Khi thế công hai người giảm yếu, Âm Đế bứt người lùi lại, trong tay ánh lạnh lóe lên, Tàn Hồn Toái Tâm nhận phát ra một làn kiếm không gì chống nỗi phá vỡ kết giới huyết sát của Lục Vân, thuận lợi thoát khỏi cảnh nguy khốn.
Gào lên giận dữ, Lục Vân thu hồi thế công, trong mắt ánh bảy màu lóe sáng, kiên định tin tưởng phát ra Ý Niệm Thần Ba, biến nó thành một dòng ý thức bắn thẳng vào trung khu thần kinh của Âm Đế.
Công kích vô hình không cách gì né tránh. Khi Âm Đế phát giác được thì đã không còn kịp phòng ngự, bị ý niệm của Lục Vân xâm nhập vào đại não, nắm lấy bí ẩn trong đó của hắn.
La thảm một tiếng, Âm Đế sau đó gào lên giận dữ, chân nguyên toàn thân hội tụ lên đầu, dùng phương thức đặc biệt của mình bắt đầu phản kích vãn hồi lại.
Tình huống này rất thú vị, hệt như đang trong một không gian giả định, hai người đang tranh đoạt thành trì.
Thành trì đó vốn thuộc về Âm Đế, nhưng Lục Vân lại tấn công vào thành, nhanh chóng thu lấy những vật có giá trị bên trong thành, phá hủy mọi thứ cản trở mình.
Như vậy, trong lúc giao chiến công thủ kịch liệt, hai người tranh giành quyền điều khiển thành trì.
Chỉ trong chớp mắt ý thức đã xoay chuyển ngàn vạn, gần như trong chốc lát, Lục Vân và Âm Đế đã giao tranh vài ngàn lần, ý niệm tiến gần đến vị trí quan trọng nhất của Âm Đế.
Ở đó, Lục Vân bị phản kích rất mạnh mẽ, cơ hồ không cách gì xuyên qua được. Vì thế, Lục Vân không ngừng chuyển biến tần suất của ý thức, sau vài ngàn lần chuyển đổi, cuối cùng chàng đột phá được phòng tuyến cuối cùng của Âm Đế, tiến vào nơi thâm sâu trong linh hồn của hắn.
Thời khắc đó, một tin tức kinh người khiến Lục Vân thất kinh. Sau đó, chàng còn chưa kịp tiếp tục dò xét, Âm Đế liền điên cuồng phản kháng, ép ý niệm của chàng rời khỏi khu vực quan trọng.
Phát hiện rất khó tấn công lần thứ hai, Lục Vân lập tức quyết định thu lại thế công, ánh mắt phẫn nộ nhìn Âm Đế.
- Té ra sức mạnh của ngươi hoàn toàn không phát xuất từ trời đất.
Âm Đế rất giận, rống lên:
- Thế thì sao? Chỉ cần ta quét sạch mọi trở ngại, nhân gian này cũng bị hủy diệt như vậy.
Lục Vân rất giận, trong mắt ánh bảy màu mất đi, chuyển sang khí huyết sát, gằn giọng nói:
- Có ta ở đây, người hẳn không còn cơ hội.
Nói rồi thân thể xoay chuyển giữa không trung, hai tay múa lên nhanh chóng, toàn bộ pháp quyết trong cơ thể thi triển từng cái, hình thành một không gian đặc biệt trong phương viên trăm trượng, ngập đầy các loại ánh sáng chói chang.
Âm Đế bật cười lạnh lùng tàn khốc, cất tiếng:
- So thực lực, cả thiên hạ này ngoại trừ Thiên Sát, ai có thể địch nổi ta đây?
Trong lúc hỏi ngược lại, Âm Đế hai tay thu lại, chân nguyên toàn thân nhấp nhô nổi sóng, tần suất kéo giãn gấp chục, gấp trăm, gấp ngàn rồi gấp vạn lần. Như vậy, sức mạnh dần dần tăng lên, dễ dàng ngăn cách được công kích của Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân rít hoài không thôi, chàng đang bị khí huyết sát xâm chiếm, chân nguyên toàn thân cũng tăng lên gấp trăm, gấp ngàn, gấp vạn lần tương ứng để chống lại phản kích của Âm Đế.
Rất nhanh, sức mạnh cả hai gia tăng đến mức cực hạn trong không gian phương viên trăm trượng, không ngừng thay đổi áp lực, cuối cùng sức mạnh khó thể tồn tại cùng nhau bắt đầu khuếch tán, tạo nên vụ nổ kinh trời, lập tức hủy diệt hai người.
Lúc đó, trời đất u ám. Ánh sáng chói chang rọi chiếu khắp bốn hải, khiến phương viên ngàn dặm ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, không gian rung chuyển, biển thét gào như sấm.
Ở xa xa, cao thủ Hải vực và ba người nữ Bách Linh đều thất kinh hồn vía, không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy một quả cầu ánh sáng đang khuếch tán, mây trắng không ngừng chảy dài bị nhiễm đỏ rực.
Cuối cùng, quả cầu ánh sáng tan vỡ, Lục Vân và Âm Đế không thấy tung tích, ngay cả một chút khí tức cũng không có. Điều này khiến mọi người nghi hoặc không hiểu, cuối cùng hai người đều chết hết hay đồng thời biến mất?
Ở chân trời, tầng mây tan biến, ánh sáng mê loạn rơi rớt theo gió lộ ra bầu trời xanh biêng biếc.
Ở trung tâm vụ nổ, một làn sáng yếu ớt xoay vần không tan, sau giây phút dần dần biến chuyển, nhanh chóng hóa thành một bóng người, đó chính là Âm Đế.
Lúc này, trên người Âm Đế ánh sáng yếu ớt, ánh mắt ảm đạm vô cùng đang quan sát tình hình bốn phía.
Ở vùng lân cận không một bóng người. Điều này khiến Âm Đế đều kinh ngạc mừng rỡ bất ngờ, không khỏi bật cười điên cuồng lên tiếng:
- Lục Vân, ngươi cuối cùng cũng chết trong tay ta. Ha ha ha …
- Âm Đế, đừng quá cao hứng, ta còn chưa chết.
Âm thanh không lớn, hơi có vẻ yếu đi, rõ ràng cuộc chiến vừa rồi hai người đều không chút hơn thua.
Ngửng đầu, Âm Đế nhìn lên, chỉ thấy Lục Vân đột nhiên hiện ra, quanh người lấp lánh ánh vàng kim nhàn nhạt.
Hai mắt hơi khép hờ, Âm Đế trầm giọng nói:
- Ngươi làm thế nào né tránh được luồng sức mạnh hủy diệt kia?
Lục Vân chầm chậm hạ xuống, khi còn cách Âm Đế chừng ba trượng, lạnh nhạt trả lời:
- Rất đơn giản, ngươi có thân thể bất diệt, ta cũng một dạng vĩnh hằng bất diệt.
Âm Đế hừ giọng nói:
- Thúi lắm, ngươi cho mình là người thế nào, sao có thể so sánh với bổn đế được?
Lục Vân lạnh lùng đáp trả:
- Ta chính là kẻ nghịch thiên, là người thừa kế hủy diệt.
Âm Đế ánh mắt phát lạnh, nghi ngờ hỏi:
- Kẻ thừa kế của hủy diệt? Có thật không?
Lục Vân nghiêm túc đáp:
- Thử qua không phải sẽ biết sao?
Nói rồi hai tay giơ cao, toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, một luồng sức sống tự nhiên bừng bừng nhanh chóng nuôi dưỡng thân thể chàng.
Âm Đế hơi khép mắt lại, dò xét ánh sáng xanh lam trên người Lục Vân, hỏi lại:
- Đây là sức mạnh gì, vì sao đầy sức sống vậy?
Lục Vân lạnh nhạt trả lời:
- Đây là luồng sức mạnh hồi sinh ngươi ghét nhất, cũng chính là khắc tinh của ngươi.
Nói rồi toàn thân ánh xanh lam rực rỡ, một luồng sức sống ngập tràn nhanh chóng khuếch tán hình thành một kết giới vây lấy Âm Đế.
Nghe vậy, Âm Đế rống lên giận dữ, quát to:
- Sức mạnh hồi sinh? Ngươi nói thúi lắm. Ngươi chẳng phải là kẻ thừa kế của hủy diệt mà? Làm sao có thể đoạt được bí ẩn hồi sinh.
Lục Vân không nói, chàng chỉ toàn lực thúc động luồng sức mạnh hóa thành những tia nhỏ bé trói chặt lấy Âm Đế.
Cảm nhận luồng sức mạnh đó đến gần, Âm Đế trong lòng nóng nảy không yên, hai tay nhanh chóng múa lên phát ra một thế công mạnh mẽ, ý đồ xé nát tất cả.
Nhưng kết quả khiến hắn kinh ngạc, sức mạnh hồi sinh do Lục Vân phát ra có tính khắc chế rất lớn với thân thể của hắn, khiến hắn xao động không an, lại vừa khó thoát khỏi cảnh nguy khốn.
Thấy công kích có tác dụng, Lục Vân chuyên tâm hoàn toàn phát động thuật mới học thành “Trọng Sinh Hoàn Nguyên”, vừa hấp thu linh khí trong không gian rộng lớn, đặc biệt chính là khí thế mênh mông của biển cả, vừa nhanh chóng thu nhỏ kết giới dự tính vây chết lấy Âm Đế.
Những điều này Âm Đế nhìn rõ, trong lòng giận dữ. Hắn cực lực muốn phản kháng lại, nhưng thương thế trước đây rất nặng, lúc này lại đúng giai đoạn khôi phục, căn bản không cách gì phản kích hữu hiệu.
Lại thêm Lục Vân lúc này nhờ có công hiệu thần kỳ của thuật hồi sinh, tốc độ khôi phục chân nguyên chớp mắt vượt ngàn dặm, vượt rất xa so với Âm Đế.
Như vậy, bên lên bên xuống, Âm Đế tự nhiên vô cùng bất lợi.
Giao chiến âm thầm cứ thế tiến hành, khi chân nguyên Lục Vân tiêu hao trước đây đã hồi phục như cũ, lập tức gia tăng thế công, dùng sức mạnh kinh khủng của nó trói chặt lấy phạm vi hoạt động của Âm Đế, sau đó mới bắt đầu công kích hủy diệt.
Trước hết, Lục Vân dùng pháp quyết hai phái Phật Đạo để luyện hóa thân thể Âm Đế, nhưng kết quả không được như ý, căn bản không tác dụng được Âm Đế.
Thấy vậy, Lục Vân đổi sang Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, dùng sức mạnh nuốt hồn hóa cốt triển khai công kích.
Lần này, công kích Lục Vân có chút hiệu quả, tạo nên thương tổn nhất định cho Âm Đế, đáng tiếc cuối cùng Âm Đế dùng Cửu U Bất Diệt lệnh khống chế được chiêu này.
Giận dữ nhìn Lục Vân, Âm Đế gào thét không ngừng nhưng hoàn toàn không né tránh được. Hiện nay, chân nguyên hắn đã tiêu hao quá lớn, trong tình trạng địch mạnh ta yếu lại không thể né tránh, hắn chỉ còn cách phòng ngự, vì thế cho dù phẫn nộ, hắn vẫn duy trì sự tỉnh táo tương đối.
Lục Vân nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc, âm hiểm lên tiếng:
- Kết thúc rồi, cáo biệt nhân thế đi thôi.
Âm Đế giận dữ nói:
- Muốn giết ta chăng, ngươi đang mơ mộng quá!
Lục Vân bật cười âm hiểm lạnh lùng, tay trái từ từ đưa tới trước, lòng bàn tay ánh trắng lóe lên, Trấn Hồn phù phóng ra chụp lên Cửu U Bất Diệt lệnh, lập tức sảnh sinh dị biến, khiến tà khí của nó giảm mạnh, nó đã bị Trấn Hồn phù phong ấn.
Âm Đế thất kinh, trước hết thu lại Cửu U Bất Diệt lệnh, sau đó lại truyền thêm chân nguyên vào, nhanh chóng phá giải được phong ấn.
Lục Vân nhìn thấy chuyện đó, trong lòng hơi chấn động, Âm Đế quả không hổ là mạnh mẽ, không ngờ có thể hung bạo phá được Trấn Hồn phù, chuyện này quả là vô tiền khoáng hậu.
Thôi suy nghĩ, Lục Vân tiếp tục công kích. Sau khi thời gian trôi qua cùng với việc chuyển biến vài loại phương thức công kích, gây nên thương tổn cực lớn cho Âm Đế, nhưng chàng vẫn không cách gì tiêu diệt được hắn.
Đến lúc này, vẻ mặt Lục Vân nặng nề, suy tư cách nào mới có thể tiêu diệt Âm Đế.
Trước hết, Lục Vân nghĩ đến Thánh Long phù, nhưng sau đó chàng thấy không được, bởi vì nếu Thánh Long phù quả thật có thể tiêu diệt được Âm Đế, thì nó hẳn đã sớm tiêu diệt chứ không phải chỉ phong ấn được hắn.
Tiếp theo, Lục Vân nghĩ đến Diệt Thần kiếm, đây quả thật là thần binh cùng cực, nhưng có thể tiêu diệt được đối phương không thì cần phải thử qua mới được.
Đã nghĩ ra hướng, Lục Vân lập tức bắt đầu. Nhưng chàng hoàn toàn không thu hồi làn sáng sắc xanh lam quanh thân, để luồng sức mạnh này trói buộc Âm Đế, bản thân làm một lại hai tác dụng, phân bố quá nửa tinh lực để thúc động Diệt Thần kiếm.
Đồng thời, để không bị sơ hở, Lục Vân còn phân thành sáu phân thân, từ trước sau trái phải trên dưới sáu hướng triển khai hợp vây.
Đến lúc này, chỉ thấy toàn thân Lục Vân lấp lánh bảy màu, sáu bóng người kết thành một quả cầu ánh sáng bảy màu, đồng thời thu nhỏ vào giữa.
Bị vây vào trong, Âm Đế trong lòng đột nhiên cảm thấy điềm xấu, cảm giác này hệt như mấy ngàn năm trước khiến hắn rất bất an. Thấy vậy, hắn cảnh giác cao độ, ánh mắt quan sát tình hình Lục Vân, hơn nữa còn dùng toàn bộ sức lực phòng ngự.
Rất nhanh, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng Âm Đế cảm giác bất an càng lúc càng lớn, một áp lực vô hình càng khiến hắn cơ hồ phát điên.
Nhưng đúng lúc này, Lục Vân bên ngoài cuối cùng đã phát động thế công, sáu luồng kiếm ánh sáng bảy màu đồng thời phóng đến, phát sinh một luồng rung động âm thầm giữa trời đất khiến cho trời đất đều khiếp sợ.
Thời điểm đó, bầu trời lấp lánh bảy màu, mặt biển sóng lớn quay cuồng, một luồng sức mạnh thần thánh xuyên suốt trời đất, khiến tất cả mọi người chú ý.
Gào lên một tiếng, Âm Đế điên cuồng gào thét, Cửu U Bất Diệt lệnh trong tay hóa thành Tàn Hồn Toái Tâm nhận, dùng tốc độ nhanh nhất bố trí một tầng phòng ngự nghiêm mật chống lại công kích Diệt Thần kiếm của Lục Vân.
Đồng thời, Âm Đế hóa thành một làn sáng u ám bắn vào trong Tàn Hồn Toái Tâm nhận.
Như vậy, tà binh uy lực tăng hẳn, khi gặp phải Diệt Thần kiếm của Lục Vân, hai bên giao tranh kịch liệt, tạo nên vụ nổ liên hoàn, dồn ép trong một phạm vi nhỏ bé, cuối cùng tạo thành một quả cầu ánh sáng có tính hủy diệt nuốt lấy mọi sinh linh ở vùng phụ cận.