- Tuyệt Dục để ta đối phó, mọi người ai nấy chọn lựa địch nhân thích hợp.
Dao Quang đáp:
- Cốc chủ tiền bối chỉ cần tập trung đối phó Tuyệt Dục, những địch nhân khác chúng ta đã sớm phân công hoàn tất.
Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, dặn dò:
- Mọi người cẩn thận.
Ai nấy nghe vậy gật đầu đáp lời, sau đó liền tung mình bay ra nhắm thẳng đến địch nhân đã chọn.
Triệu Ngọc Thanh không lập tức ra tay, ánh mắt nhìn Tuyệt Dục chằm chằm, hơn nữa còn quan sát động tĩnh của những người khác. Tuyệt Dục lạnh lùng cao ngạo tự phụ, hệt như một ngôi sao sáng trên trời, không thèm để ý đến cao thủ của Đằng Long cốc vào đâu cả, chỉ lạnh lạnh lùng lùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, thể hiện thế đối phó địch bất động thì ta bất động. Như vậy, Triệu Ngọc Thanh và Tuyệt Dục chăm chú nhìn nhau, hệt như một đôi kẻ bàng quan.
Trong chiến trường, tình hình những người khác phần lớn giống nhau sai khác không nhiều, chỉ có khác biệt duy nhất chính là mỗi người ứng phó với địch nhân khác nhau. Cẩn thận quan sát, phe Đằng Long cốc do nhân số nhiều hơn, cơ bản đều dùng nhiều chọi một, có tính chống đối cực mạnh.
Trước hết, Lâm Phàm và Tuyết Nhân thành một tổ đều chọn lấy Bạch Đầu Thiên Ông, vì giữa hai bên có thù hận rất thâm sâu. Khi xưa, Lâm Phàm thiếu chút nữa đã chết trong tay của Bạch Đầu Thiên Ông, mà hai vị sư đệ là Đào Nhâm Hiền và Bàn Tử đều đã chết dưới tay của Bạch Đầu Thiên Ông, Lâm Phàm đã từng lập thề phải báo thù cho bọn họ.
Tiếp đến, Tiết Phong và Đồ Thiên chọn lấy Hắc Kim Cương, chỉ bởi vì Tiết Phong và Hắc Kim Cương có một đoạn huyết hải thâm cừu.
Thứ ba, Mẫu Đơn và Hoa Hồng chọn lấy Lam Phát Ngân Tôn, nguyên nhân là hai bên đều xuất thân từ Ngũ Sắc Thiên Vực, có phần tương đối quen thuộc nhau.
Thứ tư, Tân Nguyệt chọn lấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao, giữa hai bên có thể nói là tranh giành đao kiếm.
Thứ năm, Dao Quang chọn lấy Xà Ma, Giang Thanh Tuyết bên cạnh hỗ trợ.
Thứ sáu, Phỉ Vân và Hoa Ảnh thành một tổ, chọn lấy Đao Hoàng Lãnh Vân, phối hợp này có phần tương đối quái dị.
Thứ bảy, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết cùng chọn Bạch Hạc tiên tử, hai phe đều là nữ nhân, được cho là tương đối đồng cân.
Phân công như vậy chưa hẳn là hoàn mỹ lắm, cũng không thấy được ưu khuyết điểm rõ ràng, chỉ có thể coi là một cách chọn lựa hợp lý.
Triệu Ngọc Thanh không bàn luận gì thêm, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cũng không hề phản đối, hai bên cứ lạnh lùng bàng quan, dường như đều rất tự tin. Giao chiến liền sẽ có thắng thua, bảy đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực và mười ba cao thủ của phe Đằng Long cốc đánh trận hơn thua này cuối cùng sẽ có kết cục thế nào đây? Tất cả còn phải chờ đợi thời gian khai mở ra.
Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh thấu xương. Trên không trung của thung lũng băng, một trận đại chiến sắp sửa bộc phát, không khí khẩn trương khiến hoa tuyết trên bầu trời tự động bay vòng qua, xuất hiện một khu vực tương đối đặc biệt, những người ở trong đó bao gồm bảy cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực vẻ mặt nặng nề đối mặt với địch nhân có lượng người gấp đôi, bọn họ cho dù tự phụ cũng không tránh khỏi phải lo lắng trong lòng. Trong số những người này, bốn đại thần tướng là cảm xúc thâm sâu nhất, bởi vì bọn họ đã vài lần giao tranh với Đằng Long cốc, chưa hề chiếm được chút thắng lợi nào. Hiện nay, hai quân đối đầu, không cách nào né tránh, một tâm tình thà chết không lùi dâng lên trong lòng của bọn họ.
- Đến đây, hôm nay phải để chúng ta được quyết sinh tử.
Gào lên một tiếng, Xà Ma gầm giận phá vỡ yên tĩnh, khai pháo cho chiến cuộc.
Dao Quang chăm chú nhìn địch nhân, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Các ngươi đã làm quá nhiều điều tội nghiệt trên mảnh đất này, cũng đã đến lúc đền lại.
Xà Ma cười giận đáp:
- Có bản lĩnh thì đến đây ra tay đi.
Còn đang nói, cây trượng hình rắn trong tay của Xà Ma đã múa lên, một luồng sáng màu xanh lục thẫm phá không bay ra, hệt như một con rắn độc xông thẳng đến Dao Quang.
Giang Thanh Tuyết trên lưng Bát Bảo thấy vậy, miệng quát khẽ một tiếng, tay phải nhanh chóng đảo chuyển, Ảo Vân thần kiếm trong tay khẽ run lên, vài trăm làn kiếm lập tức ập đến hội tụ thành một lưỡi đao sáng rực rỡ đón lấy một chiêu này của Xà Ma. Lập tức, hai luồng sức mạnh gặp nhau giữa không trung, liền phát nổ, lần lượt hòa tan lẫn nhau.
Một chiêu không thành, Xà Ma không hề để ý đến, thân thể vỡ nát giữa không trung, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Dao Quang, cây trượng hình rắn quét ngang tới, vô cùng quỷ dị. Dao Quang cảnh giác cao độ, quanh mình đã bố trí kết giới phòng ngự, khi cảm ứng được nguy hiểm, thân thể lóe lên biến mất né tránh, đồng thời còn phát xuất công kích tinh thần. Xà Ma thân thể chấn động, gầm thét như sấm, thân thể lóe lên giữa không trung liền không thấy, biến mất tung tích.
Dao Quang thấy vậy trong lòng đầy cảnh giác, lập tức quay lại trên lưng Bát Bảo, nhắc nhở:
- Tỷ tỷ cẩn thận, chớ có rời khỏi phạm vi phòng ngự của Bát Bảo, ứng phó Xà Ma để cho đệ, tỷ chỉ cần ra tay lúc thích hợp là được rồi.
Giang Thanh Tuyết gật đầu trả lời:
- Tỷ biết rồi, đệ cũng phải cẩn thận hơn.
Khẽ gật đầu, Dao Quang quan sát động tĩnh chung quanh, khẽ giọng nói:
- Bát Bảo, ngươi có thể tìm ra được địch nhân không?
Khẽ kêu một tiếng, Bát Bảo xoay chuyển giữa không trung, toàn thân hào quang phát ra ngoài, ánh sáng tám màu rực rỡ phân bố phạm vi phương viên vài dặm, lập tức thể hiện rõ tung tích Xà Ma đang ẩn mình. Phát hiện được tình hình này, Xà Ma kinh hãi giận dữ vô cùng, trong tình hình ẩn thân đánh lén không được nữa, lão chỉ đành hiện thân triển khai công kích chính diện với Dao Quang. Do thực lực của Xà Ma vô cùng kinh người, kỹ thuật bí ẩn của Ngũ Sắc Thiên Vực hung hiểm quỷ dị, Dao Quang tuy thực lực phi thường, có được Nại Hà châu trong mình lại cũng không làm gì được địch nhân. May nhờ có Giang Thanh Tuyết và Bát Bảo bên cạnh hỗ trợ, hợp sức cả ba người lại mới áp chế được khí thế của Xà Ma. Nhưng Xà Ma xuất thân từ Ngũ Sắc Thiên Vực, thiện nghệ thuật di động không gian, mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, lão đều nhờ vào thuật không gian để thoát khốn, vì thế tình trạng giao chiến giữa hai bên tuy kịch liệt, nhưng cục diện lại giằng co mãi không thôi, ai cũng không làm gì được người khác.
Lại nói đến khi Xà Ma và Dao Quang giao chiến, sáu cuộc chiến tay đôi kia cũng đã tự mình triển khai thế công. Tuy tình hình mỗi trận có khác với nhau, nhưng mức độ hay ho cũng phân thành nhiều mức.
Ở tổ thứ nhất, Lâm Phàm và Tuyết Nhân nghênh chiến Bạch Đầu Thiên Ông, kể từ lúc bắt đầu, hai bên đã ngập đầy cừu hận.
Lâm Phàm tức giận trừng Bạch Đầu Thiên Ông, trong mắt đầy sát khí, giọng nói bén ngót:
- Nhớ lại lần đầu gặp nhau, hai vị sư đệ của ta đã chết trong tay của ngươi, hôm nay ở nơi này, ta phải thay bọn họ báo thù, tự tay đưa ngươi xuống địa ngục.
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn Lâm Phàm, khinh miệt có mấy phần lạnh lẽo hừ giọng đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi, sợ rằng còn chưa có được bản lĩnh đó.
Lâm Phàm trầm giọng nói:
- Chia tay ba ngày đã nhìn với cặp mắt khác xưa, ta hôm nay nếu như đã dám đến đây, tự nhiên có chuẩn bị vài phần.
Bạch Đầu Thiên Ông chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản tùy tiện. Lâm Phàm và Tuyết Nhân phi thân tới, một trái một phải bắt chặt lấy Bạch Đầu Thiên Ông, ai nấy thu thế chuẩn bị. Khẽ quát một tiếng, Lâm Phàm chủ động công kích, thần binh Tà Ảnh trong tay đảo chuyển phát xuất hào quang đỏ rực, hệt như ngàn vạn làn kiếm hội tụ thành một con rồng sáng lửa đỏ rực rỡ xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông. Dùng đao thay kiếm, Lâm Phàm thi triển Phi Long kiếm quyết, khí thế có phần kinh người.
Tuyết Nhân bên cạnh thu thế chờ đợi, ý niệm khóa chặt lấy địch nhân, tìm kiếm cơ hội tốt nhất để ra tay. Bạch Đầu Thiên Ông hai mắt khép hờ, chăm chú nhìn thế công của Lâm Phàm, trong lòng lại đề phòng Tuyết Nhân đánh lén. Lần này, Lâm Phàm và Tuyết Nhân phối hợp ăn ý, để cho Lâm Phàm phát động chủ đạo, Tuyết Nhân bên cạnh chờ thời cơ mà đánh. Phương thức như vậy kết hợp động tĩnh, khiến cho Bạch Đầu Thiên Ông phải liên tục cảnh giác, không cách nào chuyên tâm ứng phó được. Mà đối với tình hình như vậy, Bạch Đầu Thiên Ông có phần cảnh giác, sau khi tính toán lợi hại rồi mới triển khai phòng ngự chủ động.
Làn kiếm Lâm Phàm phát xuất hệt như sóng biển hết lớp này đến lớp khác ập đến Bạch Đầu Thiên Ông, va chạm vào kết giới phòng ngự của lão bố trí, tạo nên một lượng lớn hoa lửa, vang lên hàng loạt tiếng sấm động. Ban đầu, làn kiếm của Lâm Phàm phát ra hoàn toàn không tạo thành uy hiếp nào cả đối với Bạch Đầu Thiên Ông. Nhưng theo thúc động của thời gian, thế công của Lâm Phàm liên miên không ngừng, vô số làn kiếm hệt như sóng lớn hung hăng ập đến, lớp này tiếp nối với lớp khác, thề không đạt mục đích thì không dừng lại. Đến lúc này, giữa Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông đã hình thành một hình thế công thủ liên tục. Lâm Phàm liên tục tấn công, Bạch Đầu Thiên Ông liên tục phòng ngự, tình hình giữa hai bên theo sự đề tăng tu vi mà phát sinh biến hóa, xuất hiện thế cục phập phù dao động.
Đóng vai trò chủ công, Lâm Phàm sau một phen tấn công mạnh mẽ, tâm tình có phần thất vọng. Vốn dĩ hắn cho rằng có thể tạo nên thương tổn nhất định cho địch nhân, nhưng kết quả lại không được như ý.