- Hiện nay con nội thương không nhẹ, đơn độc đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông chỉ sợ không chiếm được ưu thế chút nào cả.
Lâm Phàm nghiêm mặt nói:
- Sư tổ an tâm. Con cho dù không giết được lão ta cũng nhất định có thể kiềm chế được lão, chờ cho đến khi viện binh đến.
Thấy Lâm Phàm vẻ mặt kiên định, Triệu Ngọc Thanh cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành nhắc nhở:
- Phải cẩn thận hơn, nhất định không được nóng lòng.
Lâm Phàm không đáp, gật đầu trả lời.
Chuyển sang nhìn Vũ Điệp, Hoa Ảnh và Lâm Y Tuyết, Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Ba người còn lại dự tính phân phối thế nào?
Vũ Điệp đáp:
- Con và Y Tuyết đã thảo luận qua rồi, quyết định để muội ấy ra mặt nghênh chiến Bạch Hạc tiên tử, Hoa Ảnh từ bên cạnh hỗ trợ. Con lưu lại nơi này bảo vệ những người bị thương.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời:
- Như vậy rất tốt, mọi người nhớ phải cẩn thận, chú ý đến an toàn.
Mọi người đồng thanh đáp lời, ai nấy chuẩn bị, một trận đại chiến lại sắp sửa bắt đầu.
Lúc này, mấy người Xà Ma giữa không trung cũng đã chuẩn bị tốt đẹp mọi thứ, chờ cho Tuyệt Dục hạ lệnh công kích. Nhưng Tuyệt Dục lại hoàn toàn không nóng nảy, biết rõ mấy người Triệu Ngọc Thanh thương nghị đối sách, y lại vẫn như không thấy, điều này khiến cho mấy người Xà Ma đều cảm thấy rất kinh ngạc, lại không dám mở miệng hỏi han nguyên nhân. Như vậy, thời gian vội vã trôi qua. Đợi đến khi mấy người Triệu Ngọc Thanh thương nghị xong hết rồi, quyền chủ động công kích lại rơi vào tay của phe Đằng Long cốc.
Tung mình bay lên cao, Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh mọi người đến gần chỗ địch nhân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, hoàn toàn không nói gì cả. Phía sau, những cao thủ theo sát ai nấy chăm chú nhìn mục tiêu của mình, ngầm chuẩn bị cho tốt.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý gì đến việc ý thức của Triệu Ngọc Thanh đang khóa chặt lấy mình, ngược lại còn quét mắt qua những địch nhân khác, mơ hồ toát ra một sự thần bí nào đó. Gió ào ào gào thét, gió lạnh khắp chung quanh. Âm thầm nhìn nhau toát ra sát khí khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô hình. Đối mặt như vậy khảo nghiệm tố chất, cũng khảo nghiệm cả tính nhẫn nại của hai phe.
Đối với tình hình này, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ lạ, lẽ ra việc kéo dài thời gian có lợi cho phe của ông. Nhưng từ tình hình trước mắt mà xét, nếu như tiếp tục đối mặt như vậy chỉ sợ sẽ xuất hiện những chuyện không hề ngờ được. Để cho thận trọng, Triệu Ngọc Thanh không dám tiếp tục trì hoãn nữa, lập tức quát khẽ một tiếng, người như mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng ra nhắm đến trước mặt của Tuyệt Dục. Ánh mắt khẽ động, Tuyệt Dục cười mà như không cười, ngay khi Triệu Ngọc Thanh ra tay, thân thể liền lóe lên biến mất, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt biến hẳn, dường như nghĩ đến điều gì, thân thể đang bắn thẳng đến lập tức quay ngược về miệng quát to:
- Cẩn thận kẻo đánh lén.
Cũng đúng lúc này, Hoa Ảnh và Mẫu Đơn cũng đồng thời phát xuất thông báo, ý bảo mọi người nhanh chóng tản ra, cẩn thận phòng ngự để tránh bị Tuyệt Dục đánh lén. Đối với tình hình này, cao thủ phe Đằng Long cốc ai nấy tự né tránh, hơn nữa còn bố trí kết giới phòng ngự, tạm thời không chủ động công kích nữa. Ánh nhạt lóe lên, Tuyệt Dục xuất hiện, vừa hay ở ngay trên đầu của Lâm Y Tuyết, phất tay đánh ra một chưởng, chưởng lực cực mạnh phá không gào thét hệt như sóng biển cuộn lấy bao trùm thân thể của Lâm Y Tuyết.
Phát giác tình hình không ổn, Lâm Y Tuyết thân thể chấn động, sau khi nhìn rõ được thế công của địch nhân rồi, nàng liền nhanh chóng thi triển thuật Ngự Phong, quanh người hình thành một khu vực yên yên lặng lặng, xảo diệu hóa giải được một chiêu đáng sợ đó của Tuyệt Dục. Một chiêu không thành công, Tuyệt Dục có phần kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Lâm Y Tuyết, sau đó dời ngang vài trượng né tránh được Triệu Ngọc Thanh đang đuổi sát phía sau. Lâm Y Tuyết phi thân bay đi xa, đến bên cạnh Hoa Ảnh, cả hai đồng thời xông thẳng đến Bạch Hạc tiên tử. Cũng đúng lúc này, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn xông thẳng đến Lam Phát Ngân Tôn, Lâm Phàm đón lấy Bạch Đầu Thiên Ông, Dao Quang và Hoa Hồng ngăn Xà Ma lại, ai nấy triển khai công kích của mình.
Lần thứ hai khai chiến, tình hình so với trước kia có phần khác lạ, tuy đại bộ phận đối thủ không thay đổi, nhưng tâm trạng lại có những khác biệt rất lớn so với trước kia.
Trước hết nói đến Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông, trước đây Lâm Phàm đầy lòng hận thù, một lòng muốn chiến thắng, ý đồ tiêu diệt địch nhân. Hiện nay, Lâm Phàm vẫn mang hận trong lòng, nhưng lại có chuyển biến tâm trạng, chỉ muốn giữ chặt lấy địch nhân. Trước đây Bạch Đầu Thiên Ông dự tính bảo toàn thực lực, tùy cơ ứng biến. Nhưng hiện nay cái chết của Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại khiến cho lão rất là tức giận, tâm trạng trước đây thay đổi hẳn, xuất chiêu sắc bén độc ác, chiêu nào cũng muốn đưa Lâm Phàm vào chỗ chết. Chuyển biến tâm trạng ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc chiến, trận chiến giữa Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông từ khi bắt đầu đã để cho Bạch Đầu Thiên Ông chiếm thế chủ đạo, đánh cho Lâm Phàm phải liên tục né tránh, tìm nặng né nhẹ. Tuy Lâm Phàm bị thương trên người, khí thế lại không thịnh vượng, nhưng một lòng muốn giằng co, Bạch Đầu Thiên Ông nhất thời cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể tăng mạnh thế công, trong lúc giằng co tìm cơ hội chiến thắng. Như vậy, cuộc chiến giữa hai người giằng co, nhất thời cũng khó mà phân thắng bại.
Lại nói đến cuộc chiến giữa Xà Ma và Dao Quang, Hoa Hồng, tình hình càng thêm kịch liệt hơn so với trước. Trước đây, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết liên thủ, hai người một công một thủ, một chủ đạo một hỗ trợ từ bên, chiến đấu ngang tay với Xà Ma, hai bên cùng giằng tới giằng lui rất không ổn định. Hiện nay, Dao Quang và Hoa Hồng liên thủ, tuy vẫn để cho Dao Quang chủ động như cũ nhưng Hoa Hồng tạo thành uy hiếp với Xà Ma hơn hẳn Giang Thanh Tuyết. Đến lúc này, Xà Ma tình cảnh đáng lo, song phương trong thời gian ngắn tất nhiên không phân được thắng bại, nhưng quyền chủ động đã bị Dao Quang nắm chắc rồi.
Bên này, Bạch Hạc tiên tử nghênh chiến với Lâm Y Tuyết, Hoa Ảnh, tình hình cũng do sự khác biệt giữa Hoa Ảnh và Vũ Điệp mà phát sinh chuyển biến. Trước đây, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết liên thủ, đại đa phần để Vũ Điệp chủ công, Lâm Y Tuyết hỗ trợ từ bên. Còn hiện tại biến thành Lâm Y Tuyết chủ công, Hoa Ảnh từ bên hỗ trợ. Điều này khiến cho Bạch Hạc tiên tử không thích ứng chút nào, khi mới giao chiến liền rơi vào thế yếu. Đồng thời, Hoa Ảnh thiện nghệ thuật không gian, đi đứng không tung tích, mỗi lần phát động đánh lén đều khó mà phòng bị được. Điều này khiến cho Bạch Hạc tiên tử rất đau đầu, phải khôi phục lại chân thân, nhờ vào hình dáng khổng lồ để chống lại tiến công của địch nhân.
Từ xa xa, Tân Nguyệt, Mẫu Đơn nghênh chiến với Lam Phát Ngân Tôn, tình hình cũng khác biệt rất nhiều với trước kia. Ban đầu, Mẫu Đơn và Hoa Hồng liên thủ, hai nàng thay nhau tiến công, mỗi một lần đến lúc quan trọng, đều vì kiêng kỵ Phong Vương thứ trong tay của Lam Phát Ngân Tôn mà bị ép phải dừng lại. Bây giờ, Tân Nguyệt thay thế cho Hoa Hồng, chủ động phát động tiến công, Thiên Ly thần kiếm không gì chống nổi phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp triển khai giao chiến kịch liệt với Lam Phát Ngân Tôn, vững vàng áp chế được thế đâm của Phong Vương thứ. Kể từ đó, Lam Phát Ngân Tôn mất đi ưu thế, toàn bằng thực lực để ứng chiến, tình hình tự nhiên khác hẳn với trước kia. Vốn dĩ, chỉ bằng thực lực, Mẫu Đơn hoàn toàn không hề thua kém Lam Phát Ngân Tôn, điều khiến nàng lo lắng chính là Phong Vương thứ quá sức tàn độc. Hiện nay có được sự gia nhập của Tân Nguyệt áp chế được khí thế của Phong Vương thứ, điều này khiến cho Mẫu Đơn không còn phải lo lắng gì cả, lập tức triển khai thế công sắc bén, nhanh chóng vây khốn được Lam Phát Ngân Tôn.
Phát hiện tình hình không ổn, Lam Phát Ngân Tôn vừa kinh hãi vừa tức giận, miệng gào thét điên cuồng phản công. Tân Nguyệt thấy vậy không hề chịu thua, Thiên Ly thần kiếm tung bay chuyển động, Thiên Tuyệt trảm pháp múa lên tự nhiên, mạnh mẽ áp chế được thế phản kích của địch nhân, tạo ra cơ hội tốt cho Mẫu Đơn công kích, liên tục ba lần đánh lén thành công, lập tức đánh cho Lam Phát Ngân Tôn từ giữa không trung rơi thẳng xuống. Đuổi sát theo sau, tốc độ của Tân Nguyệt nhanh đến kinh hồn, thần kiếm trong tay lập tức chém thẳng xuống, cột kiếm đỏ rực dài đến trăm trượng như muốn chém nát thế giới. Gầm giận một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn vốn dự tính né tránh, lại bị Mẫu Đơn ngưng đọng mất không gian chung quanh mình, khiến y không cách nào thi triển được thuật không gian, chỉ đành liều mạng phản kích, toàn lực phòng ngự. Một kết giới ánh sáng màu xanh lam xuất hiện quanh mình của Lam Phát Ngân Tôn đón lấy một kiếm kinh trời kia của Tân Nguyệt, chỉ trong nháy mắt đã bị chém nát. Rên lên một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn cố gắng quẫy mình, huyền diệu vô cùng né tránh được cột kiếm, nhưng vẫn không thoát khỏi kết quả trọng thương. Mẫu Đơn thần xuất quỷ thần đột nhiên ập đến, cánh tay ngọc thon dài nhẹ nhàng múa lên, chưởng lực âm thầm lập tức đánh xuống, lập tức đánh cho Lam Phát Ngân Tôn chìm sâu vào trong đất, để lại một huyệt động đen ngòm.
Nhẹ nhàng bay đến, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn cùng đến trước huyệt động, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong huyệt động, ai nấy phát xuất sóng thăm dò. Chốc lát sau, Tân Nguyệt đã có thu hoạch, nhẹ giọng lên tiếng:
- Địch nhân rất giảo hoạt, không ngờ lại né tránh trong đó không đi ra ngoài.
Mẫu Đơn nói:
- Tên rất vô lại, nhưng phép ứng phó này cũng không tệ.
Tân Nguyệt điềm nhiên nói:
- Đối với người khác có lẽ không tồi, nhưng đối với chúng ta, y chỉ phí tâm cơ mà thôi.
Dứt lời, Tân Nguyệt tay phải buông năm ngón ra, thần kiếm tự động bay thẳng vào trong động triển khai tiến công.
Mẫu Đơn thấy thế đột nhiên bừng tỉnh, mặt tươi cười khẽ lẩm bẩm:
- Cứ như vậy, hắn không cách nào có thể trốn được.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, chăm chú nhìn tình hình trong động, chờ đợi thời khắc địch nhân xuất hiện.
Rất nhanh, một tràng âm thanh kim loại đụng nhau từ trong động truyền ra, tiếp đó là tiếng gầm giận của Lam Phát Ngân Tôn, rồi y hệt như tên rời dây cung tung đất bay thẳng lên không trung. Tân Nguyệt và Mẫu Đơn đồng thời quét khẽ một tiếng, tung mình truy đuổi theo sát đến gần Lam Phát Ngân Tôn, triển khai một đợt tiến công mới. Lần này, Lam Phát Ngân Tôn do bị thương không nhẹ, chuyển biến kế sách ứng phó, không dám thẳng thắn đấu với Tân Nguyệt mà chọn lựa né nặng tìm nhẹ, dùng chiến thuật kéo dài. Đối với tình hình như vậy, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn tăng mạnh thế công kích, vừa triển khai vây kín lấy, khống chế Lam Phát Ngân Tôn trong một khu vực nhất định, từ từ tìm cơ hội thích hợp. Lam Phát Ngân Tôn cẩn thận đề phòng, nhanh chóng chuyển vị trí, chỉ mong không bị hai nàng vây lấy, triển chơi trò mèo vờn chuột. Như vậy, hai phe giao chiến rơi vào cục diện giằng co, trong nhất thời không ai làm gì được ai cả.