- Đã nhiều năm rồi, ta mang đến cho Lam Quang Thánh Vực không phải sự phồn hoa mà chỉ là tiêu điều, Mẫu Đơn sẽ làm tốt hơn ta.
Thấy Nhất Tịch Như Mộng có phần đau thương như vậy, Thiên Lân khích lệ:
- Không nên như vậy, thánh chủ đã làm rất tốt rồi, chuyện giải độc chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, bây giờ hãy rời khỏi nơi này trước đã, xem thử phía mấy người Mẫu Đơn tình hình thế nào.
Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, khẽ đáp:
- Chuyện ta trúng độc ngoại trừ Mẫu Đơn ra, tạm thời không nên nói cho người ngoài biết được, ta không muốn người khác biết.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Thánh chủ yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giải trừ độc tố trên người của thánh chủ, để khôi phục lại như trước.
Nhất Tịch Như Mộng bật cười khổ sở, cũng không nói tiếng nào, từ từ cất bước đi ra thẳng đến đỉnh của Cô Tinh Vân Nhai. Chăm chú nhìn theo hình bóng của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân thấy nàng miễn cưỡng có thể đi được, lập tức đi theo sau lưng, trong lòng suy nghĩ pháp giải độc. Chốc lát sau, Nhất Tịch Như Mộng đã mệt rồi, con dốc trước mặt lại tương đối đứng, điều này với nàng hệt như một ngọn núi lớn chắn đường. Phát hiện được tình cảnh của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân đến bên cạnh nàng, muốn đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng nghĩ đến thân phận nữ hoàng, cùng với những cảm nhận trong lòng lúc này của nàng, hắn liền chuyển đổi phương pháp, tay phải phát ra một luồng sức mạnh êm ái cách không đỡ lấy thân thể của nàng, mang nàng cùng tiến lên phía trước. Cảm nhận được sự lo lắng và tế nhị của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lại thấy được một Thiên Lân ôn nhu nho nhã mỉm cười. Thời khắc đó, quan hệ giữa hai người lại có biến hóa vi diệu, Nhất Tịch Như Mộng tuy chưa từng nói gì cả, nhưng trong lòng lại mơ hồ toát ra một chút thích thú, trong ánh mắt cũng để lộ một ánh nhu hòa.
Rất nhanh, Thiên Lân theo sự chỉ dẫn của Nhất Tịch Như Mộng đã đến đỉnh của Cô Tinh Vân Nhai, vừa hay gặp được Mẫu Đơn đang vội vàng chạy đến.
Vừa gặp, Mẫu Đơn liền nhảy phốc đến bên Nhất Tịch Như Mộng, quan tâm lo lắng hỏi:
- Thánh chủ, người có sao không, không có gì chứ?
Nhất Tịch Như Mộng miễn cưỡng cười, vuốt ve mái tóc của Mẫu Đơn, điềm nhiên đáp:
- Ta không sao, tình hình của địch nhân thế nào rồi?
Mẫu Đơn quan sát qua Nhất Tịch Như Mộng, nhanh chóng phát hiện được sự khác thường của Như Mộng, lập tức quay đầu nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Thánh chủ sao vậy, vì sao toàn thân không còn sức lực gì?
Thiên Lân liếc Nhất Tịch Như Mộng, trù trừ đáp:
- Thánh chủ bị trúng độc rồi.
Mẫu Đơn biến hẳn sắc mặt, hỏi tới:
- Độc gì vậy?
Thiên Lân không đáp, nhìn Nhất Tịch Như Mộng, rồi lại nhìn Mẫu Đơn, tỏ ra có phần khó khăn.
Phát hiện được biểu hiện của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng trong lòng dâng lên một sự ấm áp, nhẹ nhàng nói:
- Chính là độc của Âm Dương hoa.
Mẫu Đơn thân thể run lên, vọt miệng nói:
- Âm Dương hoa, đó chính là dâm độc đệ nhất của Ngũ Sắc Thiên Vực!
Thiên Lân nhẹ nhàng đáp:
- Ta hiện nay đã dùng khí băng lạnh áp chế được dược tính trong cơ thể thánh chủ, tạm thời có thể bảo trì được trong ba ngày.
Mẫu Đơn nghe vậy bật cười cay đắng, liếc Nhất Tịch Như Mộng, lại nhìn lại Thiên Lân, trong mắt toát ra vài phần phức tạp.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ lẩm bẩm:
- Không cần phải lo lắng cho ta, hay là cô hãy nói qua tình hình bên các cô thế nào rồi.
Mẫu Đơn chần chừ một chốc, khẽ than:
- Tình hình rất khó khăn, Thiên Hồng chết trong tay của Cự Linh Thần, Lam Kha đại tướng quân cũng bị trọng thương nghiêm trọng, Lam Quang Thánh Vực chỉ còn lại không đủ hai trăm tàn binh.
Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt biến hẳn, vọt miệng nói:
- Thế thì cửa quan hiểm trở thứ tư không phải đã giữ không được rồi sao?
Mẫu Đơn cảm xúc đáp:
- May mắn bọn đệ tử kịp thời đến được, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lợi dụng Nhật Nguyệt thần cung giết chết Cự Linh Thần, dọa cho Vô Tình lão nhân hoảng sợ lùi lại. Hiện nay, địch nhân đã lùi khỏi Cô Tinh Vân Nhai rồi, chúng ta đã thu hồi được cửa quan hiểm trở thứ nhất rồi, đệ tử mang toàn bộ binh lực tập trung ở đó, phỏng chừng tạm thời địch nhân không dám tiến công.
Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy rất mừng, cảm xúc nói:
- Còn may các cô kịp thời đến, nếu không Lam Quang Thánh Vực đã nguy hiểm rồi.
Mẫu Đơn tiếp:
- Hiện nay phía chúng ta tạm thời giải trừ được uy hiếp, nhưng tình hình phía Hắc Trì Huyền Vực như thế nào còn chưa biết được. Hoa Ảnh bảo đệ tử đi xem thử tình hình thánh chủ thế nào, nếu như thánh chủ không có gì nguy hiểm, Hoa Ảnh muốn dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lập tức đi đến Hắc Trì Huyền Vực.
Thiên Lân nói:
- Ta phỏng chừng Hắc Trì Huyền Vực cũng vô cùng nguy hiểm, nàng hãy bảo Hoa Ảnh lập tức dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đi liền, cần phải bảo vệ an toàn của Hoa Hồng.
Mẫu Đơn gật đầu đáp:
- Được, chàng trước hết mang thánh chủ quay về Mộng Lan các, ta sẽ đi an bài như vậy, hơn nữa còn lợi dụng thuật không gian chuyển di để lập tức đưa bọn họ đến Huyết Long Tinh Tuyền.
Dứt lời, Mẫu Đơn liền xoay mình vội vàng bỏ đi.
Thiên Lân mang Nhất Tịch Như Mộng rời khỏi Cô Tinh Vân Nhai, theo sự chỉ điểm của Nhất Tịch Như Mộng, nhanh chóng đến được Mộng Lan các của nàng. Đứng bên ngoài Mộng Lan các, Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc, quay đầu lại liếc Thiên Lân, sau đó cất bước đi vào, thần thái ưu nhã. Theo phía sau của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân chăm chú ngắm nhìn hình bóng yểu điệu của nàng, trong mắt đầy sự thán phục, đối với vẻ đẹp của Nhất Tịch Như Mộng thì hắn cảm thấy hết sức rung động. Nhất Tịch Như Mộng rất cao, so với Mẫu Đơn, Hoa Hồng còn cao hơn, tương đương Tân Nguyệt và Hải Mộng Dao, thấp hơn Thiên Lân chỉ một chút.
Đi phía sau lưng của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân quan sát tình hình của Mộng Lan các, phát hiện nơi này lấy màu xanh lam làm chủ đạo, bố trí rất thanh nhã, trong giản đơn toát ra sự cao quý và hào phóng, không tính là xa xỉ quá. Đi qua hai cửa vào, Thiên Lân đi tới lầu gác đầu tiên của Mộng Lan các, thấy được thị nữ Tâm Lam của Nhất Tịch Như Mộng.
Lúc này, Tâm Lam khi thấy được Thiên Lân thì có phần bất ngờ, nhịn không được hỏi:
- Thánh chủ, ông ta …
Nhất Tịch Như Mộng điềm nhiên trả lời:
- Người đó là ngoại lệ duy nhất, ngươi nhớ kỹ là được.
Thiên Lân có phần hiếu kỳ, hỏi lại:
- Ngoại lệ là thế nào?
Nhất Tịch Như Mộng lưng vẫn quay về Thiên Lân, vẻ mặt phức tạp, hoàn toàn không trả lời.
Tâm Lam tiếp lời đáp lại:
- Mộng Lan các là cấm địa đối với nam nhân của thánh chủ, ngoại trừ Mẫu Đơn tiểu thư ra, cơ hồ có rất ít người có thể tiến vào trong đây, mà nhiều năm qua thiếu hiệp là người đàn ông duy nhất bước vào nơi này, vì thế đây là ngoại lệ.
Thiên Lân có phần ngạc nhiên, liếc mắt qua bóng dáng của Nhất Tịch Như Mộng, cười nói:
- Té ra là như vậy, điều này quả thật là vinh hạnh cho ta.
Tâm Lam có phần đơn thuần, vọt miệng nói:
- Điều này là đương nhiên, rất nhiều người đều ôm mộng muốn tiến vào Mộng Lan các, đáng tiếc bọn họ…
Nhất Tịch Như Mộng cắt ngang lời của Tâm Lam, âm thanh nhỏ nhẹ nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này, ta rất mệt, ngươi đỡ ta tiến vào nghỉ ngơi.
Tâm Lam nghe vậy lắc đầu le lưỡi với Thiên Lân, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng, đỡ nàng đi vào trong phòng. Thiên Lân không hề vội tiến vào, lúc này hắn phải để cho Nhất Tịch Như Mộng có chút thời gian, không thích hợp phải đi theo quá gấp. Cách làm của Thiên Lân rất sáng suốt, Nhất Tịch Như Mộng sau khi tiến vào trong phòng rồi, liền ngầm quan sát hành động của Thiên Lân, thấy hắn đứng ở trong sân ngắm cảnh sắc, trong lòng có phần thích thú, hảo cảm đối với hắn lại tăng thêm vài phần.
Một lúc sau, Mẫu Đơn vội vàng đi vào Mộng Lan các, báo với Thiên Lân là ba người Hoa Ảnh đã đến Hắc Trì Huyền Vực, Thiên Lân lúc này mới hơi an tâm nhìn qua tình hình phòng ốc bên trong, Thiên Lân nhỏ giọng nói:
- Nghe thánh chủ nói độc thánh chủ trúng chỉ Vô Ưu thảo có thể giải được, nhưng Vô Ưu thảo lại khó tìm được, trong hạn ba ngày không nhất định có thể tìm được. Mà tính cách thánh chủ cương nghị, nếu hông tìm được Vô Ưu thảo liền có thể quyên sinh, nàng hãy đi khuyên thánh chủ đi.
Mẫu Đơn nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân, nhỏ giọng nói:
- Tính cách của thánh chủ ta hiểu rõ, thánh chủ chính là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, được vạn người kính ngưỡng. Tuy một đời cô độc lại có tâm tính cao ngạo, không dễ dàng gì cúi đầu trước người khác, càng không dễ thần phục dưới chân của đàn ông. Hiện nay, thánh chủ gặp phải thương hại như vậy, nội tâm cứng rắn của thánh chủ tự nhiên rất khó chấp nhận, suy nghĩ như vậy cũng hoàn toàn không có gì kỳ quái.
Thiên Lân chần chừ nói:
- Nàng khuyên cũng không được?
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, vẻ mặt rất kỳ quái, khẽ giọng hỏi lại:
- Chàng có thấy thánh chủ xinh đẹp không?
Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, dường như phát hiện được gì đó, có phần khó khăn trả lời:
- Mẫu Đơn…
Mẫu Đơn nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, nghiêm túc đáp:
- Ta muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng của chàng.
Thiên Lân bật cười khổ, gật đầu đáp:
- Rất đẹp, khiến cho người ta cảm thấy cao đến không với được, hấp dẫn đàn ông thật sâu sắc.
Mẫu Đơn không hề tức giận, u oán khẽ lẩm bẩm:
- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, đàn bà mà Ngũ Sắc Thần Vương muốn có được nhất có năm người, thánh chủ đứng hàng đầu tiên, tiếp đến là Hoa Ngạo Nguyệt, thứ ba là Vụ Thanh Ti của Thải Ngọc tiên cung, còn lại là ta và Hoa Hồng.
Thiên Lân có phần không hiểu, hỏi lại:
- Vì sao lại muốn nói với ta những điều này?
Mẫu Đơn cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Sau này chàng sẽ hiểu rõ. Bây giờ, chàng hãy ở lại chỗ này, ta đi khuyên thánh chủ, chàng chờ tin của ta.
Xoay mình, Mẫu Đơn đi vào trong phòng, để lại Thiên Lân một mình đứng ở trong sân.
Rất nhanh, Tâm Lam cũng đến trong sân, nghiêng đầu nhìn Thiên Lân, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
Thiên Lân thấy vật bật cười khổ, hỏi lại:
- Làm gì mà có bộ dạng như vậy nhìn ta?
Tâm Lam đáp:
- Nghe Tiểu Lan nói, thiếu hiệp chính là người trong lòng của Mẫu Đơn tiểu thư, vì thế ta rất hiếu kỳ, muốn nhìn cho rõ một chút.
Thiên Lân cười hỏi:
- Sau khi cô nhìn xong rồi, cảm giác như thế nào?
Tâm Lam sắc mặt đỏ hồng, khẽ đáp:
- Rất tuấn mỹ, thiếu hiệp chính là người đàn ông tuấn tú nhất ta từng gặp, quả thực rất xứng đôi tiểu thư Mẫu Đơn.
Thiên Lân cười cười, vẻ mặt bình tĩnh, thời gian sau đó, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu với Tâm Lam, chủ đề đều xung quanh Mẫu Đơn và Nhất Tịch Như Mộng. Ở trong phòng, Nhất Tịch Như Mộng nằm trên giường, Mẫu Đơn lại ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Nhất Tịch Như Mộng, khẽ hỏi những chuyện đã xảy ra trong Cô Tinh động. Nhất Tịch Như Mộng không hề che giấu gì cả, cứ từng chi tiết nói ra, khiến cho Mẫu Đơn nghe được có phần tức giận, lại nở nụ cười mỉm.
Thấy tình trạng này, Nhất Tịch Như Mộng quát lên:
- Cười cái gì mà cười, có phải hả hê thấy người khác bị tai họa không đây.