Hải Mộng Dao tâm thần chấn động, tuy người ngoài không thấy được biểu hiện của nàng, nhưng trong lòng nàng lại mơ hồ cảm nhận được một nguy cơ. Lúc này, thân thể Thiên Lân vẫn giữ nguyên tình trạng run rẩy, vẻ kinh hãi trên mặt đã dần dần biến thành vẻ tức giận, dường như đang mô tả một loại huyền bí nào đó. Hải Mộng Dao có phần nóng lòng, quan sát qua biểu hiện của mọi người có mặt ở đó, phát hiện Điên Si Đạo vẻ mặt đầy kinh ngạc, Phổ Tế hòa thượng vẻ mặt thương hại, Nam Cung Húc Nhật vẻ mặt tập trung, Hiệp Y Thánh Tâm đầy sự lo lắng. Trầm tư một chút, Hải Mộng Dao quay đầu liếc Hiệp Y Thánh Tâm, rồi khẽ gật đầu với nàng ấy, đổi lại cũng được Hiệp Y Thánh Tâm gật đầu trả lời.
Thôi không nhìn quanh, Hải Mộng Dao đi đến bên Thiên Lân, tay phải một chưởng đánh trúng vào vai của Thiên Lân, vốn có ý định hất hắn bay ra để thoát khỏi tình cảnh trước mắt. Ai ngờ chưởng của Hải Mộng Dao vừa tiếp xúc vào thân thể của Thiên Lân, thì cũng trở nên giống như Thiên Lân, không khỏi run rẩy cả người.
Tình hình như vậy khiến người ta phải chấn động kinh hãi, Hiệp Y Thánh Tâm vọt miệng la lên thất thanh, Nam Cung Húc Nhật lại vội bước lên phía trước, vừa đưa tay muốn kéo lấy Hải Mộng Dao, vừa vội vàng la lên:
- Cô nương cẩn thận.
Phổ Tế hòa thượng và Điên Si Đạo sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn tất cả mọi thứ rõ ràng, dường như đang mất hết hồn vía.
Rất nhanh, Nam Cung Húc Nhật tay phải sắp đụng vào người của Hải Mộng Dao, lúc này Hiệp Y Thánh Tâm đột nhiên lóe lên ập đến, đánh ra một chưởng hất văng cánh tay của Nam Cung Húc Nhật, quát lên:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Nam Cung Húc Nhật thân thể run lên, bị hất đi vài thước, ngạc nhiên nói:
- Ta muốn kéo vị cô nương này ra.
Hiệp Y Thánh Tâm nghiêm mặt trả lời:
- Chuyện này không rõ ràng, hảo ý của huynh đài xin ghi nhận, xin mời lùi lại.
Nam Cung Húc Nhật có phần chần chừ, nhìn Hiệp Y Thánh Tâm một lúc, rồi lại nhìn Hải Mộng Dao và Thiên Lân đang run rẩy, suy tư một lúc rất lâu, cuối cùng phẫn nộ lùi lại.
Phổ Tế hòa thượng thấy vậy, cất tiếng hỏi:
- Thánh Tâm cô nương, đây là chuyện gì vậy, chúng ta phải làm thế nào mới được?
Hiệp Y Thánh Tâm đang nghĩ phải trả lời thế nào, thì lúc này Hải Mộng Dao trên người ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, cả người đột nhiên lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Thiên Lân.
Thánh Tâm thấy vậy, tiến lên đỡ lấy Hải Mộng Dao, hỏi lại:
- Cô nương thế nào rồi, có bị gì nặng lắm không, Thiên Lân ...
Khẽ lắc đầu, Hải Mộng Dao hít vào một hơi thật sâu, cả người lập tức khôi phục lại bình thường, điềm nhiên trả lời:
- Tình hình của Thiên Lân có phần phức tạp, chúng ta tạm thời quan sát, chút nữa mới bàn luận.
Thánh Tâm nghe vậy có phần an tâm, buông cánh tay của Hải Mộng Dao ra, kề vai cùng đứng với nhau. Trong lúc đó, Yến Phiêu Phi vẫn nhắm chặt mắt, mặt đầy sự đau khổ vô cùng. Thiên Lân thân thể tiếp tục run rẩy, khuôn mặt anh tuấn sớm đã tái nhợt hẳn, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng sắc bén. Thật ra chuyện gì đã xảy ra vậy, vì sao lại xuất hiện tình hình này?
Nói đến điểm này, phải nói từ lúc Thiên Lân bắt đầu truyền chân nguyên vào người Yến Phiêu Phi. Khi đó, chân nguyên Thiên Lân truyền vào khi tiếp xúc với luồng chân nguyên quỷ dị thứ ba trong cơ thể Yến Phiêu Phi, lập tức bị nuốt chửng lấy. Sau đó, luồng chân nguyên quỷ dị kia hệt như có ý thức vậy, thuận theo kinh mạch trong người của Yến Phiêu Phi, thông qua cánh tay của Thiên Lân để đi vào trong cơ thể của hắn. Do luồng sức mạnh đó quá sức quỷ dị, có thể nuốt chửng tất cả mọi chân nguyên, sau khi tiến vào trong cơ thể Thiên Lân rồi liền bắt đầu điên cuồng nuốt lấy các loại chân nguyên trong người Thiên Lân, khiến cho Thiên Lân như gặp phải trọng thương, thân thể xuất hiện tình hình run rẩy kịch liệt.
Đối mặt với loại nguy cơ như vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, trong lúc kinh hãi bắt đầu cực lực ngăn cản, ý đồ muốn xua trừ đi luồng sức mạnh này, đáng tiếc luồng sức mạnh đó có thể nuốt chửng mọi thứ, khiến cho mọi nỗ lực của Thiên Lân hoàn toàn uổng phí, hơn nữa còn dần dần đi vào con đường hủy diệt. Lúc này, Hải Mộng Dao ra tay thích hợp, muốn hóa giải nguy cơ cho Thiên Lân, nhưng Hải Mộng Dao lại bị lôi vào trong chuyện này. Thời khắc đó, Thiên Lân phát hiện được chuyện này, trong lòng chấn động tức giận vô cùng, bất quản bản thân gặp phải nguy hiểm thế nào đi nữa, hắn cũng không hy vọng Hải Mộng Dao bị chút thương tổn nào, hắn phải nghĩ cách ngăn cản lại. Có được ý niệm này trong đầu rồi, Thiên Lân lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, vận dụng tất cả mọi sức mạnh có được, triển khai phản kích. Nhưng cho dù Thiên Lân phản kháng thế nào đi nữa, hắn trước sau cũng đều không cách nào chống lại sự tấn công của luồng sức mạnh kia, tình hình càng lúc càng nguy hiểm.
Vào lúc quan trọng, Ma kính trước ngực của Thiên Lân phát ra cảnh cáo, cung cấp cho Thiên Lân một tin tức rất trọng yếu.
- Cẩn thận, đây chính là Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát đáng sợ nhất trên thế gian.
Thiên Lân vội vàng hỏi lại:
- Có biện pháp nào ứng phó không?
Ma kính đáp:
- Nghe nói không có phép ứng phó nào, ngươi chỉ có thể đánh cuộc một keo với may mắn thôi.
Thiên Lân hỏi lại:
- Làm như thế nào?
Ma kính đáp:
- Triển khai Thiên Tượng Vô Thường, dùng Thiên Cực Chi Quang thử thế nào.
Thiên Lân nghe vậy không nói thêm lời nào, lập tức thi triển Thiên Tượng Vô Thường, thúc động Thiên Cực Chi Quang không gì chống được để triển khai một trận tranh đấu với Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát kia.
Lúc này, do đặc tính không gì chống được của Thiên Cực Chi Quang, tương phản với thuộc tính nuốt chửng vạn vật của Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, cả hai sinh ra sức xung kích cực lớn, phát nổ mãnh liệt, lập tức đẩy Hải Mộng Dao ở sau lưng của Thiên Lân bay đi, thoát khỏi vùng thị phi. Thấy vậy, Thiên Lân rất vui mừng. Bất kể tiếp theo như thế nào đi nữa, ít ra người khiến hắn lo lắng cũng không còn bị rơi vào vòng nguy hiểm nữa.
Sau khi có sóng xung kích mạnh mẽ rồi, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát tiếp tục công kích, nhắm thẳng đến trái tim và đại não trọng yếu nhất của Thiên Lân để ép đến. Để ngăn cản luồng sức mạnh cắn nuốt đáng sợ này, Thiên Lân tiếp tục thi triển Thiên Tượng Vô Thường, nhờ vào sức mạnh của Thiên Cực Chi Quang để chống lại luồng sức mạnh hủy diệt đó. Trong lúc giằng co, thân thể Thiên Lân càng lúc càng không ổn, việc liên tục va chạm với nhau tạo thành thương hại rất to lớn, tốc độ phá hủy của nó đã vượt quá tốc độ khôi phục thân thể của hắn.
Phát hiện tình hình như vậy, Ma kính nhắc nhở:
- Cứ kéo dài hoài như vậy, ngươi cuối cùng sẽ không còn thể lực chống đỡ, cần phải nhanh chóng suy nghĩ ra đối sách.
Thiên Lân hỏi lại:
- Ngươi hiểu rõ được tình trạng thân thể của ta, ngươi có thể nghĩ ra được phép ứng phó nào không vậy?
Ma kính đáp:
- Ta đã suy xét qua rồi, quả thực nghĩ đến một biện pháp, nhưng lại không biết có làm được hay không.
Thiên Lân nói:
- Biện pháp gì vậy?
Ma kính nói:
- Thử dùng đến Địa Huyền Âm Sát Ma Linh khí trong cơ thể của ngươi, đó chính là một trong chín đại thần lực của vùng đại hoang, nghe nói huyền diệu vô cùng, ngay cả ta cũng không hiểu rõ ràng lắm.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Biện pháp này có làm được không?
Ma kính trả lời:
- Ngươi chỉ có thể đánh cuộc một keo với vận khí thôi.
Thiên Lân không nói gì, suy nghĩ một chốc, cuối cùng chấp nhận kiến nghị của Ma kính.
Lúc này, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát nhờ vào đặc tính bản thân nuốt chửng được vạn vật, dần dần áp đảo được khí thế ban đầu của Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, trên đường chém tướng như chỗ không người.
Thiên Lân cảm thấy khiếp hãi, nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, chuẩn bị đổi lại Thiên Cực Chi Quang.
Lúc này, Ma kính đột nhiên nhắc nhở:
- Chớ có gấp, kiên trì thêm một lúc nữa đã.
Thiên Lân vội vàng nói:
- Căn bản chống đỡ không được, kiên trì thế nào đây?
Ma kính trả lời:
- Chuyên tâm nhất trí, tập trung tinh thần.
Thiên Lân bất đắc dĩ, chỉ đành theo lời của Ma kính bảo, bỏ hết tất cả mọi lo lắng, quên hết lo sợ, toàn tâm toàn ý thúc đẩy Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí. Thời gian âm thầm trôi qua, khi Thiên Lân quên hết tất cả mọi thứ rồi, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát đang tiến quân thần tốc trong cơ thể hắn lại đột nhiên dừng việc tiến tới, bị Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí mật độ dày đặc bao trùm lấy, hai bên xuất hiện dấu hiệu từ từ dung hợp với nhau. Đây là một loại hiện tượng khó mà giải thích được, không những Thiên Lân cảm thấy mơ hồ mà ngay cả Ma kính cũng không nói rõ được nguyên cớ bên trong. Theo sự dừng tiến quân của Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, thân thể run rẩy của Thiên Lân cũng dần dần khôi phục lại bình thường, vẻ mặt tái nhợt cũng có chuyển biến tốt hơn. Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt mới hơn an lòng, không ít người đưa mắt nhìn lại Yến Phiêu Phi, phát hiện trên mặt hắn sự đau đớn cũng đang dần dần biến mất, bệnh tình dường như đang chuyển biến tốt đẹp hơn.
Điên Si Đạo kinh ngạc nói:
- Không ngờ được Thiên Lân tuổi hãy còn trẻ mà biết được đạo của y thuật.
Nam Cung Húc Nhật nhìn Thiên Lân, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, thuận miệng nói:
- Đúng thế, quả thật người không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
Phát hiện sự đau đớn trong cơ thể đã biến mất, Yến Phiêu Phi rất tự nhiên tiến tới trước một bước, sau đó quay lại nhìn Thiên Lân, phát hiện vẻ mặt của hắn nặng nề, dường như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
- Thiên Lân thiếu hiệp, thiếu hiện không sao chứ?
Có mấy phần quan tâm, Yến Phiêu Phi đưa tay vỗ vào cánh tay của Thiên Lân.
Hải Mộng Dao lóe lên ập đến, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, lập tức đẩy Yến Phiêu Phi dời đi vài trượng.
- Thiên Lân đang trầm tư, chớ có quấy nhiễu đệ ấy.
Giọng nói lạnh lẽo, có mấy phần lạnh lùng.
Yến Phiêu Phi sửng mình, vội vàng trả lời:
- Cô nương nói rất đúng, ta đã quá sơ suất.
Hải Mộng Dao không rảnh để ý đến, lẳng lặng đứng bên cạnh Thiên Lân, quan sát biến hóa của hắn. Lúc này, Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí trong cơ thể của Thiên Lân đã dung hợp hoàn toàn với Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, cả hai thẩm thấu vào nhau, lại có giới hạn rõ ràng, có thể phân hợp tùy tâm. Phát hiện được tình hình này, Thiên Lân trong lòng thoáng động, ý niệm khống chế lấy luồng sức mạnh Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, khiến nó từ trong Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí mà tách ra, tồn tại độc lập. Hoàn thành được bước này rồi, Thiên Lân thử điều khiển luồng sức mạnh này, nhưng kết quả lại thất bại. Đối với việc này, Thiên Lân đã sớm có dự liệu, đổi thành Thiên Tượng Vô Thường pháp quyết, kết quả đúng như hắn nghĩ, có thể thuận lợi vận dụng được Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát.
Nắm vững được điểm này rồi, Thiên Lân có phần cao hứng, nói chuyện lại với Ma kính.
- Luồng sức mạnh này rất kỳ quái, trước mắt chỉ có thể nhờ vào Thiên Tượng Vô Thường mới có thể vận dụng được nó.
Ma kính nói:
- Ngươi có thể hóa hiểm thành an đã là rất may mắn lắm rồi, bây giờ còn thu được luồng sức mạnh này nữa, có thể nói vượt qua đại nạn không chết chắc chắn có hồng phúc sau đó.
Thiên Lân nói:
- Chuyện này đều nhờ vào công của ngươi, nếu như ngươi không nhắc nhở ta, ta cũng tuyệt đối không nghĩ đến được.
Ma kính nói:
- Chỉ có thể nói ngươi may mắn lắm, có được Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, chính nó đồng hóa được Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, mới hóa giải được nguy hiểm cho ngươi. Trước mắt, ngươi tạm thời chỉ có thể cất Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát vào trong Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, đợi khi nào cần sử dụng mới nhờ vào Thiên Tượng Vô Thường để phát huy hiệu quả của nó. Ngoài ra, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát vô cùng bá đạo, trừ phi vạn bất đắc dĩ còn không ngươi ít dùng nó cho tốt hơn.
Thiên Lân nói:
- Điểm này ta hiểu rõ, ngươi hãy an tâm.
Ma kính nói:
- Hiểu là tốt rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại thôi.
Thiên Lân nghe vậy tâm niệm biến chuyển lập tức tỉnh lại, cười cười với Hải Mộng Dao, sau đó lại liếc Hiệp Y Thánh Tâm, cũng cười với nàng. Nhìn thấy vậy, Thánh Tâm trong lòng liền có chút khác lạ, dường như có mấy phần chờ đợi, cũng có mấy phần u oán. Chuyển mắt sang chỗ khác, Thiên Lân chăm chú nhìn Yến Phiêu Phi rồi lại quay qua nhìn Nam Cung Húc Nhật, miệng nở một nụ cười mỉm thần bí.
Phổ Tế hòa thượng vừa thấy Thiên Lân tỉnh lại, liền tiến lên cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân thiếu hiệp không có chuyện gì chứ?
Thiên Lân cười đáp:
- Đa tạ đại sư quan tâm, ta chỉ có hơi mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi vài ngày là có thể ổn rồi.
Yến Phiêu Phi tiến lên, vẻ mặt đầy cảm kích nói:
- Đa tạ thiếu hiệp, đoạn ân tình này Yến mỗ sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, hy vọng có một ngày có thể báo đáp được.
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Không cần phải cám ơn, chúng ta sau này sẽ còn có cơ hội gặp lại.
- Thiếu hiệp bảo trọng, Yến mỗ đại bệnh mới lành, xin cáo biệt ở đây.
Thiên Lân nói:
- Đi đường cẩn thận, sau này sẽ còn gặp lại.
Yến Phiêu Phi khẽ gật đầu, quay lại chào tạm biệt mọi người rồi bỏ đi liền.
Phổ Tế hòa thượng thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
- Bần tăng cũng cáo từ thôi. Mọi người bảo trọng.
Tung mình bay lên, Phổ Tế hòa thượng chỉ trong chốc lát đã đi xa rồi.
Đưa tiễn Phổ Tế hòa thượng rồi, Thiên Lân quay lại nhìn Điên Si Đạo, đang muốn cất tiếng hỏi thì Điên Si Đạo đã đi trước một bước, lên tiếng nói:
- Trò vui kết thúc rồi, lão đạo cũng phải đi thôi, đi đây.
Xoay tròn tại chỗ, bay thẳng lên trời, Điên Si Đạo có vẻ ưa vui chơi phong trần.
- Mọi người đi cả rồi, ta cũng phải cáo từ thôi. Hy vọng lần tới có cơ hội, có thể gặp lại được cả ba vị.
Vẻ mặt bình thản, mỉm cười, Nam Cung Húc Nhật luôn luôn có vẻ tự phụ và kiêu ngạo.
Hiệp Y Thánh Tâm trả lời:
- Nếu như có duyên, tự sẽ gặp nhau.
Thiên Lân cười nói:
- Yên tâm, sẽ có cơ hội.
Nam Cung Húc Nhật khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Ba vị bảo trọng, sau này gặp lại.
Dứt lời, y liền xoay mình từ từ bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Húc Nhật, Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:
- Người này rất tự phụ, người bình thường không sao so sánh được.
Thiên Lân nói:
- Nam Cung Húc Nhật tâm cơ rất sâu sắc, người bình thường khó mà phòng bị được.
Hiệp Y Thánh Tâm hỏi lại:
- Thiếu hiệp vì sao lại nói câu này?
Thiên Lân liếc Thánh Tâm, cười mỉm đáp:
- Kêu ta là Thiên Lân được rồi, không cần phải khách sáo như vậy.
Hiệp Y Thánh Tâm ánh mắt kỳ dị, gật đầu nói:
- Được, ta gọi huynh là Thiên Lân, huynh gọi ta là Tử Hàn.
Hải Mộng Dao nhìn cả hai người, trong lòng có chút khó chịu, điềm nhiên nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Thiên Lân cũng không bàn gì thêm, cùng với Tử Hàn đi theo Hải Mộng Dao rời khỏi khu rừng rậm.
Trên đường đi, Tử Hàn hỏi:
- Thiên Lân, trước đây huynh khi trị bệnh cho Yến Phiêu Phi thật ra đã phát sinh chuyện gì vậy?
Hải Mộng Dao nghe vậy cũng nhìn Thiên Lân, rõ ràng chuyện này nàng cũng muốn biết.
Nhìn cả hai cô, Thiên Lân trầm tư một lúc, hỏi lại:
- Tỷ tỷ, tỷ thấy nói với Tử Hàn có thích hợp không vậy?
Hải Mộng Dao không đáp mà hỏi ngược lại:
- Đệ thấy thế nào?
Câu này vừa nói ra, Tử Hàn lập tức nhìn lại Thiên Lân, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của Tử Hàn, Thiên Lân đón lấy ánh mắt nhìn chăm chú của Tử Hàn, trầm giọng nói:
- Cô nương có tình nguyện cất đi tấm sa che mặt chăng?
Câu này có phần đột ngột, bất quá Tử Hàn tâm tư nhanh nhẹn, lập tức hiểu được dụng ý của Thiên Lân.
Liếc Hải Mộng Dao một cái, Tử Hàn không nói gì cả, nhẹ nhàng cất đi tấm khăn che mặt, để lộ một khuôn mặt tuyệt mỹ. Dưới ánh mặt trời, Tử Hàn toàn thân áo quần trắng tinh, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan trang nhã phối hợp tinh xảo, khiến cho người ta cảm thấy thật kinh ngạc trước cái đẹp. Thiên Lân chăm chú nhìn Tử Hàn, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng cái đẹp, quay đầu lại liếc Hải Mộng Dao, dường như đang muốn hỏi ý của nàng.
Khẽ gật đầu, Hải Mộng Dao nói:
- Người đẹp lòng cũng đẹp, không hổ với cái tên Hiệp Y.
Tử Hàn có phần thẹn thùng, nhẹ nhàng nói:
- Quá khen rồi.
Thiên Lân cười trả lời:
- Không cần phải khiêm tốn.
Hải Mộng Dao nói:
- Hay là hãy mang lại khăn che mặt đi, làm vậy cô nương sẽ tự nhiên hơn.
Tử Hàn nghe vậy liền mang lại tấm khăn, nhìn lại Hải Mộng Dao khẽ cất tiếng hỏi:
- Ta phải xưng hô với cô nương như thế nào đây?
Hải Mộng Dao nghĩ một chút, hỏi ngược:
- Cô nương năm nay được bao nhiêu tuổi?
Tử Hàn khẽ đáp:
- Hai mươi mốt.
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Thế thì cô nương cũng giống như Thiên Lân, gọi ta là tỷ tỷ được rồi.
Tử Hàn có phần bất ngờ, nhìn Hải Mộng Dao, rồi lại nhìn Thiên Lân, thấy hắn đang gật đầu với mình, ra dấu bảo gọi nhanh đi.
Có phần ngượng ngùng, Tử Hàn nhẹ nhàng nói:
- Tử Hàn ra mắt tỷ tỷ.
Câu này vốn dĩ là bình thường, nhưng khi phát ra vào lúc này, lại ngay trước mặt của Thiên Lân không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung.
Hải Mộng Dao quan sát biến hóa ánh mắt của Tử Hàn, lại thấy rõ vẻ mặt của Thiên Lân, trong lòng không khỏi cảm khái ngầm nói:
- Thiên Lân tính cách như vậy, tương lai không biết đem lại bao nhiêu là tình ngang trái.
Trong lúc suy nghĩ, Hải Mộng Dao khẽ bảo:
- Muội muội không cần phải đa lễ, chúng ta cùng nhau nghe Thiên Lân kể lại tất cả mọi việc phát sinh lúc trước đi.
Tử Hàn gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt ẩn chứa một sắc thái mê người.
Thấy Hải Mộng Dao mở miệng ra vậy, Thiên Lân không dám chậm trễ, kể lại tất cả mọi chuyện lúc trước.
- Bệnh tình của Yến Phiêu Phi vốn do một luồng sức mạnh hủy diệt trong cơ thể của hắn. Chỉ cần hút luồng sức mạnh đó ra, bệnh tình của hắn liền khỏi mà không cần thuốc.
Tử Hàn kinh ngạc nói:
- Huynh lại đưa luồng sức mạnh đó vào trong cơ thể của bản thân, từ đó hóa giải nguy cơ cho Yến Phiêu Phi?
Thiên Lân khổ sở bật cười, gật đầu nói:
- Đại khái như vậy, chi tiết có khác một chút.
Tử Hàn nghi hoặc nói:
- Xem bộ dạng huynh như vậy, dường như còn có ẩn tình khác.
Thiên Lân trầm ngâm trả lời:
- Ta vẫn luôn suy tính, lần này gặp Yến Phiêu Phi là trùng hợp hay là do người ta làm ra?
Hải Mộng Dao hỏi:
- Đệ thấy rằng có cạm bẫy nhằm vào chúng ta?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Đệ đúng là suy nghĩ như vậy, nhưng tạm thời còn chưa dám khẳng định, bởi vì có một số chuyện hoàn toàn chưa rõ ràng, rất khó mà xác định đúng sai.
Tử Hàn không hiểu nói:
- Chuyện như thế nào, nói rõ ràng ra một chút.
Thiên Lân đáp:
- Ta khi tra xét thương thế cho Yến Phiêu Phi, luồng sức mạnh hủy diệt kia trong người của hắn tự động truyền vào trong cơ thể của ta, điên cuồng nuốt chửng lấy chân nguyên của ta, thiếu chút nữa đã đưa ta vào đất chết. Đổi lại là người bên cạnh thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa, nhưng Yến Phiêu Phi lại hoàn toàn không có gì đáng lo, ngược lại sống rất lâu ngày.
Hải Mộng Dao nói:
- Khi ấy ta tiếp xúc vào thân thể của đệ, cũng cảm nhận được sự đáng sợ của luồng sức mạnh hủy diệt đó, liên tục chuyển đổi vài loại phương pháp đều không cách nào hóa giải được, cuối cùng may mà đệ hất bắn ta ra mới giải trừ được nguy cơ cho ta.
Tử Hàn kinh ngạc lên tiếng:
- Theo như những gì mọi người nói, Yến Phiêu Phi đó hoặc là có bản lĩnh hơn người thật sự, hoặc là chỉ nhằm chống đối hai người. Nhưng từ những chuyện ngày hôm nay, Yến Phiêu Phi đó từ đầu đến cuối dường như hoàn toàn không có ý chống đối với chúng ta. Ngay cả trị bệnh cũng là do Thiên Lân chủ động đề xuất, trước đó Yến Phiêu Phi hoàn toàn không chủ động hỏi han gì cả.
Thiên Lân nói:
- Đây là chỗ ta nghi hoặc nhất, cũng là nguyên nhân khiến ta không dám khẳng định.
Tử Hàn tiếp lời:
- Giết người tất phải có động cơ, nếu như Yến Phiêu Phi thật sự nhằm vào hai vị, thế thì vì sao hắn lại làm ra như vậy, hắn chống đối hai người có mục đích thế nào?
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Chuyện này trước mắt còn chưa nói rõ ra được, nhưng ta có một cảm giác, sự xuất hiện của Yến Phiêu Phi hoàn toàn không phải là tình cờ. Ngoài ra, khi Nam Cung Húc Nhật đó gặp ta, ánh mắt có phần kỳ quái, dường như biết được người và thân phận, nhưng lại không hề để lộ ra chút nào.
Hải Mộng Dao lên tiếng:
- Khi chúng ta rơi vào cục diện bất ổn hoàn toàn, Nam Cung Húc Nhật đã từng ra tay, chính Tử Hàn ngăn y lại, điểm này cũng đáng để hoài nghi.
Thiên Lân nhìn Tử Hàn, cười nói:
- Chuyện này phải cảm tạ cô nương nhiều.
Tử Hàn đáp:
- Đây đều là do tỷ tỷ trước đó đã ngầm dặn dò, bảo ta bảo vệ an toàn cho hai người, ta còn phải cám ơn sự tín nhiệm của tỷ tỷ đối với ta.
Hải Mộng Dao nói:
- Chuyện này không cần phải nhắc đến, hay là tiếp tục nói chuyện Yến Phiêu Phi và Nam Cung Húc Nhật.
Thiên Lân tiếp:
- Ta đã suy xét cẩn thận qua một lượt, thấy chuyện ngày hôm nay không ngoài bốn khả năng như sau. Thứ nhất, chuyện gặp Yến Phiêu Phi chỉ là trùng hợp, việc Nam Cung Húc Nhật đó ra tay cũng chỉ là vì hiếu kỳ mà thôi. Thứ hai, việc gặp Yến Phiêu Phi hoàn toàn không phải trùng hợp, Nam Cung Húc Nhật ra tay là có mục đích khác. Thứ ba, việc xuất hiện của Yến Phiêu Phi là trùng hợp, Nam Cung Húc Nhật ra tay chính là có dụng tâm khác. Thứ tư, sự xuất hiện của Yến Phiêu Phi không phải trùng hợp, việc ra tay của Nam Cung Húc Nhật chính là do lòng tốt. Trong bốn khả năng, loại thứ nhất có thể không cần phải xem xét, còn ba khả năng kia thì cần chúng ta phải đề cao cảnh giác.
Tử Hàn trầm ngâm nói:
- Khả năng thứ hai có thể nói là xấu nhất, hy vọng không phải là như vậy.
Hải Mộng Dao nói:
- Nhìn từ góc độ cẩn trọng, chúng ta phải suy xét chuyện hôm nay theo khả năng thứ hai, như vậy mới có thể đề cao cảnh giác.
Tử Hàn hiếu kỳ, hỏi lại:
- Sao tỷ lại suy nghĩ như vậy?
Thiên Lân đỡ lời:
- Nếu như Yến Phiêu Phi và Nam Cung Húc Nhật đều là người cùng phe, cùng nhau thiết kế nên bẫy rập này, thế thì lai lịch của bọn họ sẽ không cần nói cũng biết được.
Tử Hàn hiếu kỳ nói:
- Lai lịch thế nào? Huynh sao lại nhận định bọn họ cùng phe với nhau, điều này dường như không có khả năng?
Thiên Lân trả lời:
- Ta đây chỉ là đặt ra giả thiết thôi, tính toán theo hướng xấu nhất, còn chân tướng của sự việc thì cần phải có thời gian mới khai mở ra được.
Hải Mộng Dao liếc nhìn bầu trời, điềm nhiên nói:
- Chuyện này trước mắt còn khó mà xác định được, tạm thời dừng lại ở chỗ này, đợi sau này gặp lại mới để ý thêm nhiều.
Tử Hàn nghe vậy không hỏi thêm nữa, đổi sang chuyện khác:
- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người lần này đi nơi nào?
Thiên Lân cười trả lời:
- Đi về phía Tây Xuyên, còn cô nương thì sao?
Tử Hàn liếc Hải Mộng Dao, trầm ngâm đáp:
- Ta bình thường ngoại trừ tu luyện thì chỉ hái thuốc, lần này ra ngoài chủ yếu vì Cửu Huyền quả, hiện nay đã không còn gì quan trọng cần thiết nữa rồi.
Thiên Lân nói:
- Nếu như vậy, chi bằng đi theo chúng ta cùng đi Tây Thục.
Tử Hàn không đáp, quay đầu nhìn Hải Mộng Dao, rõ ràng nàng hiểu rõ một số chuyện cần phải được Hải Mộng Dao đồng ý.
Trầm tư một lúc, Hải Mộng Dao đáp:
- Nếu như đi cùng với chúng ta, chuyến này đi có thể gặp phải nguy hiểm, muội phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Tử Hàn nghe vậy tâm tình rất mừng, cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, đi cùng với các vị, bất kỳ nguy hiểm thế nào muội cũng đều không sợ.
Thiên Lân nghe Hải Mộng Dao nói vậy khẽ biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Tử Hàn, lời nói của tỷ tỷ hoàn toàn không phải nói chơi, ta ban đầu còn chưa nghĩ đến những chuyện này vì thế mới mời cô nương đi cùng. Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là chuyện tốt lành gì đối với cô nương, tốt nhất là cô nương hãy nghĩ lại.
Tử Hàn nghiêm mặt đáp:
- Thiên Lân, ý tốt của huynh ta ghi nhận trong lòng. nếu như trước đây ta không biết mọi người có nguy hiểm, huynh nói ta đi đi, ta liền sẽ đi. Nhưng bây giờ ta biết được mọi người gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể bỏ mặc mà đi được?
Thiên Lân không trả lời, yên lặng nhìn Tử Hàn, trong mắt toát ra một loại hàm ý nào đó.
Hải Mộng Dao nói:
- Muội có suy nghĩ như vậy ta rất vui mừng, hoan nghênh muội gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta.
Tử Hàn rất mừng, cười duyên dáng đáp:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Hải Mộng Dao cười cười, điềm nhiên nói:
- Đi thôi, trời không còn sớm nữa.
Dứt lời liền tăng tốc, Hải Mộng Dao dẫn Tử Hàn và Thiên Lân bay thẳng về phía Tây Thục, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào bầu trời.