Trên một ngọn núi nhỏ vô danh đột nhiên hạ xuống ba đạo nhân ảnh. Nhìn kỹ ba người này chính là Lục Vân, Bách Linh cùng Văn Bất Danh. Đảo mắt ngắm cảnh sắc xung quanh, Lục Vân rời tay khỏi Bách Linh, một mình tìm tảng đá ngồi xuống lặng lẽ nhìn về phía Tây.”
Bên cạnh, Bách Linh sau khi hết nhìn về hướng Đông trông về hướng Tây liền chạy đến bên cạnh Văn Bất Danh, kéo áo hắn truy hỏi:”
- Lúc trước ngươi vẫn chưa nói ta hay những sự tích về Lục Vân. Hiện giờ nhân lúc rảnh rỗi ngươi nói mau đi, ta muốn biết vì sao khi ngươi nghe đến tên của huynh ấy lại giật mình như thế.”
Nhìn Lục Vân thấy chàng không có động tĩnh, Văn Bất Danh hạ giọng trả lời Bách Linh:”
- Việc này cô nương hãy đi hỏi hắn sẽ tốt hơn, những việc của hắn ta cũng chỉ nghe nói nên hiểu biết không được đầy đủ. Vì thế ta nói không chính xác, cô nên tìm đến hắn ta nhé.”
Nói xong kéo tay Bách Linh ra lùi lại vài bước, ánh mắt rời khỏi Lục Vân. Nhãn châu Bách Linh đảo lộn nhanh chóng, cái miệng nhỏ nhắn trề môi nhìn chằm chằm vào Văn Bất Danh. Đột nhiên Bách Linh nhoẻn miệng cười, nhảy đến bên người Văn Bất Danh, kéo áo hắn hạ giọng nói:
- Chúng ta sang bên kia nói chuyện, nói nhỏ một chút huynh ấy không nghe được đâu.”
Sắc mặt sững sờ, Văn Bất Danh cười khổ nói:”
- Đại tiểu thư ơi, cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Với tu vi của hắn đừng nói đi xa một chút, dù cô đi xa ba dặm nói nho nhỏ hắn cũng có thể nghe thấy. Hiểu chưa, điều này chỉ vô dụng thôi. Cô nên trực tiếp tìm đến hắn thi triển mỹ nhân kế của cô, nhất định thành công ngay. Mau đi đi, tôi chúc cô mã đáo thành công trước.”
Nói xong, hắn vội né sang một bên muốn tránh ra xa Bách Linh.”
- Ngươi cho ta là con ngốc sao? Nếu ta có thể từ huynh ấy hỏi ra được vậy còn tìm ngươi làm gì hả? Trên đường ta đã hỏi chín mươi chín lần rồi, hỏi nữa là lần thứ một trăm. Mặc kệ, ngươi phải nói cho ta hay, nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã gặp ta.”
Nói xong nhìn Văn Bất Danh cười cười, thần tình thập phần cổ quái, tựa hồ ẩn tàng nguy hiểm không nhìn thấy được.”
Vẻ mặt đau khổ, Văn Bất Danh nói:”
- Đại tiểu thư ơi, hiện tại ta đã hối hận vì gặp phải cô rồi. Cô hãy buông tha cho ta, ta bất quá chỉ là lão đầu tử không thích hợp để nô đùa, cô nên tìm Lục Vân mà đùa giỡn nhé. Hắn nhân phẩm tốt tu vi lại cao, sánh đôi với cô đúng là một đôi trời đất tạo nên, khi đó hai người tiếu ngạo thiên hạ, khoái ý Thần Châu sẽ được nhiều người hâm mộ à!”
Bách Linh nghe vậy, trên gương mặt lộ ra vẻ tươi cười, tựa hồ cảm thấy cao hứng đối với câu 'một đôi trời đất tạo nên'. Nhìn Văn Bất Danh có phần đáng thương, Bách Linh ra vẻ hào phóng nói:”
- Được rồi, thấy ngươi có vẻ thành thực lại thêm là một lão đầu, ta cũng phá lệ thi ân. Ngươi chỉ cần kể lại kỹ càng những điều ngươi biết liên quan đến Lục Vân cho ta hay, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa. Thế nào, bổn đại tiểu thư đã dễ chịu lắm rồi, ngươi còn không mau tạ ơn.”
Ban đầu Văn Bất Danh nghe lời Bách Linh nói trong lòng vui sướng, nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát được tiểu ma nữ khó đối phó này. Nhưng hắn chưa kịp biểu lộ ra, câu nói tiếp theo của Bách Linh giống như gáo nước lạnh đổ lên đầu. Ngơ ngác nhìn bộ dạng nghiêm trang của Bách Linh với vẻ mặt ban phát cho mình ân huệ lớn như trời, Văn Bất Danh thật không biết nên cười hay khóc.”
Nhìn lướt qua Lục Vân, Văn Bất Danh đột nhiên nhận thấy hắn có chút đáng thương. Một thiếu nữ cả ngày ồn ào không ngớt đi theo bên mình, có lẽ từ nay về sau cuộc sống của Lục Vân sẽ không dễ chịu lắm. Thu hồi mục quang, thấy Bách Linh đang lườm mình Văn Bất Danh vội cười nói:”
- Ta sợ cô rồi, được chưa đại tiểu thư của ta? Cô đã muốn biết chuyện của Lục Vân, vậy chúng ta đến bên kia nói một chút về hắn.”
Nói xong kéo Bách Linh đến bên cạnh, hạ giọng kể về một số tin đồn trong tu chân giới có liên quan đến Lục Vân.”
Không chú ý đến hai người, Lục Vân sau một lúc ngóng về phương xa, ánh mắt tiện thể nhìn qua chuỗi ngọc châu trên tay trái. Nhìn các viên ngọc lớn nhỏ như nhau chỉ có màu sắc bất đồng, Lục Vân bất giác nghĩ về buổi tối hôm qua, về Lãnh Túc đã chết và nữ tử tên là Tâm Nhi.”
Nhẹ nhàng vuốt ve ngọc châu trên tay, Lục Vân chìm sâu trong suy tư, đột nhiên ánh mắt chàng biến đổi, mục quang nhìn chăm chú vào ngọc châu trên cổ tay trong mắt có chút kỳ dị thoáng qua.”
Hồi tưởng lại cảm giác ngắn ngủi ban nãy, trong lòng Lục Vân có phần kỳ quái. Không rõ vì sao khi nãy vuốt ve ngọc châu, trong lòng đột nhiên có cảm giác như đang sờ vào một vật bản thân rất quen thuộc, tựa một tiếng kêu gọi của tâm linh thoáng qua tim chàng trong một sát na ngắn ngủi. Ý nghĩ vừa động, Ý Niệm Thần Ba như thấu hiểu tâm tư Lục Vân lập tức bắt đầu phân tích tìm hiểu chuỗi ngọc châu.
Theo sự thâm nhập tìm hiểu Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân phát giác rất nhanh điều cổ quái của chuỗi ngọc. Mười viên ngọc châu màu sắc bất đồng này đều là loại ngọc thượng đẳng, trong số đó có một viên ngọc màu xám tro lại ẩn tàng một cỗ khí tức cực kỳ quái dị. Lặng lẽ nhìn ngọc châu, sắc mặt Lục Vân hơi trầm xuống suy nghĩ về việc này. Nhìn trời cao, Lục Vân than khẽ, nỗi ưu thương nhàn nhạt theo gió phiêu lãng trên đỉnh núi.”
Trong lúc Lục Vân im lặng ngắm nhìn bầu trời, Bách Linh lại chạy đến bên cạnh kéo tay áo chàng, nở nụ cười yêu kiều nói:”
- Thì ra huynh lợi hại đến vậy à, thật tốt quá. Từ nay muội quyết định đi theo huynh, có Lục viện môn hạ đệ nhất cao thủ bảo hộ vừa an toàn vừa uy phong, thật quá sung sướng!”
Nhìn điệu bộ đắc ý của Bách Linh, Lục Vân hơi lắc đầu nói:”
- Ta bất quá chỉ là một đệ tử của Dịch viên mà thôi, tịnh không phải Lục viện môn hạ đệ nhất cao thủ gì gì đó. Đi theo ta chỉ có đủ loại phiền toái, không được phong quang đắc ý gì cả, cô mau về nhà đi, nơi này không thích hợp với cô đâu.”
Nhìn thần sắc có chút uể oải của Lục Vân, Bách Linh nhăn chiếc mũi xinh đẹp hừ khẽ:”
- Không ngờ Lục viện môn hạ đệ nhất cao thủ lại có bộ dạng gục đầu ủ rũ, thật là xấu mặt. Bộ dạng này của huynh không chỉ làm mất thể diện Lục viện còn làm mất mặt chính bản thân mình. Nếu như người khác biết huynh chính là Lục viện môn hạ đệ nhất cao thủ Lục Vân, nhất định chỉ vào mũi huynh mà mắng - thứ không có tiền đồ. Trời đất bao la, một người như huynh lẽ nào vẫn còn sợ điều gì sao? Trở thành loại người như thế chỉ có thể cúi đầu trước số phận, vậy sống để làm gì? Nhìn muội cái gì, muội há sợ huynh sao?”
Lục Vân nghĩ đến những lời Bách Linh nói, thầm nghĩ hay bản thân thực sự đã cúi đầu trước số phận? Tuy thế, những chuyện này đều không phải là mong muốn của chàng, bất quá chàng bây giờ khiến người khác có cảm giác như vậy. Bình thản nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ, ngọc nhan thế gian khó tìm của Bách Linh, sâu trong nội tâm của Lục Vân bắt đầu dâng trào một cỗ khí thế bất phục thiên địa. Thời gian trôi thật mau, trong nháy mắt cỗ đại khí hào hùng bạo phát từ thân Lục Vân lập tức tràn ngập trong chu vi ba dặm.”
- Đẹp quá, ngũ sắc rực rỡ quá tuyệt vời. Thật xứng đáng là Lục viện đệ nhất, kỳ lạ ghê, so với người khác á, à không, phải nói là rất lợi hại. Ha ha... như vậy mới đúng là phong thái Lục viện môn hạ đệ nhất cao thủ, khiến người khác vừa nhìn thấy đã biết bất phàm.”
Bách Linh vừa nói vừa mỉm cười đánh giá Lục Vân, gương mặt hiện lên vẻ vui sướng.”
Cách đó hai trượng, ánh mắt Văn Bất Danh nhìn Lục Vân thoáng hiện vẻ kinh hãi. Tu luyện nhiều năm, hắn chưa từng thấy qua người nào quanh thân phát ra ngũ thái quang hoa như vậy. Đối với người tu chân, tài nghệ chú trọng ở chỗ tinh chứ không phải nhiều, tu luyện đồng thời nhiều loại pháp quyết là điều đại kỵ của việc tu chân. Nhưng bây giờ hắn lại cảm nhận rất rõ ràng có khí tức của mấy loại pháp quyết khác nhau trên thân Lục Vân. Điều này không khiến hắn vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ sao được!”
- Không ngờ cô ngoài tính tình điêu ngoa còn biết không ít chuyện. Tuy bị cô mắng cho một trận nhưng ta cần phải cảm tạ cô. Tung hoành thiên hạ chính là được làm mọi việc theo ý mình, cả đời này ta không khuất phục trước bất kỳ ai. Chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ ngạo thị thiên hạ, tung hoành thất giới.”
Nói đến câu cuối cùng, cả người Lục Vân toát ra hào khí can vân, khí thế như hồng hoang.”
- Tốt, muội sẽ chờ để nhìn thấy huynh ngạo thị thiên hạ, tung hoành thất giới. Dù sao muội cũng quyết định đi theo huynh, thời gian còn nhiều mà.”
Nói xong nở một nụ cười trông thật khả ái khiến Lục Vân nhìn mà thầm hô - không hay.”
Khí thế vừa thu lại, Lục Vân lập tức khôi phục nguyên dạng, vẻ như không biết nên khóc hay cười, nói:”
- Bách Linh đại tiểu thư, cô thật sự quyết định theo ta không rời à? Nếu đúng như vậy, xem ra ta nên rời khỏi cô.”
- Huynh dám! Nếu huynh dám rời khỏi muội, muội sẽ tìm đến Dịch viên nói huynh bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm. Đến lúc đó muội xem huynh còn mặt mũi nào nhìn người trong thiên hạ, làm sao sống tiếp ở Dịch viên.”
Kéo tay Lục Vân, Bách Linh nhìn chàng có vẻ đắc ý, lộ ra chút ngang ngược đáng yêu, ánh mắt lóe lên vài tia kỳ lạ.”
Văn Bất Danh đứng kế bên nghe xong nhịn không được bật cười ha hả. Nhìn thần sắc kinh ngạc của Lục Vân, gương mặt Văn Bất Danh giống như hả hê khoái chí, miệng không ngừng cười nói:”
- Có mới nới cũ, bội nghĩa bạc tình. Hố hố... cứ như vậy Lục Vân ngươi vĩnh viễn không cất đầu lên nổi. Điều này so với mỹ nhân kế còn lợi hại hơn, Bách Linh đại tiểu thư thật xứng đáng là thông minh nhất thiên hạ, tài nữ xinh đẹp nhất, thật là cao minh, Bất Danh thật sự bái phục sát đất.”
Thấy thái độ khoa trương của Văn Bất Danh, Lục Vân hừ khẽ trừng mắt nhìn hắn ta. Tựa hồ cảm thấy hắn cố ý tác quái, sắc mặt Lục Vân bất thiện nói:”
- Thông minh? Ta thấy chỉ là đồ ngốc. Ta chỉ cần lòng dạ ác độc một chút giết người diệt khẩu, chẳng phải mọi chuyện đều giải quyết xong sao. Hừ!”
Văn Bất Danh nghe xong sắc mặt ngẩn ngơ, mục quang chuyển sang phía Bách Linh, muốn xem phản ứng của nàng như thế nào.”
Bách Linh không chút tức giận, ngược lại thân thể còn đến gần Lục Vân, ngọc diện tiếp cận chàng hỏi:”
- Sát nhân diệt khẩu à? Nào, bây giờ có thể giết được rồi đó.”
Vừa nói, thân thể vừa áp sát vào mình Lục Vân làm cho thần sắc chàng trở nên bối rối buộc phải lùi về sau.”
Nhìn dáng điệu thanh nhã của Bách Linh, ngoại trừ than thở trong lòng, Lục Vân thật không biết làm sao để gây khó dễ cho nàng ta. Cảm thấy nàng càng lúc càng cận kề, Lục Vân đành chịu thua nói:”
- Được rồi, cô lợi hại, ta trốn tránh vậy.”
Dứt lời, quanh thân Lục Vân quang hoa lóe sáng, cả người vụt biến mất.”
Kinh ngạc nhìn xung quanh, Bách Linh trợn tròn mắt nhìn Văn Bất Danh nói:”
- Người đâu, chạy đến nơi nào rồi? Sao ngươi không chặn huynh ấy lại, ngươi mau đi tìm về cho ta, nếu không ta không để yên cho ngươi nhé.”
Văn Bất Danh quét mắt nhìn tứ phía, lắc đầu nói:”
- Điều này sao cô lại trách ta, chẳng phải chính cô bức bách hắn bỏ chạy sao, ta làm sao biết hắn chạy trốn theo hướng nào. Bây giờ ngoại trừ việc đi tìm kiếm xung quanh, ta không có biện pháp nào hết.”
Dứt lời nhìn Bách Linh tỏ vẻ vô tội, mặt khác lại cẩn thận đề phòng.”
- Ta mặc kệ ngươi tìm bằng cách nào, dù sao cũng phải tìm được người về cho ta. Bây giờ ngươi dẫn ta đi, trước tiên chúng ta đến bên kia tìm, mau lên.”
Dứt lời chỉ tay về hướng Tây Bắc. Văn Bất Danh đành bất lực lắc đầu, hạ giọng thì thầm:
- Lục Vân à, ngươi thật không biết ý tứ, bỏ mặc vị đại tiểu thư khó đối phó này lại cho ta, đợi ta tìm được ngươi tất sẽ tính sổ ngươi.”
Nói xong dẫn Bách Linh theo hướng nàng ta nói cất mình bay đi.”
Giữa không trung ngũ thái quang hoa chợt hiện, Lục Vân nhìn hai nhân ảnh xa xa, khóe môi nhế ch lên tươi cười. Quang hoa quanh thân Lục Vân thu lại, chàng chọn một hướng khác ngự gió bay đi. Lặng lẽ phi hành giữa không trung, nhìn dưới mặt đất núi sông lướt qua, trong lòng Lục Vân dâng trào thứ cảm giác vui vẻ. Có lẽ mặt đất bao la dưới chân khiến chàng có cảm giác phiêu bồng vượt lên trên cả mây xanh.”
Trong lúc Lục Vân đang đắm chìm trong cảm giác vui vẻ, dưới mặt đất phản xạ vài tia quang mang thu hút sự chú ý của chàng. Ý niệm vừa động, một tấm đồ án hiện rõ trong đầu chàng.”
Tại một nơi hoang dã có vài nhân ảnh di động rất nhanh, đao qua kiếm lại đả đấu hết sức kịch liệt. Nơi này hiện diện tổng cộng sáu người, trong đó năm người cùng vây công một hắc y nam tử, sự liên thủ thập phần cường đại. Còn hắc y nam tử lợi hại tương đương, đối với sự vây công của năm người không hề có một chút yếu thế, toàn lực phản kích đánh năm người xung quanh thỉnh thoảng phải lui ra sau.”
Dừng lại giữa không trung, Lục Vân hạ xuống trăm trượng theo dõi trường đả đấu xa xa. Đánh nhau như thế này với Lục Vân giống như xem trẻ con chơi đùa không có một chút ý nghĩa, nhưng vì sao chàng dừng lại quan sát? Nguyên lai khi Lục Vân phát giác sáu người này, đồng thời cũng cảm nhận xung quanh sáu người ẩn tàng vài đạo khí tức của cao thủ tu chân, những cao thủ này đều cố gắng che giấu khí tức của mình không biết định thực hiện mưu ma chước quỷ gì đây.”
Trong lúc Lục Vân đoán không ra, hắc y nam tử vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong đột nhiên kêu lên phẫn nộ cả người bắn tung sang ngang. Hắn vừa kêu lên thảm thiết, lập tức năm người đang vây công vô cùng mừng rỡ, năm thanh trường kiếm lóe hàn quang hung hãn đâm vào thân thể hắc y nam tử.”
Khẽ nhíu đôi chân mày, Lục Vân phát giác người xuất thủ trong bóng tối chính là một trung niên áo vải đang ẩn núp trong bụi cỏ bên trái. Vì sao người này lúc bắt đầu không hạ thủ mà đợi đến bây giờ mới ám toán? Trong lúc vẫn chưa nghĩ ra được manh mối, xung quanh nơi hoang dã tức thì xuất hiện ba đạo nhân ảnh.”
Trong ba người có một lão đạo chừng ngũ tuần, một hoà thượng trạc tứ tuần, còn lại là một kiếm khách khoảng ba mươi mấy tuổi. Ba người nhìn thấy hắc y nam tử bị giết ánh mắt đều lộ vẻ tức giận, đồng loạt hét lên giận dữ xuất thủ hủy diệt toàn bộ năm người vây công.”
Cấp tốc hạ xuống bên cạnh hắc y nam tử, kiếm khách xem xét cẩn thận thương thế của hắn không dằn nổi vẻ bi phẫn, nét mặt hết sức thất vọng. Nhìn hòa thượng và đạo sĩ đến gần, kiếm khách lắc đầu nói:”
- Không còn hy vọng rồi, tâm mạch hắn đã đứt đoạn lại không biết pháp thuật, chưa tu luyện xuất nguyên anh vì vậy không còn kịp rồi.”
Cẩn thận nhìn qua thương thế của hắc y nam tử, hoà thượng hỏi đạo sĩ:”
- Thanh Hư lão đạo, môn phái ngươi tinh thông nhất là Âm Dương bí thuật, ngươi xem thử còn khả năng hỏi ra chút tin tức không, cố gắng hỏi cho được hạ lạc của vật kia.”
Thần sắc nghiêm túc nhìn thân thể hắc y nam tử, Thanh Hư lão đạo hơi ngập ngừng nói:”
- Nếu nói biện pháp trong phái ta đích xác có, chỉ là như lời Âm Huyền Sinh nói người này tâm mạch đứt đoạn lại không hiểu thuật tu chân, chỉ dựa vào một thân võ công nội lực quả thật vô pháp cầm cự đến lúc ta triển khai thi pháp. Bây giờ ta chỉ có thể cố gắng dùng thử Thu Hồn thuật của bổn phái, xem có thể từ ý thức tiềm tàng của hắn tìm được tin tức chúng ta muốn có không.
Kiếm khách Âm Huyền Sinh nhìn một vòng xung quanh rồi nói với hoà thượng:”
- Như Vân đại sư, với tình hình hiện nay hai người chúng ta nếu muốn trấn thủ bên ngoài để Thanh Hư lão đạo thi pháp chắc không dễ dàng gì. Thời khắc này mạo hiểm thử không phải có chút lỗ mãng sao? Hơn nữa kết quả cuối cùng thành công hay không, không ai dám đoán trước.”
Như Vân hoà thượng trầm tư một chút hỏi:”
- Lão đạo, ngươi cần bao nhiêu thời gian và nắm chắc mấy phần thành công? Xung quanh đây ẩn tàng ít nhất bốn đạo khí tức cổ quái, một khi thời gian dài quá ta và Huyền Sinh chắc không cầm cự nổi.”
Quét mắt nhìn bốn phía, lão đạo khai khẩu nói:”
- Thời gian chừng ăn xong bữa cơm, còn nắm chắc e rằng không tới bốn phần. Dẫu sao về tình hình hắn hiện giờ chưa từng trải qua tu luyện, linh hồn tán mà không tụ vì thế rất khó xử lý. Các người nói xem có cần thử một lần không, nếu nói không thử ta cũng đỡ phải phí sức.”
Như Vân đại sư nói:”
- Đã có một tia hy vọng thì cũng nên thử một lần, dù sao vật này quan hệ trọng đại nếu rơi vào tay tà ma cả thiên hạ sẽ gặp phải hạo kiếp. Động thủ đi lão đạo, bọn ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Nói xong cùng Âm Huyền Sinh một trước một sau, mỗi người phát xuất khí thế cường đại, hình thành một khí tráo mạnh mẽ bao trùm ba người vào trong.”
Lục Vân nhìn ba người thầm nghĩ không hiểu vật họ nói đến là gì. Ba người này rõ ràng không quen biết hắc y nam tử, cứu hắn bất quá muốn từ miệng hắn hỏi ra vật họ cần. Nhưng đã như vậy, bố y trung niên xuất thủ hạ sát hắc y nam tử để giết người diệt khẩu hay là vì những nguyên nhân nào khác?”
Hơn nữa Ý Niệm Thần Ba còn phát giác một điều, tu vi ba người rất tinh thâm trong Lục viện không thể tìm ra những cao thủ như thế này. Đến lúc này, thân phận của họ đã gợi lên sự chú ý của Lục Vân. Đồng thời Lục Vân bắt đầu thăm dò bốn cỗ khí tức ẩn núp xung quanh, trong lòng mơ hồ cảm thấy việc này có chút vấn đề.”
Trong lúc Lục Vân thận trọng thám xét động tĩnh xung quanh, Thanh Hư đạo trưởng đã bắt đầu thi triển Thu Hồn thuật chuẩn bị rút ra ý thức còn sót lại của hắc y nam tử. Thanh Hư đạo trưởng bàn tọa trước thi thể nam tử song thủ kết ấn tại đan điền, một cỗ huyền thanh sắc quang mang mờ mờ từ trên người lão dời đến thân thể nam tử tiến hành bí thuật thần kỳ. Tuy nhiên ngay khi Thanh Hư đạo trưởng thi triển kỳ thuật, một bóng mờ khó nhìn thấy từ bụi cỏ bên trái bắn thẳng đến Thanh Hư đạo trưởng.”
Quát khẽ một tiếng tay áo trái Như Vân đại sư phất lên, một chùm kim quang lập tức đón lấy cái bóng mờ. Bên cạnh Âm Huyền Sinh ánh mắt nghiêm túc, miệng quát lớn:”