Có được chủ ý vậy rồi, Phỉ Vân tung mình lên cao, khi đến độ cao hơn địch nhân vài chục trượng, hắn bắt đầu thúc động pháp quyết, tiếng địch thổi dễ nghe vang vọng khắp trời đất, từng làn sóng nhấp nhô lan tràn rộng rãi, khiến cho người cảm giác một khí thế to lớn nghiêm nghị. Đao Hoàng Lãnh Vân vừa nghe tiếng địch, trong lòng có phần cảnh giác, vừa trấn tĩnh tinh thần, vừa tiếp tục công kích. Hoa Ảnh vừa nghe tiếng địch, trong lòng có phần nghi hoặc, không hiểu Phỉ Vân làm vậy để làm gì, nhưng lại không tiện hỏi han, chỉ đành tiếp tục hấp dẫn sức chú ý của địch nhân. Giao chiến cứ tiếp tục, tiếng địch vẫn không ngừng nhưng lại hoàn toàn không để lộ chút uy lực nào cả, đến lúc này Hoa Ảnh càng không hiểu, mà Đao Hoàng Lãnh Vân cũng dần dần bình tĩnh trở lại, buông lỏng cảnh giác nhưng vẫn còn lưu ý đến lộ tuyến của tiếng địch Phỉ Vân phát ra.
Nghe thật cẩn thận, tiếng địch của Phỉ Vân hệt như sóng biển nhấp nhô từng đợt, tung cao đến ngàn thước, sóng lớn như nuốt chửng mây trời, lại có hào tình cao cả vạn trượng. Đao Hoàng Lãnh Vân nghe tiếng địch bên tai, vui mừng trong lòng, chiêu thức trong tay càng lúc càng nhanh nhẹn, ánh đao càng sắc bén, có cảm giác như thông thoáng thoải mái mà phát ra. Phát hiện thế công của Đao Hoàng càng lúc càng sắc bén, Hoa Ảnh lập tức đề cao cảnh giác, trong lúc tăng tốc độ né tránh thì cũng âm thầm truyền âm cất tiếng hỏi ý định đang thực hiện của Phỉ Vân. Đối với chất vấn của Hoa Ảnh, Phỉ Vân không hề trả lời trực tiếp, chỉ âm thầm nói mấy chữ chút nữa sẽ tự biết, rồi không nói thêm nhiều. Nghe vậy, Hoa Ảnh mới có phần an tâm, dưới sự công kích tuyệt diệu mà bá đạo của Đao Hoàng Lãnh Vân, nàng liền triển khai thuật Điệp Ảnh phân thân mơ hồ vô cùng.
- Điệp Ảnh phân thân thuật, đây chính là bí ẩn không truyền ra ngoài của Ngũ Sắc Thiên Vực, ngươi thật ra là ai?
Hoa Ảnh đáp:
- Hà tất phải hỏi nhiều, biết cũng không phải là điều may mắn.
Lãnh Vân hừ giọng nói:
- Không cần phải cố làm ra vẻ, ta sớm muộn cũng làm rõ lai lịch của ngươi.
Còn đang nói, Ảo Không nhận trong tay của Lãnh Vân đảo chuyển bắn nhanh ra, hàng ngàn hàng vạn làn đao tự động hội tụ, hình thành một trận đao biến ảo tự động vận chuyển phân bố quanh mình Lãnh Vân.
Hoa Ảnh thấy vậy hừ khẽ một tiếng, tăng tốc né tránh, hình bóng ảo hóa bất định khi ánh đao bóng kiếm chém đến thì tự động vỡ nát ra, lúc lại hội tụ, khiến người ta không cách nào phân biệt được. Trong lòng biết Điệp Ảnh phân thân thuật thần kỳ, Đao Hoàng Lãnh Vân càng tăng mạnh thế công, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của tiếng địch, chiêu xuất ra càng lúc càng nhanh, lực càng lúc càng mạnh, không bao lâu đã thúc đẩy thực lực đến cực hạn, tạo nên uy hiếp đáng sợ với Hoa Ảnh. Phỉ Vân hiểu rõ hoàn toàn chuyện này, nhưng lại làm như không biết gì, tiếp tục gia tăng thực lực, để tiếng địch khống chế Đao Hoàng Lãnh Vân trong một khu vực nhỏ hẹp, tiến hành quán chú cường độ cao, khiến cho Lãnh Vân hoàn toàn chìm đắm.
Đối mặt với công kích càng lúc càng đáng sợ của Lãnh Vân, Hoa Ảnh bắt đầu cảm thấy gắng sức, nàng đã tận hết toàn lực, nhưng làn đao quanh mình càng lúc càng dày đặc, gió thổi càng lúc càng nhanh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của nàng, ép cho nàng phải hao một lượng lớn tu vi để chống lại luồng áp lực đó. Như vậy, Hoa Ảnh chìm vào tình cảnh khốn khổ, thân pháp nhanh nhẹn đã xuất hiện hiện tượng dừng, mỗi lần di động đều phải hao một lượng lớn tinh lực. Cũng đúng lúc này, Đao Hoàng Lãnh Vân trong tình hình vận dụng toàn lực để phát chiêu, tinh thần lộ vẻ phấn khởi, cả người không khỏi mất tự chủ thể hiện trạng thái mất khống chế. Thời khắc đó, Đao Hoàng Lãnh Vân tâm thần chấn động, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng hệt như nhúng đầu vào chậu nước lạnh, lập tức thức tỉnh y lại.
Phân tích cẩn thận, Đao Hoàng Lãnh Vân nhanh chóng tìm ra được nguyên nhân, trong lòng vừa nóng vừa gấp, càng thêm cảm thấy kinh hãi trước sự thông minh của Phỉ Vân. Té ra, tiếng địch của Phỉ Vân nghe qua cũng không có gì ly kỳ cả, chỉ cảm thấy như cổ vũ tinh thần. Nhưng trên thực tế, loại tiếng địch này có một ma lực người thường khó mà phát hiện được, khiến cho người ta vô tình tiến vào một loại cảnh giới kỳ lạ. Lấy ví dụ như hiện nay, Phỉ Vân chính là lợi dụng tiếng địch khiến cho Đao Hoàng Lãnh Vân trong lúc giao chiến, tổng hợp với hoàn cảnh lúc này sẽ từ bình tĩnh lạnh lùng biến thành phấn chấn, không hay không biết lại gia tăng thực lực, mãi cho đến khi đã gia tăng thực lực đến cực hạn, mà vẫn tiếp tục kéo dài như vậy trong vô tình. Như vậy Hoa Ảnh sẽ chịu công kích đáng sợ, còn Đao Hoàng Lãnh Vân thì lại nhờ tinh thần hưng phấn mà không cách nào dừng lại, thân thể xuất hiện sự khó chịu, hơn nữa càng lúc càng nặng nề mãi cho đến khi bị hủy diệt mới thôi.
Phát hiện được tình hình như vậy, Đao Hoàng Lãnh Vân tự nhiên nổi giận bừng bừng, vội vàng suy nghĩ đối sách. Trước mắt, tinh thần của Đao Hoàng Lãnh Vân ở trạng thái hưng phấn vô cùng, chịu ảnh hưởng của tiếng địch nên trong thời gian nhất định cũng rất khó bình tĩnh được. Mà thân thể của Đao Hoàng Lãnh Vân lúc này do thực lực lại gia tăng đến mức trạng thái căng thẳng cao độ, nếu tiếp tục cứ như vậy nữa, sớm muộn sẽ không có cách nào chịu được sự hủy diệt. Muốn ngăn chặn tình hình như vậy phát sinh, chắc chắn phải ngăn cản thực lực trong cơ thể tiếp tục tăng trưởng, khiến cho trạng thái tinh thần hưng phấn bình tĩnh trở lại, như vậy mới có thể ngăn chặn tất cả mọi thứ. Nhưng, nói thì đơn giản nhưng làm lại không đơn giản, Đao Hoàng Lãnh Vân lúc này đã bị ảnh hưởng rất sâu sắc tiếng địch, muốn ngay lập tức dừng lại thì rõ ràng là vô cùng khốn nạn, mà cần phải trả giá vô cùng to lớn. Nhưng lúc này thời gian khẩn cấp, Đao Hoàng Lãnh Vân tuy tức giận nhưng cũng bất chấp tất cả mọi thứ, trước tiên phải giữ được tính mạng. Nói rõ ràng những điều này ra, Đao Hoàng Lãnh Vân không dám do dự, lập tức phong kín sáu giác quan, mạnh mẽ ngăn chặn đại não liên hệ với bên ngoài. Như vậy, tiếng địch lập tức biến mất trong não, tinh thần hưng phấn của Đao Hoàng Lãnh Vân cũng vì vậy mà ngừng lại, cả người từ động biến thành tĩnh, khiến người ta không thể nào ngờ được.
Nhưng có điều được thì cũng có điều mất, Đao Hoàng Lãnh Vân tuy mạnh mẽ giải trừ được sự khống chế của tiếng địch, lại phải trả một giá thảm thiết nặng nề, cả người chịu sức phản lực xung kích, lập tức trọng thương phun máu, kinh mạch bị thương tổn, từ giữa không trung rơi thẳng xuống. Như vậy, nguy cơ của Hoa Ảnh lập tức được hóa giải, ánh sáng đầy trời cũng lập tức tan biến. Đối với chuyện này Hoa Ảnh rất kinh ngạc, nhưng lại hành động nhanh nhẹn, khi phát hiện được Đao Hoàng Lãnh Vân bị trọng thương rơi xuống, thân thể lóe lên ập đến, phất tay đánh ra một chưởng vào lưng của Lãnh Vân, lập tức hất bắn người y đi, miệng y phát ra tiếng rên thảm thiết. Sau đó, Hoa Ảnh nhanh như bóng quỷ, trước khi Lãnh Vân rơi thẳng xuống mặt đất liền phát động mười ba lần công kích, mỗi lần đều không chút lưu tình, để lại trên người của Lãnh Vân vài chục vết thương.
Rơi sầm thẳng xuống mặt đất, Lãnh Vân rên lên một tiếng, băng tuyết lạnh lẽo kích thích thần kinh của y, khiến y giữ được bình tĩnh lạnh lùng, cảm nhận được cơn đau thấu xương toàn thân. Cố gắng lật mình, Lãnh Vân nằm dài trên mặt tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn Hoa Ảnh và Phỉ Vân ở trên không trung, khóe miệng trào máu tươi, lạnh lẽo với vài phần cừu hận. Cúi người xuống, Phỉ Vân múa cây kim địch loang loáng dự tính thừa cơ đoạt lấy sinh mạng của Đao Hoàng Lãnh Vân.
Thấy tình hình như vậy, Lãnh Vân lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt chăm chú nhìn Phỉ Vân, âm hiểm nói:
- Kế hoạch rất thành công, đáng tiếc hoàn toàn không lấy được mạng của ta.
Phỉ Vân hừ giọng nói:
- Chỉ là sớm hay muộn thôi.
Lãnh Vân đáp:
- Thời cơ không thể bỏ qua, bỏ qua rồi không còn nữa. Ngươi đã không còn cơ hội rồi.
Lóe lên ập đến, nhanh như bóng quỷ, Lãnh Vân múa tay khiến ánh điện lạnh toát, một làn đao hình cong cong tà tà bắn ra bỏ thẳng vào vị trí sườn trái của Phỉ Vân.
Rên lên một tiếng, Phỉ Vân lập tức bị đánh bay đi, y phục trên người nát vụn để lộ một đường máu dài dằng dặc.
Một chiêu thành công, Lãnh Vân nhanh chóng truy kích, làn đao dày đặc xoay tròn gào thét cùng với sóng âm điếc tai bao trùm quanh người của Phỉ Vân. Hoa Ảnh lắc mình ập đến ngăn lại, hai tay múa lên có ánh thẫm lấp lánh, ngưng tụ thành từng làn đao sáng đón lấy công kích của Đao Hoàng Lãnh Vân.
Do Hoa Ảnh xông vào, Lãnh Vân bị ép phải dừng truy kích, ánh mắt chăm chú nhìn Hoa Ảnh, giọng âm hiểm nói:
- Ngươi không những thiện nghệ Điệp Ảnh phân thân thuật, còn tinh thông cả Ám Ảnh Lưu Quang trảm, cả hai cái này đều là học thuật hiếm có của Ngũ Sắc Thiên Vực, lai lịch của ngươi càng lúc càng rõ ràng.
Hoa Ảnh lạnh lẽo đáp lại:
- Hai môn tuyệt kỹ này ở Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không phải lợi hại hay bí truyền gì cả, ta muốn học cũng hoàn toàn không khó lắm.
Lãnh Vân nói:
- Nếu như ngươi có lòng che giấu, ta cũng không muốn hỏi nhiều, hôm nay hãy để chúng ta kết thúc mọi thứ, xem thử ai có thể sống sót rời khỏi đây.
Chầm chậm bước đến gần, Đao Hoàng Lãnh Vân tay phải giơ cao Ảo Không nhận trong suốt ánh lạnh như ngọc, khiến cho người ta cảm thấy âm lạnh.
Hoa Ảnh hai mắt khép hờ, cảnh giác cao độ, toàn thân có ánh thẫm lưu động toát ra mấy phần thần bí.
Cách đó vài trượng, Phỉ Vân khuôn mặt tái nhợt, đầy cừu hận, sau vài lần bị thương trong tay Lãnh Vân, gã cảm thấy vô cùng tức giận. Để ý qua thương thế của bản thân, Phỉ Vân trong người nội thương nghiêm trọng, ngoại thương không rõ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát huy của thị lực.
Khẽ thở dài một tiếng, Phỉ Vân bỏ đi thất vọng, lắc mình đến bên cạnh Hoa Ảnh, trầm giọng nói:
- Không cần phải sợ, thương thế của hắn nghiêm trọng, lúc này chẳng qua là gượng chống lại thôi.
Hoa Ảnh nói:
- Ngoan cố chống cự, coi chừng hắn trước khi chết đánh ngược, chúng ta phái vô cùng cẩn thận.
Phỉ Vân gật đầu nói:
- Điều này ta hiểu rõ, ngươi không cần phải lo lắng. Bây giờ ta chủ công, ngươi ở bên cạnh hỗ trợ là được.
Hoa Ảnh không đáp, khẽ gật đầu, lùi sang một bên.
Đao Hoàng Lãnh Vân vẻ mặt nặng nề, hiểu rõ hoàn toàn dụng ý của Phỉ Vân, trong lòng càng thêm phần cảnh giác. Đối với Lãnh Vân, Phỉ Vân căn bản không đủ sức uy hiếp, điều thật sự khiến cho người ta khó lòng phòng bị chính là Hoa Ảnh. Huống chi, hiện nay Lãnh Vân thương thế nghiêm trọng, tuy chưa bị thương đến căn bản nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến việc phát huy thực lực. Nhưng tình thế không cho phép. Lãnh Vân cho dù biết được mục tiêu của địch nhân cũng không thể không đối mặt.
Cách chừng vài trượng, bốn mắt nhìn nhau. Đao Hoàng Lãnh Vân và Phỉ Vân khiến không khí có phần khẩn trương, tràn ngập một tầng sát khí nồng đậm.
Còn đang nói, Ảo Không nhận và kim địch đã va chạm với nhau, lập tức kim địch bị hất bắn đi.
- Không sai, đây chính là phương thức công kích của ta.
Mượn lực xoay tròn quay về, Phỉ Vân sau khi đã buông kim địch ra khỏi tay rồi, cả người lập tức ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt quyết, miệng niệm vài từ bắt đầu thúc động pháp quyết.