Rất nhanh, Nam hải Hàn Ngọc Dương xuất hiện dọa cho Sở Hoài Dương bỏ chạy. Điều này khiến cho ba người Bách Linh hơi lo lắng, dù sao ba cô cũng không hy vọng Kiếm Vô Trần chết trong tay của Lý Trường Xuân.
Thật hoàn hảo, cuối cùng kết cục cả hai lưỡng bại câu thương, Lý Trường Xuân ôm hận chết đi.
Mọi thứ kết thúc, Bách Linh cảm xúc lên tiếng:
- Kết cục như vậy tính ra cũng ít nhiều đau thương.
Thương Nguyệt nói:
- Chuyện này đối với chúng ta hẳn mong muốn như vậy, nhưng không biết trong lòng Lăng Thiên cảm thấy thế nào.
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Sợ không thể nào chịu đựng nổi, nhưng lại còn có vài phần mâu thuẫn, nếu không đã không ra tay giết chết Kim Thiên rồi.
Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Lý Trường Xuân đã chết, Kiếm Vô Trần tuy hai chân đã phế, nhưng muốn bỏ chạy căn bản không đáng ngại, hay là chúng ta lập tức đến đó, quyết không cho hắn có thể chạy được.
Lục Vân nghiêm túc nói:
- Yên tâm, hắn chạy không được đâu. Bây giờ các muội đi tìm Kiếm Vô Trần, huynh đi gặp Lăng Thiên, xem thử vận khí ông ta thế nào.
Nói rồi tay phải phất giữa không trung, một kết giới ánh sáng trong suốt lóe lên liền mất, hơi có phần huyền diệu.
Thương Nguyệt nhẹ giọng dặn dò:
- Lục Vân, cẩn thận một chút.
Lục Vân mỉm cười gật đầu trả lời:
- Yên tâm đi, huynh rất đúng mực.
Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất.
Thấy chàng rời đi, Trương Ngạo Tuyết vội vàng nói:
- Đi thôi, cũng đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi.
Bách Linh và Thương Nguyệt bật cười khổ, rõ ràng đoạn ân oán này quá sức nặng nề với bọn họ.
Trong sơn cốc, Kiếm Vô Trần bị vây chặt sau khi gào thét giận dữ một hồi, dần dần bình tĩnh trở lại.
Vì cảm giác được nguy hiểm đang quanh đây, Kiếm Vô Trần không manh động náo loạn nữa, mà chỉ lơ lửng giữa không trung, tay trái nắm chắc thần cung, tay phải làm động tác kéo dây, thể hiện tư thế kéo cung bắn trăng, thân thể xoay tròn chầm chậm.
Bốn phía, làn sáng xanh đỏ nhàn nhạt hội tụ về hắn, bồi dưỡng thân thể trọng thương khó chịu đựng nổi của hắn, khiến cho khí sắc hắn chuyển biến có phần tốt đẹp hơn.
Trên tầng mây, Lăng Thiên thấy tình hình này, trong mắt ánh sáng lấp lánh, toát ra cái nhìn vừa yêu vừa giận.
Thời khắc này, ông rất hy vọng Kiếm Vô Trần như thời xa xưa, biến thành người thanh niên chính trực kiêu ngạo bất phàm, đáng tiếc không thể được rồi.
Thở dài u oán, Lăng Thiên dời mắt đi. Nhưng đúng lúc đó, bốn luồng khí tức đột nhiên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện trên tầng không sơn cốc, chầm chậm hạ xuống về phía Kiếm Vô Trần.
Thấy ba người Bách Linh xuất hiện, trong lòng Lăng Thiên hơi phức tạp, vừa sợ phải nhìn thấy chuyện tiếp theo, lại vừa mơ hồ chờ đợi chuyện đó.
Có lẽ, trong lòng ông, Kiếm Vô Trần chết trong tay ba người nữ Bách Linh so với tự thân ông ra tay lại tốt hơn, ít ra sẽ không xấu hổ, nhưng lại có phần không mong muốn.
Ánh sáng nhạt lóe lên cắt đứt suy nghĩ của Lăng Thiên, chỉ thấy Lục Vân âm thầm xuất hiện, không hề có chút khí tức nào, hệt như chỉ là một bóng ảo ảnh mà thôi.
Lăng Thiên vẻ mặt biến hẳn, tuy không phải lần đầu gặp Lục Vân, nhưng đây là lần đầu hai người gặp mặt trực tiếp.
Chăm chú nhìn Lục Vân, Lăng Thiên vẻ mặt uy nghiêm, lạnh giọng nói:
- Lục Vân, ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
Bật cười thản nhiên, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh.
- Đúng thế, cuối cùng đến rồi, vậy không phải hợp ý của ngươi sao?
Lăng Thiên vẻ mặt hờ hững hỏi lại:
- Thiên Uy lệnh ngươi đã tìm được ở Hải vực phải không?
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Đúng thế, trước đây không phải ngươi đã thấy qua rồi chăng? Sao, muốn đoạt lấy từ trong tay của ta chăng?
Lăng Thiên hừ lạnh nói:
- Đúng là có tính toán này, vì thế ngươi tốt nhất là phải cẩn thận.
Bật cười lạnh lùng, Lục Vân phản bác lại:
- Suy nghĩ không sai, đáng tiếc ngươi còn làm chưa được.
Lăng Thiên vẻ mặt hơi lạnh, quát lên:
- Lục Vân, ngươi đừng quá tự phụ. Chuyện chưa thử qua ai cũng không biết trước được.
Lục Vân vẻ mặt điềm nhiên, nụ cười quái dị nói:
- Phải vậy không? Nếu như vậy, thế thì hãy ra tay thử xem thế nào.
Lăng Thiên hơi khép hờ hai mắt, hỏi lại:
- Ngươi đặc biệt dâng chuyện đó lên chăng?
Lục Vân cười tà dị nói:
- Sao, không phải có phần không thích ứng à?
Lăng Thiên trong lòng chấn động, cảm giác nhìn không ra được Lục Vân, vội vàng chuyển sang chuyện khác, lạnh nhạt nói:
- Chớ đoán lung tung, ngươi còn chưa nói thẳng vào chuyện chính.
Lục Vân vẫn tiếp tục cười tà dị, hơi khinh bỉ nói:
- Chúng ta bây giờ không phải đang nói chuyện chính sao?
Lăng Thiên hơi giận, giọng tăng thêm vài phần.
- Lục Vân, ngươi cố bày ra bộ dạng vậy sao?
Lục Vân nhún vai, nói:
- Đúng thế, so với môn hạ cười không nổi Kiếm Vô Trần của ngươi thế nào?
Lăng Thiên vẻ mặt rất giận, bị người bới móc trước mặt làm sao không giận cho được.
- Câm miệng, chớ có nhắc đến nó.
Lục Vân cũng không nghe lời, tiếp tục cười ha hả nói:
- Không nói đến hắn thì nói đến Lý Trường Xuân tốt hơn. Đây cũng là một người đã dương danh thiên hạ trong Tu Chân giới, rất đáng để tự hào.
Lăng Thiên cực giận, hung hãn nói:
- Lục Vân, ngươi cứ làm như vậy … a … ngươi …
Trong tiếng hét kinh sợ giận dữ, toàn thân Lăng Thiên ánh ngũ sắc lấp lánh, chân nguyên mạnh mẽ hùng hổ tuôn ra, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự bốn bề, ý đồ ngăn không cho Lục Vân xâm nhập.
Đối diện, Lục Vân thân thể không chút dị thường, chỉ có ánh mắt lóa lên hào quang bảy màu, một ánh mắt nhàn nhạt xuất hiện theo một tần suất nhất định, rất huyền diệu.
Tình hình này khiến người ta mơ hồ, Lục Vân và Lăng Thiên thật sự đã phát sinh chuyện gì, vì sao vẻ mặt Lăng Thiên kinh hoàng như vậy?
Trong sơn cốc, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh chầm chậm hạ xuống, ánh mắt ba người đều nhìn về Kiếm Vô Trần.
Thời khắc này, đến lúc quan trọng cuối cùng, mọi ân oán dĩ vãng đều như thủy triền dâng trào trong lòng.
Trong ba người, Trương Ngạo Tuyết tâm tình phức tạp nhất. Nàng có thể nói là hận Kiếm Vô Trần khắc cốt ghi tâm, hận không thể tự tay lóc thịt của hắn.
Thương Nguyệt có phần tốt hơn. Nàng chứng kiến mọi thứ Kiếm Vô Trần đã làm ra, sự phẫn nỗ trong lòng do bởi Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, vì thế có phần ít hơn Trương Ngạo Tuyết một chút.
Bách Linh là điềm nhiên nhất. Nàng chưa tiếp xúc Kiếm Vô Trần nhiều, mọi cừu hận đều do khinh thường nhân phẩm của hắn, cũng như bất bình cho Lục Vân.
Phát hiện ba người ra mặt, Kiếm Vô Trần vẻ mặt biến hẳn, tất cả mọi chuyện hắn trước đây đều có tính đến, nhưng khi thật sự đối mặt, sự bất an trong lòng đều toát hẳn ra trong ánh mắt kinh hoàng của hắn.
Ngưng chuyển động, Kiếm Vô Trần hướng về ba cô không hề thay đổi tư thế, thần cung trong tay hướng thẳng về phía trước, giống như để phòng bị, lại giống như thêm chút can đảm cho bản thân.
- Kiếm Vô Trần, lần này ngươi không còn chạy được nơi nào nữa rồi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt hung tợn, cả giận nói:
- Lợi dụng lúc nguy hiểm của người khác thì cũng không có chút bản lãnh nào.
Thương Nguyệt quát lên:
- Câm miệng, ngươi cho là lúc này với tình trạng của ngươi, chúng ta còn bỏ qua cho ngươi chăng?
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh như băng, hận thù nói:
- Bắt đầu từ Quỷ vực, ngươi đã có lòng bất lương, đối nghịch với chúng ta mọi lúc mọi nơi, không tiếc sức đưa chúng ta vào đất chết. Sau đó lại ép Lục Vân bỏ đi ở Dịch viên, giết chết Tất Thiên và Lý sư huynh trên Hoa Sơn, hại cho Thương Nguyệt trúng tên bỏ mình. Tất cả mọi chuyện này hôm nay phải tính toán cho rõ ràng.
Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Tính thì tính, Kiếm Vô Trần ta sợ gì chứ? Cuộc đời này, ta vốn thuận thuận lợi lợi, có được thiên tư hơn người, tướng mạo anh tuấn, tu vi kinh người, không cần bao lâu liền có thể dương danh thiên hạ, trở thành đệ tử kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Thiên Kiếm viện. Nhưng Lục Vân xuất hiện phá hỏng mọi thứ, khiến ta té nhào từ trên tầng mây, hơn nữa còn ép ta chặt chẽ, ta làm sao có thể bỏ qua cho hắn được. Hiện nay, ta đã rơi xuống bùn thế này, cũng bởi vì Lục Vân mà ra, nếu không phải hắn, ta làm sao bị bạn bè bỏ đi, trơ trọi một mình!
Bách Linh nghe rồi cười lạnh nói:
- Ngươi tài không bằng người lại không biết hối cải, chỉ biết ghen ghét người khác, hơn nữa còn làm khó đủ điều, đây chính là điều tiểu nhân vô sĩ, ngươi còn làm như mình cây ngay không chết đứng, quả thật khiến người ta phải khinh thường.
Thương Nguyệt bên cạnh cũng lên tiếng:
- Bản thân tà ác, lại trách người khác ngồi trên đầu mình. Ngày đó Diệp Tâm Nghi toàn tâm toàn ý với ngươi, hết sức hỗ trợ cho ngươi, hơn nữa còn gây thù với Lục Vân. Nhưng kết quả thế nào? Ngươi đáp trả cô ta thế nào? Điều này có thể trách người khác được chăng?
Kiếm Vô Trần rống lên:
- Thế thì làm sao? Nếu không có Lục Vân xuất hiện, chuyện này có phát sinh được không, có trách là phải trách hắn.
Trương Ngạo Tuyết giận dữ nói:
- Hèn hạ vô cùng, ngươi quả thực có chết cũng chưa hết tội.
Kiếm Vô Trần lại kêu rống lên:
- Muốn giết ta, ngươi đến đây! Xem ngươi chết hay ta chết đây? Cả đời này ta chỗ nào cũng bị Lục Vân ép buộc, hiện nay, cho dù phải chết ở đây, ta cũng không cho hắn sống tốt được.
- Tản ra, không cho hắn cơ hội thi triển Hậu Nghệ thần cung.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, ai nấy thân thể loáng lên liền tản khai về hai cánh. Như vậy, ba người ba phương vòng quanh kết giới vô hình kia.
Ở giữa, Kiếm Vô Trần không hề thay đổi tư thế, thân thể xoay qua trái, hung hăng bắt chặt lấy Trương Ngạo Tuyết, rõ ràng lòng hắn muốn giết nàng.
Phát hiện được ý đồ của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết trong mắt lóe lên ánh lạnh, lập tức dừng lại, rút Tử Ảnh thần kiếm, cũng dự tính đỡ thẳng một tên của hắn.
Thương Nguyệt thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ:
- Ngạo Tuyết không được, uy lực thần cung đó kinh người, không thể đỡ thẳng được.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu trả lời:
- Với trạng thái của hắn lúc này, mũi tên này cho dù phát ra, uy lực cũng sẽ không qua mạnh, muội tin tưởng có thể đỡ được.
Bách Linh nói:
- Không cần phải mạo hiểm dễ dàng như vậy. Mục đích của Kiếm Vô Trần rất rõ ràng, muốn ngọc đá cùng tan trước khi chết. Hắn chọn muội, chủ yếu là đánh phá Lục Vân, muội không nên lầm mưu.
Trương Ngạo Tuyết nghe đến tên Lục Vân, lập tức bình tĩnh lạnh lùng trở lại không ít, nhanh chóng di chuyển thân thể, chọn cách xoay tròn với tốc độ cao quanh kết giới khiến Kiếm Vô Trần không cách gì nắm bắt được mục tiêu.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hơi nóng nảy, muốn phát động thần cung hẳn phải tập trung tinh khí thần cao độ, nếu không hiệu lực khó đạt.
Nhưng tinh thần cứ tập trung mãi cần phải hao tốn một lượng lớn tinh lực và thể lực. Điều này chính là điểm yếu nhất của Kiếm Vô Trần hiện nay, hắn căn bản không kéo dài được.
Với tình hình hiện nay của hắn, tiếp tục truy đuổi hình bóng của Trương Ngạo Tuyết chỉ khiến bản thân diệt vong. Vì thế, hắn chọn lựa dừng lại, chuyển mục tiêu sang Bách Linh.
Thấy vậy, Bách Linh bật cười lạnh lẽo, vừa di chuyển thân thể, vừa châm chọc:
- Kiếm Vô Trần, cảm giác có lòng mà bất lực như thế nào? Có sảng khoái không vậy.
Kiếm Vô Trần không nói, mím chặt môi không buông, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Thương Nguyệt nói tiếp:
- Có lẽ đối với hắn mùi vị này rất mới lạ, đang thưởng thức.
Trương Ngạo Tuyết hừ lạnh nói:
- Thật mới lạ, không biết hắn có thể chống đỡ đến lúc nào đây thôi.
Kiếm Vô Trần khuông mặt các cơ run run, điên cuồng rống lên:
- Câm miệng, có can đảm thì đến đây giết ta, nếu không hãy gọi Lục Vân ra đây cho ta.
Bách Linh nói:
- Đừng gấp, mùi vị này phải thưởng thức chầm chậm, nếu không làm sao có thể bù đắp lại những tội ác ngươi cả đời đã làm ra.