Không nói Trừ Ma liên minh đang từng bước phát triển, mà nói về nguy hiểm mà bốn người Kiếm Vô Trần thuộc Chính Đạo liên minh gặp phải vào buổi chiều tà.
Trên một đỉnh núi vô danh, bóng tối bao phủ, bốn người bị trọng thương đang đối diện với đám sương mù màu tro cổ quái, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ tang thương. Suy ngẫm cả nửa ngày, bốn người đều không thể đoán được đám sương mù đến từ đâu, chỉ biết âm thầm cẩn thận đề phòng.
Tựa hồ như đoán ra tâm tư của bốn người, đám sương mù đó lúc này vọng ra tiếng nói:
- Xem ra bốn vị không đoán ra được rồi, vậy thì chỉ còn chấp nhận số phận thôi.
Bạch Quang lạnh lùng nói:
- Nếu không thể tránh khỏi động thủ, mấy người các ngươi sao không quang minh chính đại nói ra lai lịch của mình, rồi sau đó cùng chúng ta quyết một trận sinh tử.
Một tiếng cười ha hả, thanh âm đó trả lời:
- Đây là quy củ của chúng ta, sao có thể thay đổi vì lời nói của ngươi. Bây giờ các ngươi hãy chuẩn bị, sống hay chết chỉ còn biết trông vào bản lãnh của các ngươi.
Nói rồi, đám sương mù từ từ hạ xuống, rồi nhanh chóng toả ra, chỉ chớp mắt đã biến thành một đám mây lớn màu tro hình thành một kết giới phong bế khắp bốn phương.
- Cẩn thận, đám sương mù này rất cổ quái, có khả năng hút lấy chân nguyên con người, hơn nữa còn ẩn giấu một sức mạnh vô cùng tà ác. Hiện tại ta tính phải phá vỡ kết giới của đối phương trước, sau đó các ngươi lập tức rời đi, để mình ta đi kềm chế hắn, tất cả hiểu rõ chứ?
Diệp Tâm Nghi thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Tiền bối phải hết sức cẩn thận, chúng ta sẽ tự chiếu cố bản thân.
Chỉ trong thời gian hai câu đối thoại, trong kết giới sắc tro, gió lốc đột nhiên nổi lên, ba bóng người hiện ra trong không trung, quanh thân mỗi người đều bao phủ một tầng khí mờ cổ quái khiến cho mọi người không thấy được dung mạo của bọn họ. Phân ra đứng ở ba phía, một trong ba bóng người màu tro đó âm trầm lên tiếng:
- Thời gian đã không còn sớm, bóng trăng đã quá ngọn cây, đây là thời khắc đến với u minh địa phủ.
Lời vừa nói dứt, bóng người đó đã phân thành ba theo hình chữ phẩm phân bố xung quanh bốn người, giữa ba phân thân có ba luồng ánh sáng rực rỡ màu xanh lục sậm đen, tím đen, đen bóng liên kết lại tạo thành một hình tam giác, ở trung tâm hội tụ thành một quang cầu ba màu, tán phát hào quang quỷ dị, hệt như ngàn vạn vòi bạch tuộc, nhanh chóng vươn tới bốn người.
Thần sắc trầm hẳn xuống, Bạch Quang khẽ nhắn một tiếng cảnh giác, hai tay pháp quyết kết lại chuyển hoá nhanh chóng. Tầng tầng hào quang màu trắng mang theo khí thánh khiết tràn ra bốn phía, tại nơi giao nhau với các vòi đều tóe ra hoa lửa, không ngừng truyền lại những âm thanh chói tai. Khí tức bất đồng, dĩ nhiên là lực lượng cũng tương phản. Hai bên gặp nhau đều lần lượt tiêu tan, tản mác ra xung quanh từng đợt sương khói, tổ hợp thành một quang bích đối kháng ở giữa, di động tới lui giữa hai bên.
Nép chặt sau Bạch Quang, Thiên Kiếm Khách thất kinh hô lên:
- Tâm Nghi và Vô Trần hãy cẩn thận, bên trong kết giới này có một lực lượng nuốt hồn đoạt phách, đối với nguyên thần của chúng ta có tác hại rất lớn, chúng ta tốt nhất nên li khai ngay.
Kiếm Vô Trần nhìn xung quanh, ánh mắt thay đổi liên tục, ngữ khí hơi có vẻ bất an nói:
- Sư tổ, ba người chúng ta hiện giờ căn bản không còn sức để đánh trả, chỉ còn hi vọng duy nhất vào Bạch tiền bối đột phá qua tầng kết giới này, chúng ta sẽ nắm lấy thời cơ mà chạy đi.
Diệp Tâm Nghi có phần lo lắng nói:
- Xem tình trạng của Bạch tiền bối, cho dù có thể đột phá qua kết giới này, giúp chúng ta rời đi, nhưng ông cũng rất khó thoát được sự giằng co của ba cao thủ thần bí đó. Lẽ nào vận mệnh của chúng ta quả thật quá xấu, đi vào tuyệt lộ sao?
Câu hỏi nhẹ nhàng lại đầy vẻ bi thương. Nghe thấy vậy, Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần trong lòng nặng nề, nhất thời không biết hồi đáp thế nào.
Lúc này, hai nhân vật thần bí đứng ngoài vốn không có động tĩnh gì, khi thấy đồng bọn và Bạch Quang rơi vào thế giằng co, liền cười lạnh một tiếng, một người thân thể xoay tròn lộn ngược phóng lên trên, một người thân ảnh lóe lên, di chuyển rất nhanh vòng quanh năm người. Cả hai tên đồng thời phát động tiến công, một người ép dần vào trong, một người từ trên ép xuống, phối hợp chặt chẽ với nhau, thế công rõ ràng vô cùng bá đạo.
Áp lực đột ngột tăng lên, thân thể Bạch Quang khẩn trương, miệng liên tục rống giận toàn lực chống lại. Đáng tiếc địch nhân ba hướng liên thủ đều có thực lực kinh người, khiến cho thân thể ông trước đó đã bị trọng thương nặng nề, căn bản chống lại không nổi, chỉ có thể thu nhỏ quang giới phòng ngự, khổ sở chống đỡ mà thôi.
Cảm giác nguy hiểm cận kề, Kiếm Vô trần gầm lên một tiếng, rống to:
- Ta dụng Huyết Hà đồ liều mạng với bọn chúng, mọi người hãy tranh thủ chạy đi!
Diệp Tâm Nghi lắc đầu nói:
- Không được, Huyết Hà đồ sát khí cực nặng, một khi thi triển thì trước hết liền gây thương hại đến Bạch tiền bối. Hơn nữa huynh trước mắt căn bản khống chế không được Huyết Hà đồ, nếu cứ cố cưỡng thi triển chỉ khiến tự mình diệt vong thôi.
Kiếm Vô Trần phẫn nộ nói:
- Giờ phút này, không làm như vậy lại có thể làm sao đây?
Diệp Tâm Nghi cười đau khổ nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Hay để muội thi triển Dao Trì ngọc lệnh, xem có khả năng đột phá kết giới của địch nhân hay không, sau đó chúng ta hãy tính lại.
Kiếm Vô Trần ánh mắt biến hẳn, nói nhỏ:
- Tâm Nghi, thân thể muội…
Diệp Tâm Nghi liếc hắn, cười khổ nói:
- Hi vọng huynh sau này sẽ tốt đẹp… Như thế đi, mọi người lưu ý, ta phải bắt đầu rồi.
Đưa tay lấy ra Dao Trì ngọc lệnh, khuôn mặt tái nhợt của Diệp Tâm Nghi hiện lên một chút sắc thái mờ nhạt, toàn thân lấp lánh hào quang yếu ớt, hai tay kết ấn bắt quyết trước ngực, khoé môi hơi mấp máy, pháp chú yếu ớt tĩnh lặng theo lời niệm của nàng bắt đầu sản sinh ra hàng loạt lực lượng không biết tên, từng tầng từng tầng vây phủ xung quanh nàng, không ngừng hội tụ vào Dao Trì ngọc lệnh trước ngực nàng, cuối cùng phát xuất hào quang xanh biếc.
Cùng với hội tụ chân nguyên toàn thân, trên thân DiệpTâm Nghi phát xuất một luồng khí thần thánh, toàn bộ thân thể không gió mà động, một áng mây xanh nhạt xuất hiện bám quanh thân thể nàng, khiến cho khuôn mặt trắng bệch của nàng lại thêm mấy phần quyến rũ. Khi hào quang màu xanh đạt đến độ chói sáng nhất định, Diệp Tâm Nghi hét lên một tiếng thánh thót, hai tay đồng loạt chuyển đổi pháp quyết, hội tụ chân nguyên toàn thân khống chế Dao Trì ngọc lệnh trước ngực phát xuất một luồng ánh sáng màu xanh lấp lánh, hoá thành một chùm quang diễm, từ từ bắn thẳng vào một hướng.
Lúc này, bởi vì trên đầu bốn người còn có một địch nhân đang từng bước áp tới, Diệp Tâm Nghi vì để có thể dễ dàng đột phá kết giới của địch nhân, liền tránh mặt chính diện, nhắm thẳng vào một khoảng trống phát xuất một chiêu toàn lực. Bên cạnh, Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần khẩn trương nhìn vào một chiêu này của Diệp Tâm Nghi, bởi vì đây là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Một chiêu bất ngờ đánh thẳng vào kết giới, thông qua khuếch đại của Dao Trì ngọc lệnh, lại thêm bí pháp của Diệp Tâm Nghi, quang diễm tuy hoàn toàn không chói chang lắm, nhưng lực công phá cực mạnh, thật sự phá vỡ một lổ lớn trên kết giới, tạo nên một cơ hội cho Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm Khách thừa cơ bỏ chạy.
Trong màn đêm, một luồng quang diễm sắc xanh từ một đỉnh núi vô danh nhỏ bắn thẳng lên trời, tựa như một vệt sao, mang theo hào quang mĩ lệ mà ngắn ngủi, biến mất ở phương xa.
Lợi dụng cơ hội đó, Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm Khách khẽ thét lên một tiếng, tập trung một chút sức lực còn lại, hoá thành hai luồng kì quang, nhanh chóng bay về nơi xa. Giữa không trung, người thần bí đó gầm lên một tiếng, thân ảnh lóe lên bay đi, phút chốc đã trở lại vị trí ban đầu, vung tay đem Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần vừa bỏ chạy quay lại nơi cũ.
Trông thấy hai người bị nguy khốn, trên mặt đất Diệp Tâm Nghi thần sắc ảm đạm cười lên một tiếng tang thương, nhỏ nhẹ nói:
- Có lẽ ngày hôm nay tất cả đã kết thúc rồi, chỉ có điều vận mệnh của chúng ta thật sự như vậy sao?
Đang giao chiến, Bạch Quang nhận ra tình cảnh nguy hiểm của ba người, lòng không nhịn được cười lên một tiếng thê thảm, thân thể đột ngột di chuyển mạnh mẽ về sau, xuất hiện bên cạnh ba người. Ở vòng ngoài, ba địch nhân thần bí độc ác và tàn nhẫn, hoàn toàn không vì đang chiếm ưu thế mà lơi là tấn công, ngược lại còn gia tăng lực công kích, ý đồ tiêu diệt hết bốn người một lượt. Lập tức, áp lực lên Bạch Quang tăng mạnh, vị thủ tịch hộ pháp của Cửu Thiên Hư Vô giới này cảm nhận rõ ràng cái chết càng lúc càng gần.
Bên cạnh Bạch Quang, nguyên thần yếu ớt của Thiên Kiếm Khách nói:
- Bạch Quang, tình cảnh lúc này, hay là huynh hãy một mình chạy đi, không cần phải quan tâm đến chúng ta nữa.
Sắc mặt Bạch Quang hơi thay đổi, có chút đau đớn nói:
- Ba người này tu vi kinh khiếp, không dưới cao thủ của tam phái, lại liên thủ phòng ngự rất mạnh, ta sợ là không dễ dàng chạy đi được. Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là pháp quyết của chúng rất tà ác, tựa hồ giống như Luyện Hồn đại pháp trong truyền thuyết.
Thiên Kiến Khách vẻ mặt giật mình, kinh hãi nói:
- Luyện Hồn đại pháp? Nói như huynh, chúng hẳn đến từ động thứ năm trong Ngũ Đại Động Thiên có tên Luyện Hồn Động Thiên, cũng chính là nơi xuất phát của Kim Luyện đó!
- Không sai, chúng ta đúng là đến từ Luyện Hồn Động Thiên, đáng tiếc các ngươi trước đây không đoán được, bây giờ biết thì đã quá muộn rồi.
Thanh âm lạnh lùng từ trên đầu truyền lại, lập tức tiếp theo là một luồng chân nguyên lập lòe rất nhanh lại quỷ dị hùng dũng tuôn đến, nhanh chóng xâm thực vòng ánh sáng hộ thể của Bạch Quang, hoàn toàn nuốt lấy linh hồn của Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi cùng Thiên Kiếm Khách trên mặt đất.
Đối diện với tử vong đang tiến đến, Bạch Quang toàn lực phản kháng, nhất thời giống như con thuyền nhỏ theo gió lắc lư trong biển lớn. Bên cạnh, ba người Kiếm Vô Trần hoàn toàn là mặc người đâm chém, căn bản không có một chút sức lực phòng ngự.
Thời gian chầm chậm trôi qua trong tiếng la thảm thiết. Trên đỉnh một ngọn núi vô danh, bốn người còn lại của Chính Đạo liên minh giờ đây đang từng bước từng bước đi xuống địa ngục. Ba cao thủ của Luyện Hồn Động Thiên chia làm ba hướng, mỗi người hai tay đưa ra phía trước, sáu tay đồng thời phát xuất sáu cột khí màu tro, cuộn lại thành một lồng ánh sáng, đang từng bước thu nhỏ lại. Lồng sáng ấy có gì đó quỷ dị, trên bề mặt xem ra có một số hình ảnh sắc đen ám lấp lánh và lưu động, cảnh tượng nhìn như một chủng loại quỷ quái nào đó, cứ loáng tới loáng lui theo một lộ tuyến nhất định.
Đường kính lồng sáng ngày càng nhỏ lại, trên khuôn mặt Bạch Quang lại xuất hiện một tia kinh hoàng và thê lương. Thời khắc này, lão cảm giác rất rõ ràng, chân nguyên trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu tán, hệt như sinh mệnh đang tiêu tan vậy. Điều này khiến cho lão vốn đã trải qua chín lần thiên kiếp, thân là cao thủ Hư Vô giới cũng có chút run sợ trong lòng, tựa hồ lần này thật sự rơi vào tuyệt vọng.
Mắt thấy Bạch Quang bốn người đang trong vòng khống chế của ba cao thủ Luyện Hồn Động Thiên, sắp phải diệt vong, lúc này, trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một tia sáng nho nhỏ, phút chốc đã đến phía trên mọi người.
Một âm thanh kinh ngạc mang theo một luồng hào quang xoay tròn từ trên trời hạ xuống, cùng lúc ba đại cao thủ của Luyện Hồn Động Thiên chỉ vừa phát giác, đã mạnh mẽ đánh thẳng lên lồng sáng . Cả hai giằng co trong chớp mắt, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ loé lên, sau đó một tiếng nổ lớn rung trời, cùng với khí lưu điên cuồng lan toả bốn phương. Chỉ một chiêu đánh nát lồng sáng, còn chấn bay ba đại cao thủ.
Biến cố bất ngờ khiến cho sáu người ở đó đều thất kinh, nét mặt ai nấy đều kinh ngạc, mục quang tìm kiếm người tạo ra biến cố ấy. Không trung, ánh sáng xanh lấp lánh, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba cao thủ của Luyện Hồn Động Thiên, miệng lại hỏi bốn người Bạch Quang:
- Như thế nào rồi, còn có chút khí lực rời đi chăng?