- Suy nghĩ của Phỉ Vân bất ngờ trùng hợp với ý ta, chúng ta có thể trước tiên thử thăm dò phản ứng của người này, sau đó mới suy xét xử trí thế nào.
Lời nói của Dao Quang được mọi người ủng hộ, ai cũng thấy tùy tiện giết chết hoàn toàn không phải là phương thức tốt nhất.
Trần Ngọc Loan thấy mọi người ý kiến đồng ý, lập tức hỏi liền:
- Cốc chủ tiền bối, tiền bối thấy làm vậy tốt không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ta không có ý kiến, minh chủ quyết định là được rồi.
Trần Ngọc Loan cũng không khiêm nhường nữa, nghiêm mặt nói:
- Nếu là như vậy, Dao Quang trước hết hãy cứu tỉnh hắn đã, hỏi thăm cho rõ rồi mới quyết định.
Dao Quang nghe vậy không nói thêm lời nào, lập tức đi đến bên cạnh Lãnh Vân, giải mở cấm chế trên người của Lãnh Vân. Chốc lát sau, Lãnh Vân tỉnh táo trở lại, vừa nhìn thấy tình hình chung quanh, khuôn mặt tái nhợt khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, không nói lời nào nhìn mọi người.
- Nghe nói ngươi xuất thân từ nhân gian, chuyện này thật hay giả?
Lãnh Vân nhìn Trần Ngọc Loan, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta chính là minh chủ Trần Ngọc Loan của Trừ Ma liên minh trong trung thổ, người bên cạnh ta đây chính là chưởng giáo Lâm Vân Phong của Dịch viên, những người khác ngươi phần lớn đã gặp qua, cũng không cần phải hỏi nhiều. Nói đi, ngươi tại sao đi vào Ngũ Sắc Thiên Vực, lại vì sao đến nơi này?
Lãnh Vân hờ hững đáp lại:
- Ta không muốn nói thì sao?
Trần Ngọc Loan hoàn toàn không tức giận, không nhanh không chậm trả lời:
- Chúng ta xử trí ngươi cũng không ngoài hai phương thức, thứ nhất là tiêu diệt, thứ hai chính là khuyên hàng. Nếu như chọn lựa phương thức thứ nhất thì căn bản không cần phải hỏi ngươi làm gì.
Lãnh Vân hừ giọng nói:
- Như vậy, các ngươi chính là hy vọng ta quy thuận với các ngươi, trở thành con cờ của các ngươi, để các ngươi tùy tiện điều khiển?
Trần Ngọc Loan thản nhiên trả lời:
- Chúng ta chính là hy vọng ngươi quy thuận, lại hoàn toàn không cần khiến ngươi thành con cờ, tùy tiện điều khiển. Năm xưa hoàn cảnh vị trí ngươi thế nào, chúng ta không biết. Nhưng nhân gian hiện nay, người và người bình đẳng, chúng ta cũng không bắt buộc người khác.
Lãnh Vân không tin tưởng, phản bác lại:
- Các ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao, tin tưởng vào cái gì gọi là bình đẳng?
Trần Ngọc Loan nói:
- Tín nhiệm cần phải có một quá trình, ngươi không thử qua làm sao biết được?
Lãnh Vân hờ hững đáp:
- Ta thà rằng chọn cái chết, tuyệt đối không chịu khuất phục.
Lâm Vân Phong nghe vậy phản bác lại:
- Nếu là như vậy, ngươi vì sao lại nghe theo lệnh của Ngũ Sắc Thần Vương, nghe lệnh của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục?
Lãnh Vân vẻ mặt biến hẳn, trầm ngâm không đáp, sự thực không phản bác được này khiến y không sao giải trình được, cũng khiến y vô cùng thất vọng. Nếu hỏi đời này có chuyện gì đáng hối tiếc, đó là bị người bắt tù vài ngàn năm, trải qua những ngày tháng tủi nhục.
Thấy Lãnh Vân không đáp, Trần Ngọc Loan khẽ giọng nói:
- Đời người luôn có rất nhiều thứ không được như ý, có một số chỉ là nhất thời, có một số lại là cả đời. Những điều ngươi gặp phải thế nào chúng ta không biết được, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu như sống qua thì phải có một mục đích. Chi bằng ngươi đừng ngại suy nghĩ cho cẩn thận, ngươi sống sót quay về nhân gian là vì cái gì?
Lãnh Vân con ngươi khẽ động đậy, dường như có xúc động nhưng lộ ra rất lạnh nhạt.
- Cơ hội mà ông nói đơn giản chính là để ta quy hàng.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu đáp:
- Ngươi ngoan cố cố chấp, nhưng lại không đủ tỉnh táo. Nếu như chúng ta thật sự muốn ép hỏi, làm sao có thể dùng giọng điệu như vậy, phương thức như vậy?
Lãnh Vân khinh thường trả lời:
- Nếu như các ngươi biết là ta rất cố chấp, liền hiểu rõ cố gắng cưỡng ép hỏi cũng không thu được gì cả, vì thế mới dùng đến phương thức này, muốn moi từ miệng của ta ra những chuyện của Ngũ Sắc Thiên Vực.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu thở dài, không nói gì thêm nữa.
Dao Quang có phần tức giận, hung hăng nói:
- Ngươi quả thật ngoan cố đến mất sáng suốt.
Tiết Phong nói:
- Người dạng như vậy hỏi nhiều cũng lãng phí tinh lực, chi bằng giết đi cho bớt chuyện.
- Nếu như hắn cứ cố chấp giống như vậy, căn bản không nghe lời khuyên bảo, thế thì chỉ có thể giết cho rồi.
Lời nói của Giang Thanh Tuyết được không ít người ủng hộ, mọi người đều thấy Lãnh Vân quá ngoan cố, không dễ gì khuyên hàng, lãng phí tinh lực cho y không bằng giết đi cho bớt việc.
Trần Ngọc Loan hơi chần chừ, ánh mắt quét qua Lãnh Vân, thấy y mặt không chút đổi sắc, thấy chết như về, không khỏi hỏi lại:
- Ngươi quả thật không sợ chết, quả thật cam lòng mang theo những nuối tiếc trong đời này để rời khỏi nhân thế sao?
Lãnh Vân nghe đến hai chữ nuối tiếc thì ánh mắt khẽ lay động, dường như có phần xúc động, nhưng lại cố sức che giấu rất sâu.
Trần Ngọc Loan vừa lúc thấy được tình hình này, trong lòng biết được Lãnh Vân tính cách kiêu ngạo không chịu cúi đầu, hoàn toàn không phải một lòng muốn cầu cái chết.
Hiểu được điểm này rồi, Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
- Nếu như ngươi không chịu quy phục, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Dao Quang, đưa tiễn hắn đi, không được gây chút thương tổn nào cho hắn.
Lời này vừa nói ra, mọi người thất kinh, lập tức không ít người phản đối.
Dao Quang vẻ mặt kinh ngạc, cất tiếng nói:
- Minh chủ, thả hổ về rừng có thể nói là để lại hậu họa vô cùng, minh chủ phải nghĩ lại đi.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Người này tuy đối địch với chúng ta, nhưng có phần tự trọng, chính là một đối thủ đáng tôn kính.
Dao Quang đôi môi khẽ lay động, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau khi suy tính rồi liền nhịn lại.
Lãnh Vân có phần bất ngờ, nhìn Trần Ngọc Loan không hề động đậy, cất tiếng hỏi:
- Ngươi đây cũng là muốn bắt lại cố thả ra phải không?
Trần Ngọc Loan vẻ mặt điềm nhiên, hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy ta có cần phải có tâm tư lớn đến như vậy để mượn hơi ngươi sao?
Lãnh Vân sửng mình, trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu được ý nghĩ thật sự của Trần Ngọc Loan.
Đến lúc này, Dao Quang nắm lấy cánh tay của Lãnh Vân, hừ giọng nói:
- Đi thôi, lần tới tốt nhất là không nên gặp mặt chúng ta.
Tung mình bay lên, Dao Quang mang Lãnh Vân bay thẳng lên không trung.
Lãnh Vân vẻ mặt kỳ dị, quan sát qua từng người một, phát hiện rất nhiều người toát ra sự không vui, rõ ràng không muốn thả y đi. Nhưng Trần Ngọc Loan lại vẫn bình tĩnh, cũng không có chút gì là thất vọng cả. Chốc lát sau, Dao Quang liền mang Lãnh Vân bay ra khỏi khe sâu, đến trên mặt đất. Đến lúc này, Lãnh Vân đột nhiên nói:
- Chậm đã.
Dao Quang trừng Lãnh Vân một cái, không vui vẻ gì nói:
- Làm cái gì vậy? Đưa ngươi đi, lẽ nào ngươi còn chưa vừa ý?
Lãnh Vân hoàn toàn không tức giận với sự mắng mỏ của Dao Quang, nhẹ nhàng nói:
- Buông ta xuống đi, trước khi đi ta còn muốn hỏi một chuyện.
Dao Quang có phần kinh ngạc, chần chừ một lúc sau đó liền mang Lãnh Vân quay lại đáy khe sâu.
Thấy hai người quay lại, mọi người ai cũng cảm thấy hiếu kỳ, chỉ có Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Tuyết Sơn thánh tăng là còn khá bình tĩnh.
Nhìn Lãnh Vân, Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
- Ngươi có chuyện gì muốn hỏi vậy?
Lãnh Vân đáp:
- Không sai, ta muốn hỏi một chuyện, ngươi vì sao khẳng khái để ta đi.
Trần Ngọc Loan không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi có biết bá đạo và vương giả khác biết lớn nhất chỗ nào không?
Lãnh Vân chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
- Xin chỉ giáo.
Trần Ngọc Loan cười cười, khẽ đáp:
- Người bá đạo dùng sức để khuất phục mọi người, kẻ vương giả dùng đức để khuất phục người. Khi đối mặt với địch nhân, kẻ bá đạo thông thường sẽ giết cho sạch, không lưu lại hậu họa, dùng điều này để dọa địch nhân khiếp sợ. Người vương giả lại dùng ân uy cùng thi hành, cảm hóa khuyên giải, tận khả năng cho người khác cơ hội sửa đổi. Lấy chuyện của ngươi làm ví dụ, ta bỏ qua cho ngươi đi, không phải là không suy nghĩ. Trong lòng ta, hy vọng lớn nhất chính là ngươi có thể gia nhập cùng chúng ta, cùng nhau đối phó Ngũ Sắc Thiên Vực. Nhưng nếu như ngươi không muốn gia nhập, ta chỉ có hai chọn lựa. Một là giết ngươi, hai là tha cho ngươi. Theo lý thông thường, lập trường ta và ngươi đối địch, vốn phải giết ngươi để tuyệt hậu họa, nhưng ta lại thả ngươi. Nói đến nguyên nhân, chính là ta hy vọng có một ngày ngươi có hoàn toàn tỉnh ngộ, gia nhập hàng ngũ của chúng ta, cùng nhau lại kẻ địch ngoại xâm. Còn có được ngày như vậy hay không, lúc này ta cũng không dám khẳng định. Nếu như tương lai thật sự xuất hiện tình hình như vậy, ta hôm nay tha cho ngươi lại càng có ý nghĩa hơn là giết ngươi.
Lãnh Vân nghe xong, vẻ mặt biến ảo không ngừng, trầm giọng nói:
- Ngươi thẳng thắn nói ra như vậy không sợ ta hoài nghi dụng tâm của ngươi sao?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Khi ngươi nói ra những lời như vậy rồi, cho thấy ngươi đã có được tín nhiệm đối với ta.
Lãnh Vân không hề phủ nhận, chậm rãi nói:
- Ngươi rất thông minh.
Bên cạnh, Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:
- Dì Ngọc Loan của ta mười tám tuổi đã ngồi ghế minh chủ, tập hợp trí tuệ và vẻ đẹp một nơi, tự nhiên người thường sao mà so được.
Trần Ngọc Loan nghe vậy dở khóc dở cười mắng:
- Tinh nghịch, không ngờ lại dám lấy dì làm trò vui, sau này cha con có trách phạt con thì ta cũng không giúp con đâu.
Lâm Y Tuyết tiến lên kéo ống tay áo của Trần Ngọc Loan, nũng nịu nói:
- Dì Ngọc Loan à, Y Tuyết đang khen người, không hề có chút ý nào giỡn đùa.
Trần Ngọc Loan cười mắng:
- Bớt khách sáo đi, bộ dạng này của con ta rất rõ.
Quanh đó, mọi người thấy tình hình như vậy không ai mà không cười lớn, không khí lập tức nhẹ nhàng hẳn.
Lãnh Vân không hề cười, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Trần Ngọc Loan, đợi sau khi mọi người bình tĩnh lại rồi mới mở miệng nói:
- Lúc này nếu ta rời đi, minh chủ có sẽ phái người đưa tiễn ta giống như trước nữa không?
Câu này vừa nói ra, mọi người ngạc nhiên, không ít người phát ra tiếng hừ không vui.
- Nếu lúc này ta chọn lựa ở lại, minh chủ có đẩy ta ra ngoài cửa không?
Trần Ngọc Loan thôi không cười nữa, nghiêm chỉnh đáp:
- Ngươi nếu như muốn lưu lại, ta tự nhiên hoan nghênh, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, một khi ở lại nơi này rồi, ngươi phải tận hết sức mình cho nhân gian, nỗ lực cho tự do của ngươi. Con đường này quanh co gian khổ, có thể phải trả giá bằng sinh mạng, ngươi phải suy tính cho tử tế.
Lãnh Vân nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Ta Lãnh Vân đời này rất ít khi phục người, cho dù là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, ta chẳng qua cũng chỉ là thích sự lạnh lùng cao ngạo không thích bị kiềm chế của hắn, mới nghe hiệu lệnh của hắn. Còn cô, cuộc đời này ta lần đầu tiên thật lòng kính phục cô. Nếu như ta đã đồng ý ở lại, thì tuyệt đối sẽ không hối hận.
Trần Ngọc Loan gật đầu trả lời:
- Được, sau này chúng ta sẽ cùng nhau kề vai tác chiến, nỗ lực vì hòa bình của nhân gian. Mọi người hoan nghênh.
Ai nấy thấy vậy lập tức lên tiếng hoan hô, cảm thấy rất cao hứng đối với chuyển biến của Lãnh Vân.
Dao Quang đứng bên Lãnh Vân, vỗ vai y, cười nói:
- Hoan nghênh gia nhập.
Lãnh Vân gật đầu không đáp, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lâm Vân Phong nói:
- Lãnh Vân thương thế không nhẹ, hay là để huynh ấy trước hết trị thương đã, có chuyện gì sau này mới nhắc đến.
Lãnh Vân nghe vậy, liếc Trần Ngọc Loan, dường như muốn hỏi bà ấy có đồng ý hay không.
Khẽ gật đầu, Trần Ngọc Loan nói:
- Huynh cứ an tâm chữa thương, đợi sau khi thương thế của huynh lành rồi, chúng ta còn có một số chuyện muốn hỏi huynh.
Lãnh Vân gật đầu trả lời, sau đó đi về một góc trị thương, không hỏi đến những chuyện khác nữa.
- Một đêm qua rồi, tình hình Băng Nguyên chúng ta lúc này không biết gì cả, cần phải phái người ra ngoài tìm hiểu, hơn nữa còn phải tìm Hoàng Thiên về.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Băng Nguyên hiện nay nguy cơ khắp nơi, chọn người phải hết sức thận trọng.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Ta đã suy nghĩ qua rồi, chuyện này hay là giao cho Dao Quang đi làm, có Thanh Tuyết đi theo. Nếu có nguy hiểm gì, liền có thể theo Bát Bảo quay về, nhớ không được liều mạng.
Dao Quang và Giang Thanh Tuyết không trả lời gì cả, lập tức cưỡi lên Bát Bảo rời khỏi đáy khe sâu.
Đợi hai người đi rồi, Trần Ngọc Loan bàn với Triệu Ngọc Thanh vài câu, sau đó liền dặn dò mọi người ai nấy tự hoạt động, người bị thương tiếp tục trị liệu, người không thương tích thì tận dụng thời gian để tu luyện tăng cường thực lực của bản thân mình.