần cung trong tay rất nhanh, cuối cùng thi triển Diệt Thiên quyết tối hậu trong “Thiên Kiếm cửu quyết”.
Kiếm Vô Trần cố gắng tranh đấu cuối cùng chống lại cái chết, nhưng một kiếm này của hắn lại phát sinh tác dụng rất lớn. Luồng sức mạnh đủ sức diệt trời khiến cho Hỗn Động Nguyên lực bốn bề mở ra một khe hở, cho hắn một lối thoát.
Rống lên một tiếng tàn bạo, Kiếm Vô Trần hóa thành một luồng sáng tím bắn thẳng về phía chân trời, giữa không gian còn văng vẳng lời nguyền:
- Lâm Vân Phong ngươi hãy nhớ cho rõ, lần tới gặp mặt ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Đứng yên nhìn về phía chân trời, Lâm Vân Phong trong đầu hơi chán nản, miệng lại hừ giọng nói:
- Kiếm Vô Trần ngươi cũng hãy nhớ kỹ, lần tới ta cũng không cho ngươi có cơ hội chạy trốn.
Ghi chú:
(1) Kiền khôn vô cực, âm dương huyễn hóa, cửu thiên thập địa, duy ngã ngự giá. = Càn Khôn vô cực, âm dương ảo hóa, chín phương trời mười phương đất, để ta điều khiển.
(2) Âm dương pháp giới, ngã chủ thiên hạ, vạn vật vạn linh, nghịch ngã giả phạt! = Âm Dương pháp giới, ta chủ thiên hạ, tất cả toàn bộ vạn vật sinh mạng, chống lại sẽ bị ta trừng phạt.
(3) Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, huyễn hóa chi linh, vi ngã sở dụng = khí Âm Dương là mẹ của trời đất, ảo hóa linh thiêng để ta sử dụng.
(4) Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru! = Rẻ mây phá trời, xua mặt trời giết rồng, mũi tên thần đến đâu, vạn vạt đều bị tru diệt.
(5) Kiền khôn hạo hãn, âm dương vô cực, vạn pháp vu thử, duy ngã sở ngự! Thương mang nhân thế, vô cùng thiên địa, âm dương giao hợp, hỗn độn quy nhất! Khán ngã âm dương pháp quyết, phá nhĩ thần cung chi lực! = Cản Khôn rộng lớn, Âm Dương không có cực, ngàn vạn phép đều quay về đây để ta sử dụng! Nhân thế vô biên, Âm Dương giao hợp, hỗn độn quy về một mối! Xem pháp quyết Âm Dương của ta phá sức mạnh thần cung của ngươi!