Cúi đầu, Lục Vân nhìn dưới chân, tuy nhìn không thấu tầng kết giới phát sáng dưới đó nhưng trong lòng chàng cảm nhận được có gì đó đang kêu gọi. Vì thế, Lục Vân trâm ngâm hồi lâu rồi phi thân xuống dưới, đến gần kết giới, toàn thân rực rỡ hào quang bảy màu.
Sau khi quan sát, Lục Vân phát hiện một số điều bí ẩn, nụ cười tự tin hé lộ trên mặt, toàn thân tản mát ra hương vị điềm tĩnh.
Giờ khắc này Lục Vân có được sự biến hóa kinh hồn, đã không còn ngang tàng bá khí như xưa nhưng tràn đầy tự tin, dường như trong thiên hạ này, không có gì là chàng không thể làm được.
Kiểu biến hóa từ trong ra ngoài này được xem như một kiểu biến hóa vượt bậc, dường như có quan hệ mật thiết với tu vi của chàng.
Có lẽ, từ lúc này trở đi, Lục Vân đã không còn là Lục Vân khi xưa nữa mà là một sự tồn tại siêu việt hơn tất cả.
Nhẹ giọng cười, thân thể dần mờ đi, chỉ trong chớp mắt Lục Vân đã biến mất, chàng đã xuyên qua kết giới hay vượt cả không gian?
Và nhân duyên mà chàng nói trước đó lại ám chỉ điều gì?
Giờ đây trong Vạn Diệt Cổ Động còn sự kiện thần bí đang chờ đợi chàng không?
Việc này trừ chàng ra thì đâu còn ai biết nữa?
Không gian sáng ngời, yên tĩnh không gì thay đổi, không biết đến lúc nào mới có biến hóa gì thêm?
Ngàn năm? Vạn năm? Hoặc là mãi mãi?
Thái Huyền sơn là nơi từng danh dương thiên hạ, nhờ có Thiên Kiếm viện mà khiến vô số người kính ngưỡng.
Hiện giờ nơi đây bị tàn phá không còn gì, đầu tiên là chịu sự phá hoại của đại quân Quỷ vực, sau đó là bị đại quân Yêu vực chiếm lĩnh. Bởi thế nó đã bị tổn hại nghiêm trọng, không thể khôi phục lại diện mạo xưa kia.
Đứng ở đỉnh cao nhất trên Thái Huyền sơn, Trần Ngọc Loan đưa mắt nhìn về phương Bắc, vẻ mặt nghiêm túc khi nghĩ ngợi về tình hình dưới nhân gian.
- Ngọc Loan, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên xuất phát thôi.
Quay lưng về phía Tư Đồ Thần Phong, Trần Ngọc Loan khẽ than:
- Đường lên Bắc lần này chúng ta qua ải trảm tướng, giải thoát không ít nơi chịu sự khống chế của Yêu vực, có thể nói là thành quả khá lớn. Nay nếu tiếp tục tiến lên phía Bắc thì sẽ càng rời xa trung thổ, huynh có từng nghĩ đến, nếu chúng ta không còn là mối lo của Yêu vực nữa thì sẽ có hậu quả gì.
Tư Đồ Thần Phong trầm tư nói:
- Không quản đến chúng ta thì quá lắm chúng vẫn chỉ chiếm được một nửa giang sơn, khó mà thống nhất nhân gian.
- Huynh không hiểu ý của muội, ý muội nói nếu chúng không còn gì lo ngại thì việc có thống nhất nhân gian hay không đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì người thật sự liên quan đến sự an nguy của thiên hạ không phải chúng ta, cũng không phải là chúng mà tập trung vào một số người. Lúc đó, việc cao thủ gia nhập thêm vào Yêu vực sẽ trở thành điểm mấu chốt ảnh hưởng đến đại cục.
Nghe xong những lời này, Tư Đồ Thần Phong sắc mặt biến hẳn, tỏ vẻ lo lắng nói:
- Như thế thì việc làm của chúng ta chẳng phải là vô ích sao? Vậy sao trước đây muội vẫn chủ trương thực hiện điều này?
Trần Ngọc Loan cười khổ nói:
- Muội là người đứng đầu liên minh, chẳng lẽ để mọi người ngồi đợi trong nhàn rỗi ư?
Tư Đồ Thần Phong thở dài nói:
- Cũng đúng, phải tìm gì đó để làm mới không bị người ta nói này nói nọ. Vậy giờ muội có kế hoạch gì không, tiếp tục hay là……
Trần Ngọc Loan nói:
- Muội không có ý định tiến về phương Bắc, chỉ muốn giám sát chặt chẽ động tĩnh của Yêu vực, khi cần thiết sẽ ra tay khống chế bọn họ, xem như vì thiên hạ mà góp chút sức.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Vậy thì chúng ta quay về đi.
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Không vội, hiện tại chúng ta cứ ở đây đã, lát nữa muội sẽ ra lệnh cho Khiếu Thiên đi thám thính tình hình.
Tư Đồ Thần Phong nhìn nàng thấp giọng nói:
- Ngọc Loan, muội hãy nói cho ta biết, thật ra mục đích của muội là gì?
Trần Ngọc Loan hỏi ngược lại:
- Huynh thật muốn biết?
Tư Đồ Thần Phong gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Quay đi, Trần Ngọc Loan trầm giọng nói:
- Muội muốn diệt trừ toàn bộ thế lực của Yêu Vực tại nhân gian.
Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc nói:
- Như thế chẳng phải…
Trần Ngọc Loan nói tiếp:
- Trước đây muội cũng có nghĩ đến, nhưng sau này ngẫm lại, muội không thể vì mối quan hệ riêng tư của Lục đại ca và Yêu vực mà bỏ mặc bá tánh trong thiên hạ. Chúng ta phải lấy thiên hạ làm trọng mới không phụ ủy thác của Lục đại ca.
Tư Đồ Thần Phong cảm động nói:
- Được, nói cho cùng, bất kể muội đưa ra quyết định gì huynh cũng sẽ toàn lực ủng hộ!
Trần Ngọc Loan nghe vậy nở nụ cười, một niềm vui trỗi dậy trong lòng, hiển hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng.
Lúc này trông nàng mới rạng ngời làm sao, toàn thân thần thái rực rỡ, thể hiện một dáng vẻ kiều diễm và cảm động, Tư Đồ Thần Phong không khỏi mê mẩn khi ngắm nhìn.
- Haha,… thật là một đôi trẻ thích nói chuyện yêu đương, dám trốn ở đây tâm tình à.
Không biết tự khi nào, Phật Thánh Đạo Tiên đã đứng cách đó vài trượng với bộ dạng giễu cợt.
Tư Đồ Thần Phong mặt mày ửng đỏ, vội chối:
- Không có chuyện đó, ông đừng có nói oan như thế.
Trần Ngọc Loan lại tỏ ra tự nhiên, lạnh nhạt nói:
- Ông đến rồi à, họ đang thúc giục phải không?
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn nàng, giọng tán thưởng:
- Nha đầu, ngươi càng lúc càng khó hiểu đấy, rất có phong thái uy nghiêm của một minh chủ. Ta không phải đến thúc giục mà là mới nhận được một tin tức, muốn mời ngươi đi thương thảo một chút.
Vừa đi Trần Ngọc Loan vừa hỏi:
- Tin tức gì mà phải ông phải đích thân đến đây?
Phật Thánh Đạo Tiên nói:
- Theo hồi báo của đệ tử liên minh, hai đạo đại quân của Yêu vực đột nhiên tập hợp, do Tam Nhãn Long Lang toàn quyền chỉ huy, còn Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ thì không biết tung tích nơi đâu. Ngoài ra, Yêu Hoàng Liệt Thiên nghe nói đã gặp gỡ Thiên Sát, cả hai đã diễn ra trận giao chiến kịch liệt, kết quả là lưỡng bại câu thương. Sau đó Âm Đế xuất hiện, vây khốn Yêu Hoàng Liệt Thiên, khiến cho Bạch Như Sương bị Lăng Thiên của Hư Vô giới bắt đi. Hiện tại Liệt Thiên đang đi khắp nơi để tìm tung tích của Bạch Quang, hy vọng thông qua Bạch Quang có thể tìm thấy cửa vào Hư Vô Giới Thiên và tìm cách cứu người.
Dừng bước chân, Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:
- Nguy rồi, thiên hạ có biến, thời điểm cuối cùng sắp đến rồi.
Phật Thánh Đạo Tiên thở dài nói:
- Đúng vậy, thời điểm cuối cùng sắp đến rồi, chỉ là kết cục này không ai đoán trước được.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Nếu như vậy thì phải mau triệu tập mọi người để cùng thương nghị đối sách.
Dứt lời cả ba người nhanh chóng rời đi.
Quay lại Thiên Huyền động, ba người Trần Ngọc Loan đã nhìn thấy các cao thủ đang tụ tập thành một nhóm, bắt đầu đàm luận tình hình hiện tại.
Một hồi lâu, sau khi lắng nghe ý kiến của mọi người, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Các cao thủ như Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng đều không phải đối thủ của chúng ta, chỉ có thể nhờ Lục đại ca đối phó. Trước mắt điều có thể làm là thừa lúc Yêu Hoàng không có ở đây, chúng ta sẽ tấn công toàn diện vào đại quân của Yêu vực, quyết tiêu diệt cho bằng được.
Quy Vô Đạo Trưởng lo lắng nói:
- Hai quân giao tranh, thực lực là quan trọng nhất. Về mặt quân số thì chúng ta thiệt thòi lắm, phải chăng nên thận trọng cân nhắc một chút?
Trần Ngọc Loan nghiêm giọng:
- Ý ta đã quyết, cứ như vậy thực hiện, lập tức chuẩn bị khai chiến, lát nữa sẽ xuất phát.
Quy Vô Đạo Trưởng nghe xong, cứ ấp úng muốn nói lại ngưng, rốt cuộc bị Văn Bất Danh ngăn lại:
- Sợ cái gì, thể hiện hào khí ra nào, chúng ta nhất định sẽ thắng.
Cao thủ xung quanh nghe thế ai nấy đều nghiêm sắc mặt, toàn thân bùng phát hào quang tự tin.
Trở về nơi chia tay với Bạch Quang trước đó, Liệt Thiên bám theo khí tức còn lưu lại của Bạch Quang mà không ngừng tìm kiếm.
Thoáng cái khí tức đó đã đứt đoạn, Liệt Thiên có chút thất vọng, nhưng Huyền Dạ đứng cạnh đấy lại nhạy bén cảm nhận được sự tồn tại của một khí tức khác.
- Chủ nhân, nơi này còn lưu lại một chút khí tức tà ác, người nghĩ có liên quan đến Bạch Quang không?
Liệt Thiên nghe thế hốt hoảng, vội dò xét tỉ mỉ và phát hiện thì ra khí tức đó của Vu Thần. Điều này khiến hắn khẽ chau mày, nghi hoặc nói:
- Vu Thần đã đi qua chỗ này, chẳng lẽ hắn lại bắt Bạch Quang trở về?
Huyền Dạ lo lắng nói:
- Nếu thật như vậy thì rắc rối rồi, với tình cảnh của chủ nhân lúc này, Vu Thần chắc chắn không chịu giao trả Bạch Quang, chúng ta có đến đó cũng vô ích.
Liệt Thiên nói:
- Không thể đắn đo nhiều như thế, cứ tìm Bạch Quang rồi tính sau.
Huyền Dạ khuyên nhủ:
- Chủ nhân đừng có nóng lòng, việc này liên quan đến Vu Thần nên chúng ta phải cẩn thận. Hiện nay thương tích của chủ nhân còn nghiêm trọng, nên tìm chỗ để Huyền Dạ chữa trị cho người rồi mới đi tìm Vu Thần sau.
Liệt Thiên chần chừ một lúc, thấy Huyền Dạ sắc mặt kiên quyết nên đành chấp nhận, bèn theo hắn tìm một chổ hẻo lánh, bắt đầu trị thương.
Quá trình này kéo dài khoảng hai thời thần thì Huyền Dạ ngã gục xuống đất với nét mặt hư nhược, còn Liệt Thiên thì hồng hào, vết thương cũng lành hết tám chín phần, không còn gì đáng lo ngại nữa.
Đứng dậy, Liệt Thiên nắm lấy cơ thể của Huyền Dạ, vừa bay vừa giúp hắn khôi phục chân nguyên, khoảng hơn nửa thời thần sau, cả hai người đã đến đỉnh núi, chỗ của Vu Thần.
Buông tay ra, Liệt Thiên quan sát một lượt phía dưới, lạnh lùng nói:
- Vu Thần ở dưới đấy, chúng ta đến lấy người thôi.
Huyền Dạ lúc này đã khôi phục được sáu bảy phần, sức khỏe đã không đáng lo ngại, sau khi nghe thấy lời của Liệt Thiên, không khỏi nhắc nhở:
- Chủ nhân đừng quá nôn nóng, đừng để Vu Thần phát hiện rồi uy hiếp người, vậy sẽ không tốt.
Trên mặt đất, ánh sáng âm u chợt lóe, Vu Thần và Đại Vu sư xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn về nơi xa phía trên.
Vu Thần cười nói:
- Có khách quý đến, bổn thần không đón tiếp từ xa thật là thất lễ, mong lượng thứ cho.
Thấy Liệt Thiên tức giận, Vu Thần đổi ánh nhìn, phất tay bảo:
- Đừng vội, chúng ta mà đánh nhau thì cũng phải mất mấy ngày mấy đêm, ta thì tạm chưa muốn như vậy. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết trước, ngươi cần Bạch Quang để làm gì, trước đó chẳng phải ngươi đã đuổi lão đi sao? Vì cớ gì mà giờ ngươi muốn tìm lão về?
Liệt Thiên trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Nếu như ta bảo là do Như Sương tức giận, bắt ta tìm Bạch Quang về thì ngươi thấy có ổn không?