Lâm Y Tuyết có phần không cao hứng lắm, chạy đến bên cạnh Hứa Khiết, kéo cánh tay của bà ta, dịu dàng nói:
- Mẹ, khó mà đến đây một chuyến, chúng ta đi coi trộm thế nào.
Hứa Khiết đáp:
- Chuyến này chúng ta đi là có quan hệ đến an nguy của thiên hạ, hoàn toàn không phải trò đùa, nghe lời cha con đi, sau này có rảnh rỗi mới chạy đến thăm dò đến cùng.
Lâm Y Tuyết có phần không vui, nhưng lại không dám trái lại ý tứ của cha mẹ, buồn rầu đi vòng quanh đó. Nhưng đúng lúc này, trong đầm nước đột nhiên bắn ra một cột nước, trên đỉnh cột nước có một vật sáng hình tròn, nhìn qua rất giống như một quả cầu đá lấp lánh ánh sáng, được cột nước chống đã và tác dụng lên, nó xoay tròn rất nhanh, phát ra âm thanh ong ong.
Kêu lên một tiếng thất thanh, Lâm Y Tuyết có phần hưng phấn, dịu dàng nói:
- Đầm nước này nhất định có phần kỳ quái, chúng ta vừa nói đi khỏi thì nó liền bắn ra một cột nước, rõ ràng là muốn lưu chúng ta lại.
Lâm Vân Phong trầm ngâm lên tiếng:
- Chuyện cổ quái của đầm nước này nhìn qua là thấy liền, vấn đề chính là điều cổ quái này nói lên điều gì với chúng ta, dự báo chuyện gì đây?
Dương Thiên đáp:
- Nếu như né không được, thế thì thử thăm dò đến cùng. Tu Di sơn này tuy thần bí nhưng còn chưa dọa được chúng ta.
Hứa Khiết nói:
- Chỉ bằng cột nước này dường như còn chưa đủ hấp dẫn người, không đáng để chúng ta phải lãng phí tinh lực nơi này.
Dứt lời, cột nước trong đầm nước đột nhiên biến hóa, dường như nghe ra được những lời nói của Hứa Khiết.
Lúc đó, cột nước đang dựng đứng thẳng lên trời đột nhiên bắt đầu xoay tròn uốn khúc, vòng quanh cột đá kia với chuyển động có quy luật, quả cầu đá trên đỉnh bắt đầu chuyển biến màu sắc, từ màu trắng trở thành màu vàng, tiếp theo chính là màu xanh, lại màu tím, màu đỏ, cuối cùng trở thành màu đen.
Thấy tình hình như vậy, Dương Thiên cau mày nói:
- Kỳ quái, quả cầu đá này ánh sáng đổi tới đổi lui, cứ như đang đùa vui hoa dạng, rốt cuộc nó biểu đạt cho điều gì đây?
Tân Nguyệt đáp:
- Có lẽ nó chỉ hy vọng chúng ta lưu lại, không muốn chúng ta rời đi.
Hứa Khiết không hiểu rõ ràng lắm hỏi lại:
- Câu này hiểu thế nào?
Tân Nguyệt ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Theo suy nghĩ của ta, mọi thứ trước mắt nếu là do linh dị trong Tu Di sơn làm ra, mục đích của nó không ngoài ba loại tình hình. Thứ nhất, muốn gây bất lợi cho chúng ta, thứ hai, ngầm ra dấu cho chúng ta, thứ ba, không mục đích gì, chỉ để thể hiện bản thân mà thôi.
- Dương Thiên thúc thúc, Mộc Tiêu của thúc không phải rất lợi hại sao, nó có biết được linh dị bên trong đầm nước này là thế nào không?
Dương Thiên lắc đầu trả lời:
- Ta đã ngầm hỏi rồi. Đầm nước này có phần kỳ quái, Mộc Tiêu tuy có thể cảm ứng được khí tức của linh dị nhưng lại không cách nào thăm dò được lai lịch cụ thể, chuyện này là hiếm thấy vô cùng. Từ đây có thể rút ra một kết luận, linh dị ẩn mình trong đầm nước này hoàn toàn không phải hạng tầm thường.
Lâm Y Tuyết có phần thất vọng khẽ giọng nói:
- Ngày trước Khiếu Thiên thúc thúc đã từng nói với con, trong Tu Di sơn này có chín đại linh dị, thúc ấy là một trong số đó, còn lại trong tám linh dị kia, Khiếu Thiên thúc thúc biết được bốn chính là Nhất Trụ Kình Thiên, Toàn Ảnh, Thạch Bồ Tát, Hồ Sinh Cửu Diệp Liên. Không biết linh dị ở trong hồ nước trước mặt đây có phải là một trong chín đại linh dị của Tu Di sơn không?
Tân Nguyệt nói:
- Muốn biết thực ra cũng không khó, nhưng phải ép linh dị trong hồ nước ra ngoài, làm vậy chẳng khác gì đối xử với nó như địch nhân.
Lâm Y Tuyết liếc Lâm Vân Phong, hỏi lại:
- Cha, cha thấy thế nào?
Lâm Vân Phong nhìn cột nước đang xoay tròn, trầm ngâm đáp:
- Linh dị trong đầm nước này rõ ràng có thể hiểu được những lời nói của chúng ta, nó biến hóa thành xoay tròn như vậy dường như không có ác ý gì cả. Đối xử với nó như địch nhân dường như không thỏa đáng được.
Hứa Khiết hỏi lại:
- Thế thì phải làm thế nào cho tốt? Chúng ta không thể ở nơi này lãng phí quá nhiều thời gian.
Lâm Vân Phong cất tiếng hỏi:
- Gió nước phải hiểu thế nào?
Lâm Y Tuyết hơi kinh ngạc, không ngờ được cha lại đột nhiên hỏi điều này, liền chìm vào trầm ngâm. Hứa Khiết nói tiếp:
- Gió không hình không sắc, nước cương nhu kết hợp, hai cái này dường như là tương khắc, rất khó mà kết hợp được.
Dương Thiên đáp:
- Ta thấy nước và gió tương sinh tương khắc, quan trọng xem ai chiếm thế chủ động, chiếm được ưu thế.
Lâm Vân Phong nói:
- Không nên nhắc nhở quá nhiều, điều này cần Y Tuyết tự mình lĩnh ngộ.
Lâm Y Tuyết ngửng đầu nhìn Lâm Vân Phong, khẽ bảo:
- Gió sinh nước nổi, tương sinh tương khắc. Cha hỏi con vấn đề này, có phải muốn để con ra tay thử thăm dò độ sâu cạn của đầm nước này không?
Lâm Vân Phong gật đầu cười đáp:
- Không sai, coi như có mấy phần thông minh chút chút.
Lâm Y Tuyết nũng nịu hừ giọng nói:
- Đây gọi là đại trí tuệ, không phải là chút thông minh nhỏ nhoi.
Lâm Vân Phong cười không trả lời, Hứa Khiết lại mắng:
- Không khiêm tốn chút nào quả, thật là không biết xấu hổ.
Dương Thiên cười trả lời:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hay là xem thử thủ đoạn của Y Tuyết thế nào.
Lâm Y Tuyết nghe vậy lập tức thu lại tâm thần, chầm chậm cất bước đến bên bờ đầm, hai tay chầm chậm giơ lên cao, khí tức toàn thân xoay tròn. Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết thi triển thuật Ngự Phong, nhờ vào sức mạnh của gió để mạnh mẽ cuốn hết nước trong đầm lên không trung. Do đầm nước không nhỏ, lại thêm thác nước vẫn liên tục đổ nước vào trong, Lâm Y Tuyết muốn làm cạn đầm nước thì quả thật hết sức khó khăn. Đối với chuyện này, Lâm Y Tuyết sớm có chuẩn bị, biết là nếu để càng lâu thì áp lực mình chịu càng to lớn, vì thế nàng đánh mạnh từ đầu, lập tức bộc phát sức mạnh to lớn, thoáng cái đã cuốn nước đầm lên hết trên không.
Đứng yên quan sát, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Dương Thiên, Tân Nguyệt bốn người mắt nhìn không chớp, chăm chú quan sát tình hình ở trong đầm nước, phát hiện đầm nước khi đã cạn sạch liền để lộ ra một cái hang sâu thẳm, một gốc cột đá sinh trưởng trên một khối đá khổng lồ, chính là cột đá trước đây nhô thẳng ra khỏi mặt nước. Bên cạnh tảng đá khổng lồ, một hang sâu đen ngòm đường kính không quá vài thước, trong động tràn ra một lượng lớn khí Huyền Âm, hình thành một bóng nhạt mỏng manh đang tiếp tục xoay tròn quanh cột đá kia. Cảnh tượng này kéo dài một chốc, sau đó Lâm Y Tuyết mệt mỏi quá, không nhịn được phải thu lại sức mạnh gió, nước đầm lập tức rơi xuống lại, đánh thẳng mạnh mẽ vào trong hang sâu kia, tạo nên những âm thanh khổng lồ.
Thở nhẹ một hơi, Lâm Y Tuyết lùi lại một trượng, kinh ngạc nói:
- Kỳ quái, tên quái đó ẩn mình trong động sâu, rõ ràng đã bị lộ hành tung, vì sao không chịu xuất hiện gặp mặt?
Dương Thiên nói:
- Linh dị trên thế gian rất nhiều tính cách cũng rất nhiều loại. Có lẽ linh dị ở nơi này bản tính nhát gan, không dám ra gặp mặt. Tân Nguyệt trầm ngâm rồi lên tiếng:
- Ta thấy trong động sâu kia có lẽ không phải có linh dị mà là một luồng linh khí.
Hứa Khiết ngạc nhiên nói:
- Linh khí? Tự bản thân nó bày trò vậy?
Tân Nguyệt chần chừ rồi đáp:
- Bày trò không phải là linh khí mà là cột đá trước mắt kia.
Câu này vừa nói ra, cột đá nhô cao trên mặt nước đột nhiên hạ thấp xuống, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc la lên:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ quả thật lợi hại, thoáng cái đã đoán trúng rồi.
Lâm Vân Phong cau mày nói:
- Suy đoán của Tân Nguyệt xem ra đúng rồi, nhưng cột đá này cố ý hấp dẫn chúng ta mục đích làm gì đây?
Tân Nguyệt đáp:
- Ta thấy Y Tuyết đừng ngại tiến vào thử thăm dò cơ duyên ở trong động sâu xem thế nào.
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Chuyện này không đùa được, nói không chừng có nguy hiểm.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt chờ đợi, dịu dàng đáp:
- Mẹ, không cần phải lo lắng, con sẽ không sao đâu.
Nói rồi, Lâm Y Tuyết không chờ Hứa Khiết trả lời, liền tung mình nhảy vào trong đầm nước luôn.
Hứa Khiết cả kinh muốn ngăn cản lại, nhưng bị Lâm Vân Phong không cho.
- Không cần phải ngăn cản nó, coi như là cho thêm kinh nghiệm.
Hứa Khiết khẽ thở dài, đầy lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước. Dương Thiên và Tân Nguyệt ở cạnh không nói gì cả, hai người ai nấy chăm chú nhìn tình trạng đầm nước, chờ Lâm Y Tuyết quay về.
Lại nói Lâm Y Tuyết sau khi vào trong đầm nước rồi, kết giới hộ thể liền ngăn trở nước đầm cách ngoài một thước, nàng ta nhắm thẳng đến động sâu tiến lên, không bao lâu đã đi vào bên trong.
Huyệt động ở đáy đầm nước lối vào không lớn, nhưng bên dưới lại dần dần rộng rãi hơn, càng đi xuống thì nước càng lạnh lẽo, khí Huyền Âm càng nặng nề khiến cho Lâm Y Tuyết cảm thấy có phần khó chịu. Một lúc lâu sau, Lâm Y Tuyết hạ xuống được ít ra cũng ba trăm trượng rồi, lúc này mới đến đáy của động, ở đó vô cùng rộng rãi, bốn phương tám hướng nhìn qua như một căn phòng đá, xem ra thật kỳ quái. Quan sát tình hình chung quanh, Lâm Y Tuyết phát hiện nơi này có một nguồn sáng đến từ bục đá ở ngay giữa của căn phòng đá.
Đó là một bục đá hình dáng kỳ lạ, to nhỏ không quá vài thước, trên bục đá có khắc một số hình ảnh về nước, tạo thành một bức Bát Quái đồ, ở giữa là một cái lổ nhỏ, một quả cầu thủy tinh màu xanh lam nhạt đang lơ lửng trên không của lổ nhỏ, cách bục đá chừng vài tấc, hệt như đứng giữa không trung, có phần thần bí vô cùng. Nhìn thấy quả cầu thủy tinh màu xanh lam nhạt đó, Lâm Y Tuyết kinh ngạc vô cùng, đang muốn tiến lên thu lấy, Phong Động Tùy Tâm trong người nàng đột nhiên mở miệng ngăn cản hành động lỗ mãng của nàng.
- Không được vọng động, đây chính là Huyền Thủy tinh châu hiếm thấy, chính là tinh phách của nước, thần vật trong trời đất.
Lâm Y Tuyết phấn chấn nói:
- Thần vật như vậy chắc chắn có công hiệu thần kỳ, nhanh nói cho ta biết đi.
Phong Động Tùy Tâm đáp:
- Vật càng thần kỳ, càng hung hiểm, không phải người có phúc thì không thể lấy được.
Lâm Y Tuyết hỏi lại:
- Ông xem thử ta có thể lấy được không?
Phong Động Tùy Tâm không chút khách khí trả lời:
- Với mệnh cách của ngươi thì còn chưa lấy được. Chuyến này bất quá chỉ là làm mướn cho người khác, bất quá ngươi cũng có một số chỗ tốt đẹp.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc hỏi lại:
- Làm mướn cho ai đây, vì ai đây? Ta lại có chỗ nào tốt đẹp?
Phong Động Tùy Tâm trả lời:
- Chuyện này ta không tiện tiết lộ quá nhiều, còn chỗ nào tốt đẹp thì lại có thể nói cho ngươi biết, nó sẽ khiến cho tu vi của ngươi tăng mạnh, lại được thanh xuân mãi mãi.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc vui mừng nói:
- Quả thật như vậy?
Phong Động Tùy Tâm khẳng định lại:
- Đúng là như vậy.
Lâm Y Tuyết hỏi lại:
- Thế thì ta phải làm sao để lấy vật này?
Phong Động Tùy Tâm trầm ngâm một lúc, khẽ bảo:
- Vật này rất kỳ dị đặc biệt, không cách nào lấy vào tay được. Cần phải dùng thân thể của ngươi làm vật đựng, để nó ký gởi vào trong thân thể của ngươi. Bây giờ ngươi hãy từ từ đến gần nó, nhẹ nhàng há miệng hút nó vào trong người.
Lâm Y Tuyết khẽ gật đầu, cẩn thận vô cùng đi đến trước bục đá, cúi đầu đến gần Huyền Thủy tinh châu, từ từ há miệng ra, dùng sức hút nó vào trong miệng.
Lâm Y Tuyết không hề có chút cảm giác nào, phảng phất như hít một hơi không khí vào, không cảm thấy được bất kỳ vật lạ nào trong miệng của mình.
ứng thẳng lên, Lâm Y Tuyết nghi hoặc nói:
- Ta đã hút vào rồi chứ?
Phong Động Tùy Tâm đáp:
- Vào rồi, đã ở trong cơ thể của ngươi rồi, nhưng ngươi không cảm nhận được.
Lâm Y Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy?
Phong Động Tùy Tâm trả lời:
- Bởi vì ngươi hoàn toàn không phải người có số hưởng, vì thế mới không cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Lâm Y Tuyết hỏi lại:
- Ai mới là người có số hưởng?
Phong Động Tùy Tâm cười đáp:
- Người có số hưởng chính là chân mạng thiên tử của ngươi.
Lâm Y Tuyết nghe vậy chấn động, mặt liền toát ra sự thẹn thùng, nhẹ nhàng trả lời:
- Té ra là huynh ấy, vì sao lại là như vậy?
Phong Động Tùy Tâm đáp:
- Thiên cơ bất khả tiết lộ, ngươi cũng phải ra ngoài thôi, mọi người đều đang chờ đợi. Chuyện nơi này ngươi tạm thời bảo mật, cứ nói có một luồng linh khí Huyền Âm đã bị ngươi thu lấy rồi.