- Có khách từ xa đến, Hư Vô giới tự nhiên phải nghênh đón ở đây.
Liệt Thiên quan sát tình cảnh của Hư Vô tôn chủ, kinh ngạc nói:
- Ngươi hẳn chính là ông chủ của Hư Vô chăng?
- Không sai, hiện nay ta chính là chủ nhân nơi này, ngươi cứ gọi ta Hư Vô tôn chủ là được rồi.
Giọng nói bình thản, Hư Vô tôn chủ không biểu hiện một chút nào vẻ hận thù. Đây là do tu vi của ông đã đến cảnh giới trong lòng căn bản không hề có thù hận chăng?
Lúc này, Vu Thần và Hách Triết cũng tiến vào rồi. Thấy tình hình như vậy, Vu Thần cười nói:
- Phong cảnh nơi này không tồi chút nào, khó trách người đời cứ mãi tìm cách này cách kia để chạy đến nơi này.
Lăng Thiên giận dữ nhìn lão, quát lên:
- Vu Thần, ngươi làm gì Bạch Quang rồi? Còn không nhanh thả ông ấy ra đây.
Liếc Lăng Thiên, Vu Thần hừ nhẹ nói:
- Đây có phải là đạo đãi khách của Hư Vô Giới Thiên chăng?
Lăng Thiên giận dữ nói:
- Ngươi mà coi là khách thế nào, ngươi…
Hư Vô tôn chủ phất tay ngăn lại nói:
- Người từ xa đến là khách, chớ để người ta cười chê.
Vu Thần cười nói:
- Chủ nhân còn biết được đại thể, biết được lễ phép.
Liệt Thiên không kiên nhẫn chờ hai người nói nhảm, nói thẳng vào chủ đều:
- Như Sương ở đâu, hãy nhanh chóng giao nàng ra đây. Nếu không chớ trách bổn hoàng ra tay hủy diệt nơi này.
Thấy Liệt Thiên nóng nảy như vậy, Hư Vô tôn chủ nói:
- Yêu Hoàng hà tất phải gấp, ngươi muốn đến đây cứu người hay lại muốn hủy diệt Hư Vô Giới Thiên của ta đây?
Liệt Thiên lạnh lùng đáp:
- Thế phải xem tình hình thế nào, nếu như các ngươi thả người, bổn hoàng có thể tính đến chuyện bỏ đi. Nếu như không thả người, thế đừng trách bổn hoàng.
Hư Vô tôn chủ không chút hoảng loạn, bình tĩnh lên tiếng:
- Nếu như ta dùng sinh mạng Bạch Như Sương nào uy hiếp ngươi, khiến ngươi ra tay giết chết Vu Thần, sau đó mới thả người, lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?
Liệt Thiên nghe vậy thất kinh, chất vấn lại:
- Bổn hoàng làm sao có thể tin được ngươi đây?
Hư Vô tôn chủ bình tỉnh nói:
- Ngươi lại không tin thì có thể làm gì được đây?
Liệt Thiên trầm ngâm. Câu này đã đánh đúng vào điểm yếu của Liệt Thiên, cho dù Hư Vô tôn chủ có giữ chữ tín hay không, chỉ cần Bạch Như Sương còn ở trong tay đối phương, Liệt Thiên thế nào cũng có phần kiêng kỵ.
Vu Thần nghe những lời này, cười âm hiểm lên tiếng:
- Kế mượn đao giết người của tôn chủ quá rõ ràng. Nếu như ép bức Yêu Hoàng quá mức, hắn liên thủ với bổn thần, đến lúc đó tình thế xoay chuyển khiến Hư Vô Giới Thiên xui xẻo rồi.
Hư Vô tôn chủ nhìn lão, lạnh lùng nói:
- Ngươi đến đây không phải muốn biết kết quả cuối cùng thế nào sao?
Vu Thần chấn động, biện bác lại:
- Biết đâu ta đến để báo thù đây. Dù sao người phong ấn ta năm xưa chính là Lăng Thiên, chủ mưu lại là Hư Vô tôn chủ ngươi, món nợ này làm sao ta không tính cho được.
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Cừu hận tự nhiên ngươi sẽ không quên, nhưng mục đích chân chính của ngươi là muốn thoát khỏi lời nguyền ông trời đang đặt trên người ngươi thôi.
Khuôn mặt Vu Thần vốn dĩ xấu xí bình tĩnh đột nhiên thay đổi, lão giận dữ nói:
- Ngươi nói bậy, căn bản không phải như vậy.
Hư Vô tôn chủ phản bác lại:
- Nếu không phải, ngươi sao phải kích động như vậy? Đây không phải chưa đánh đã khai sao?
Nghe vậy Vu Thần ngẩn ra, rồi xấu hổ quá thành giận nói:
- Nếu ngươi đã biết, thế bổn thần cũng không cố che giấu nữa, ta đến đây là muốn hủy diệt sự tồn tại của Hư Vô giới này đây.
Lăng Thiên khinh bỉ:
- Chỉ với ngươi mà muốn tiêu diệt Hư Vô Giới Thiên ta, thế thì còn thiếu nhiều lắm. Bây giờ, mọi người đã nói rõ rồi, Bạch Quang đâu? Ngươi có thả hay không?
Vu Thần hận thù đáp:
- Muốn lấy người, được, bổn thần giao lại cho ngươi.
Nói rồi lòng bàn tay đẩy ra, để lộ một chùm ánh sáng nhàn nhạt, chính là nguyên thần của Bạch Quang. Đáng tiếc khí tức của Bạch Quang rất yếu ớt, rõ ràng trước đó đã nếm đủ đau khổ.
Lăng Thiên thấy vậy, bay đến muốn đoạt lấy, đáng tiếc còn chưa đến gần, nguyên thần Bạch Quang liền bị Vu Thần đột nhiên nắm chặt năm ngón tay lại bóp nát rồi. Thấy vậy, Lăng Thiên rất giận, rống to lên:
- Vu Thần, hôm nay ngươi đừng mong còn sống thoát khỏi nơi này!
Vu Thần âm trầm lên tiếng:
- Ai sống ai chết, còn phải so tài mới có thể hiểu rõ được.
Nói rồi làn sáng quanh người lấp lánh, một làn sát khí âm tà ngập tràn bốn phía, khiến cho không khí giữa hai bên lập tức khẩn trương lên.
Thấy vậy, Hách Triết mở miệng nói:
- Chủ nhân, lúc này không phải lúc, không dễ lỗ mãng được.
Vu Thần khuôn mặt giận dữ khó bỏ, hận thù nói:
- Cục diện giằng co, luôn cần phải có người đến phá vỡ.
Hách Triết lại nói:
- Cho dù là như vậy, cũng không cần vội vàng như vậy.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Vu Thần hà tất phải giận dữ, nếu như lúc này ngươi động thủ, sau này tất nhiên sẽ hối hận, thế cần gì phải làm như vậy.
Vu Thần cười lạnh nói:
- Ngươi nói như vậy chính là sợ ta khơi dậy chiến tranh loạn đấu, tạo thành cơn lốc hủy diệt.
Lăng Thiên quát lên:
- Im miệng, nơi này là Hư Vô Giới Thiên, ngươi cho là chúng ta sợ ngươi được sao?
Vu Thần hỏi ngược lại:
- Lẽ nào không sợ chăng?
Lăng Thiên giận dữ đáp trả:
- Nếu sợ, chúng ta trực tiếp phong kín đường vào là được rồi, hà tất phải ở nơi này chờ đợi các ngươi tiến vào?
Vu Thần sửng sốt, sau đó khôi phục lại bình tĩnh lạnh lùng, âm trầm nói:
- Các ngươi đã biết trước chúng ta sẽ đến đây rồi?
Lăng Thiên hừ giọng nói:
- Ngươi cho thế nào?
Vu Thần liếc Liệt Thiên, tiếp tục nói:
- Nói như vậy, các ngươi có ý dẫn dụ bọn ta tiến vào rồi?
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Nếu đến rồi, hà tất phải quá suy nghĩ vậy? Bây giờ chuyện cần nói cũng đã nói rõ rồi, hay là bàn đến chuyện của Bạch Như Sương đi.
Liệt Thiên nghe vậy, vội vàng lên tiếng:
- Ngươi muốn thế nào đây?
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Đối với Hư Vô Giới Thiên, các ngươi một xuất thân từ Yêu vực, một xuất thân từ Cửu U, chúng ta chính ta đối lập, về lý về tình chúng ta đều phải có sự kết thúc. Hiện nay, nếu như chúng ta đã gặp nhau, cũng là định mệnh sai khiến, hãy để chúng ta kết thúc tất cả mọi ân oán ở đây.
Liệt Thiên quát lên:
- Ân oán của chúng ta, phải kết thúc thế nào thì kết thúc thế ấy, nhưng trước hết ngươi phải thả người ra đã.
Hư Vô tôn chủ lạnh lùng trả lời:
- Không cần phải lo lắng, Bạch Như Sương ở trong kỳ trận Tinh La Vạn Tượng sau lưng ta, nếu ngươi có bản lĩnh hãy phá giải trận này, bổn tôn chủ tuyệt đối không ra tay ngăn cản, hơn nữa còn tự mình đưa tiễn các ngươi rời đi.
Liệt Thiên cả kinh, ánh mắt quét về phía xa xa, quả nhiên thấy một trận pháp vận hành, lúc này đang phát ra làn sáng chói mắt.
Thôi nhìn, Liệt Thiên nói:
- Ngươi nói quả thật vậy!
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Không chút giả dối!
Liệt Thiên quát lên:
- Được, nhất ngôn cử đỉnh, bổn hoàng không tin phá không được trận pháp này của ngươi.
Nói rồi bay lên muốn vượt qua Hư Vô tôn chủ tiến đến cứu người.
Phất tay, Hư Vô tôn chủ xem chỉ đưa tay tầm thường nhưng dễ dàng ngăn cản Yêu Hoàng Liệt Thiên lại.
- Yêu Hoàng chớ gấp, chuyện của ngươi dàn xếp ổn rồi, chúng ta lại nói về Vu Thần.
Kinh ngạc nhìn ông, Liệt Thiên trong lòng hơi rung động, thực lực Hư Vô tôn chủ quả thật hơi cao thâm khó lường.
Vu Thần thấy nhắc đến bản thân mình, cười lạnh nói:
- Chuyện bổn thần không gấp, hơn nữa cũng muốn biết qua Tinh La Vạn Tượng trận pháp của Hư Vô giới.
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Quan sát tuy tốt, nhưng lại thiếu đi Vu Thần rõ ràng có phần thất lễ. Vậy đi, bổn tôn chủ lại tìm hai người quen để tâm sự cùng với Vu Thần.
Kinh ngạc nhìn Hư Vô tôn chủ, Vu Thần hỏi:
- Người quen? Hư Vô Giới Thiên còn có cao thủ nào bổn thần biết được đây?
Hư Vô tôn chủ đưa tay chỉ đường vào, điềm nhiên trả lời:
- Nơi đó không phải có hai người quen đang đến chăng?
Lời này vừa nói, Vu Thần, Hách Triết, Liệt Thiên, Huyền Dạ đều thất kinh, đồng thời quay người nhìn lại. Vừa mới thấy, bốn người lập tức biến hẳn sắc mặt.
Hư Vô tôn chủ toàn thân mây khí vây bọc, nhìn không thấy rõ được dung mạo, cũng không biết vẻ mặt ông ấy thế nào. Nhưng nghe theo giọng nói của ông thì lúc này ông tuyệt đối không kinh hoàng.
- Định mệnh sắp sẵn, không phân ra sớm muộn, phải gặp thì ai cũng không ngăn trở được.
Nhìn quanh bốn phía, Thiên Sát nói:
- Như vậy, hãy để chúng ta kết thúc tất cả ân oán quá khứ ở nơi này.
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Mỗi vị nơi này đều có ân oán với Hư Vô giới, muốn kết thúc cũng phải cần phân trước sau.
Thiên Sát cười giận nói:
- Đến trước đến sau? Ha ha ha … Ngươi quả thật tự phụ quá.
Hư Vô tôn chủ hờ hững trả lời:
- Không một chút nào tự phụ, làm sao có thể xứng với danh hiệu Hư Vô tôn chủ đây.
Âm Đế nói:
- Khó có dịp mọi người đều tụ lại ở đây, hôm nay đến đây kết thúc mọi chuyện cho xong.
Liệt Thiên hờ hững nói:
- Cái gì mà xong hết mọi chuyện? Bổn hoàng đến đây chỉ để cứu người, không có hứng thú gây chuyện với ngươi.
Âm Đế cười khinh miệt nói:
- Sao vậy? Ngươi sợ rồi chăng?
Liệt Thiên lạnh lùng tàn khốc nói:
- Bổn hoàng mà sợ ngươi? Quả thực đáng cười quá.
Vu Thần cười tà đạo nói:
- Sợ và không sợ, thử qua không phải là biết ngay thôi sao?
Huyền Dạ quát lên:
- Vu Thần ngươi bớt chia rẽ li gián nơi đây, có bản lĩnh ngươi hãy xông lên.
Trừng Huyền Dạ, Vu Thần toàn thân lóe lên ánh âm u, một luồng sát khí vô hình bay đến.
- Bổn thần đang nói chuyện, chưa đến lượt ngươi xen miệng vào.
Liệt Thiên thân thể lóe lên xuất hiện trước Huyền Dạ, ngăn sát khí của Vu Thần lại, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Muốn động thủ thì cứ tìm ta, không cần phải làm trò làm phép như vậy.
Thấy không khí giữa bọn họ khẩn trương, Hư Vô tôn chủ mở miệng nói:
- Tất cả mọi ân oán, sớm muộn cũng phải kết thúc, các vị không thấy lúc này trở mặt thì có lợi cho Hư Vô giới ta chăng?
Vu Thần và Liệt Thiên nghe vậy sửng sốt, đều phát hiện lời của Hư Vô tôn chủ hơi cổ quái, ông ta vì sao lại nói thẳng ra như vậy? Ông ta quả thật tự tin có thể thu thập tất cả bốn cao thủ trước mắt mà không sợ gì, hay còn có dụng ý khác đây?
Thiên Sát ánh mắt kì dị nhìn Hư Vô tôn chủ, trầm giọng nói:
- Đủ bá lực, không hổ là Thái Sơn Bắc Đẩu của Tu Chân giới, cũng là người sáng lập Hư Vô giới.
Âm Đế khinh bỉ nói:
- Chớ khoa trương hắn, ta thấy hắn không hề đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, nếu không sao có thể vài ngàn năm chưa suy yếu, liên tục nắm thiên hạ trong tay.
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Không hổ là cố nhân, Âm Đế xem ra vẫn nhớ rõ về bổn tôn chủ mới như ngày nào.
Âm Đế hận thù trả lời:
- Nếu có thể quên đi, bổn đế đã sớm quên rồi. Đáng tiếc lại không thể quên được.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Vài ngàn năm trôi qua rồi, cừu hận trong lòng ngươi vẫn y vậy không tiêu tan, làm sao có thể tốt lành được.
Âm Đế giận dữ trả lời:
- Câm miệng, bổn đế không muốn nghe ngươi nói hươu nói vượn, chúng ta sớm kết thúc thôi.
Nói rồi khí tức quanh người chuyển sang lạnh lẽo, một luồng khí tàn nhẫn ngập tràn bốn phía.