Lão bà xấu xí và lão trọc tu vi cổ quái, hai người tuy có chút lo ngại với tiếng chuông nhưng bị ảnh hưởng không lớn, một trượng một thương bộc phát sức mạnh chấn động trời đất khi đến gần áp chế được tiếng chuông.
Cứ như thế, bóng trượng và bóng thương đan xen kết thành một mảng, khiến Thôi Linh Cô không nơi né tránh, cuối cùng nàng với thiếu niên áo trắng cùng bị trượt quét, thương đâm, toàn thân máu tươi đầm đìa rơi xuống.
Bóng hình loáng lên, lão bà xấu xí và ông lão trọc từ hai bên trái phải xông đến, cây trượng và trường thương đồng thời công đến, phát xuất hai luồng sức mạnh to lớn giữ vững thân thể thiếu niên áo trắng giữa chừng.
Mắt ưng nhếch lên, lão bà xấu xí quát to:
- Lão già kia, người mà ta đã muốn mà ngươi cũng dám đoạt lấy.
Lão già trọc hừ giọng nói:
- Bà già xấu kia, nếu không thì ta chạy đôn đáo đến làm gì.
Lão bà xấu xí giận dữ nói:
- Như vậy, chúng ta hãy so tài với nhau.
Lão già trọc đáp:
- So thì so, ta mà sợ ngươi à.
Nói rồi tay phải nắm chặt thương hơi hơi rung lên, một luồng hào quang đỏ rực theo dọc trường thương bắn ra, gia tăng thêm sức hút đối với thiếu niên áo trắng.
Lão bà xấu cũng không yếu ớt, cổ tay đảo chuyển, cây trượng bay vòng, một luồng sức mạnh xoáy tròn tăng thêm lên người thiếu niên áo trắng hệt như một sợi dây trói, vững vàng buộc chặt hắn lại.
Ở giữa không trung, thiếu niên áo trắng hết sức giãy dụa, người trong lúc trọng thương không còn sức lực, không những không thoát được, ngược lại còn bị hai luồng sức mạnh vô cùng kéo chặt như muốn xé nát hắn ra.
Nỗi thống khổ to lớn này khiến vẻ mặt hắn uốn éo, miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Thời khắc này, thiếu niên áo trắng khí tức yếu đi, ngọn lửa sinh mạng dần dần ảm đạm, một cánh cửa địa ngục đang chậm rãi mở ra cho hắn.
Đứa trẻ tóc bạc bị Thôi Linh Cô đánh trọng thương, lúc này bất cam đứng ở xa xa quan sát.
Thôi Linh Cô bị bà lão xấu xí và ông lão trọc đánh trọng thương cũng không còn sức tranh đấu, chỉ đành bất cam thối lui thôi.
Cuồng Đao vẫn hờ hững như cũ, U Vô Thường lại không nhìn ra có phản ứng gì.
Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt bất nhẫn, than khe khẽ:
- Thiếu niên như vậy, các vị phá hủy như vậy có cần không?
U Vô Thường trào phúng:
- Đây là Băng Nguyên, không phải là trung thổ, chưa đến lượt môn hạ Trừ Ma liên minh của ngươi lên tiếng đâu.
Ngọc Kiếm thư sinh nghiêm chỉnh đáp:
- Trừ Ma liên minh, tấm lòng lo thiên hạ. Chỉ cần có bất bình liền sẽ quản đến.
U Vô Thường cười lạnh đáp:
- Như vậy, ngươi sao chưa ra tay?
Ngọc Kiếm thư sinh chầm chậm đáp:
- Không cần ra tay, bởi vì ta không biết các ngươi vì sao muốn tranh đoạt thiếu niên ấy, bên trong thật ra có ân oán thế nào.
U Vô Thường hừ giọng nói;
- Nói cả ngày trời cũng không ngoài việc muốn thăm dò tình hình. Đáng tiếc, điểm này ta sẽ không cho ngươi biết.
Ngọc Kiếm thư sinh lạnh lùng đáp:
- Với sự tà ác của ngươi, ta cũng hoàn toàn không hy vọng.
U Vô Thường thản nhiên nói:
- Ta là tà ác, các ngươi rất chính trực chăng?
Nói rồi đưa mắt nhìn Cuồng Đao.
Hừ lạnh một tiếng, Cuồng Đao quát to:
- Không cần nhìn ta, ta cũng không thể nào cho ngươi biết được.
Ngọc Kiếm thư sinh hơi thất vọng, lắc đầu nóil:
- Người tu đạo thiếu đi lòng người, làm sao có thể tinh tiến được đây?
U Vô Thường đáp:
- Đạo pháp cả vạn hình tượng, mỗi thứ đều huyền diệu, hoàn toàn không phải chỉ có đạo lòng người.
Ngọc Kiếm thư sinh cau mày, muốn phản bác nhưng tưởng lại cũng đúng, thế gian đạo pháp vô số, nào chỉ có một đường đâu?
Một tiếng “a” thảm thiết cắt đứt suy tư của Ngọc Kiếm thư sinh.
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng bị lão bà xấu xí và ông lão trọc tranh đoạt, thân thể khó mà chịu được hai luồng sức mạnh đáng sợ, cuối cùng toàn thân da thịt vỡ nát, mạch máu đứt tung, máu tươi tuôn trào khắp bốn phía.
Tiếng kêu thảm thiết mà ngắn ngủi cùng với máu tươi bắn ra dần dần yếu đi.
Cái chết lúc này đang bao trùm lấy thiếu niên áo trắng.
Ngọc Kiếm thư sinh tốt bụng cảm thấy bất nhẫn, thân thể mất tự chủ tiến đến gần, nhưng chỉ một lát liền lập tức dừng lại.
Lúc này đây, hắn nghĩ đến một chuyện.
Bản thân mình nếu ra tay, trước hết không nói có thể thắng được bà già xấu xí và ông già trọc đầu, cho dù có thể cứu được thiếu niên áo trắng, với tình hình trước mắt, cũng chỉ là uống nước biển giải khát, sống không được bao lâu.
Như vậy, bản thân cần gì phải như thế để chuốc thêm ưu phiền đây?
Bên cạnh, Cuồng Đao vẻ mặt khẽ biến, trong mắt lóe lên một chút tiếc hận, lại không hề nói gì.
U Vô Thường vì toàn thân bao phủ làn đen không thấy hình dáng, cũng khó biết được trong lòng hắn nghĩ điều gì.
Ở xa xa, đứa bé tóc bạc và Thôi Linh Cô đồng thời kinh hãi la lên:
- Dừng tay, cứ như thế thì hắn sẽ chết thôi.
Bà già xấu xí và ông lão trọc đầu căn bản không đáp lại, cũng không thèm để ý đến, bởi vì hai người tính tình quật cường, lúc này còn đang tranh thắng, nên không để ý đến chuyện khác.
Như vậy, thiếu niên áo trắng càng đi nhanh về tử vong, một luồng ý niệm bất cam vào giây phút cuối cùng của sinh mạng bay về phương xa.
Một ý niệm đó ẩn chứa thê lương cả đời của thiếu niên, ẩn chứa quật cường cả đời của hắn, ẩn chứa ngạo khí đến chết không hối hận, ẩn chứa lý tưởng chưa thành hiện thực được.
Hệt như một khúc ca âm thầm xướng họa trong gió, hệt như một bức tranh sắc thái dần dần mất đi ánh sáng; Hệt như một bài thơ bi lương mà thương tang, hệt như một vầng mây lơ lửng trôi về phương xa.
Gió, nhè nhẹ thổi tới mang theo mộng tưởng cả đời của hắn. Tuyết, nhè nhẹ rơi xuống, phủ lên đau thương bất cam của hắn.
Ở xa đó, ai là người hắn kêu hắn gọi, ai là người cảm thương cho hắn?
Ai là người muốn đuổi theo những thời gian trôi qua, ai là người muốn vãn hồi mộng tưởng sắp tan vỡ của hắn?
Giữa bầu trời, thái dương chìm vào trong tầng mây, khí trời ẩm ức có phải là ông trời đau thương cho hắn không?
Có lẽ, tính mạng mất đi sẽ che phủ tất cả mọi chân tướng, nhưng hắn thật sự rời đi như vậy chăng?
Nhìn thấy thiếu niên áo trắng toàn thân phun máu, khí tức giảm yếu đi, đứa bé tóc bạc và Thôi Linh Cô giận đến gào thét liên miên, muốn ra tay nhưng người đang bị trọng thương, căn bản không làm gì được.
Bên này, Cuồng Đao, U Vô Thường, Ngọc Kiếm thư sinh mỗi người một ý nghĩ, ai cũng không hề ra tay.
Như vậy, thiếu niên áo trắng tình hình ác liệt hơn, thân thể bắt đầu bị kéo dài ra, khí tức bắt đầu chậm yếu dần, gần như biến mất.
Cái chết, người đời ai cũng phải trải qua.
Nhưng thiếu niên áo trắng quả thật chết ở nơi này chăng?
Đáp án là không phải, nhưng thời khắc này, ai lại có thể đảo chuyển cục diện đây?
Trên mặt đất, một vết lõm rộng vài thước, sâu vài trượng, dài vài trăm trượng xuyên từ Đông sang Tây, thiếu niên áo trắng vừa hay ở phía trên đó.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người thiếu niên áo trắng, chăm chú chờ đợi hắn chết đi.
Lại không có người nào lưu ý được, ở giữa vết lõm phía dưới của thiếu niên áo trắng, đang ẩn chứa một bóng hình trắng toát, chăm chú nhìn lên phía trên.
Khi thiếu niên áo trắng khí tức sắp tan biến, sóng sinh mạng sắp sửa ngừng lại, hình bóng ẩn chứa chớp mắt đã bắn ra, dùng tốc độ nhanh đến kinh người ôm lấy thiếu niên áo trắng, gào lên một tiếng liền biến mất vào tầng mây trên cao.
Biến hóa bất ngờ khiến người quan sát cảm thấy kinh ngạc.
Với thực lực của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu, người nào có thể thần không hay quỷ không biết đoạt lấy thiếu niên áo trắng từ tay hai người được đây?
Suy nghĩ vấn đề này, Ngọc Kiếm thư sinh đưa mắt nhìn lại bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu.
Vừa mới nhìn, Ngọc Kiếm thư sinh liền kinh hãi phát hiện, chỉ trong chớp mắt đó, hai người không ngờ toàn thân bị băng đóng cứng, cả người bị cố định giữa tại trường.
Cuồng Đao và U Vô Thường không còn lòng dạ suy nghĩ nhiều, cùng lúc bắn mình lên trời đuổi theo hình bóng sắc trắng đó.
Đứa bé tóc bạc và Thôi Linh Cô sửng sờ, sau đó cũng không cam lòng buông bỏ, thân thể đang bị thương lại vội vàng truy đuổi theo.
Lúc này đây, bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu phá vỡ khối băng trên người, cùng gào lên một tiếng giận dữ, lóe lên liền biến mất.
Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, cũng bất chấp suy nghĩ, miệng quát lên một tiếng nhẹ trường kiếm xuất bao, lập tức ngự kiếm bay đi truy đuổi về phía xa xa.
Trên tầng mây, Thiên Lân ôm lấy thiếu niên áo trắng điên cuồng bỏ chạy về hướng Đằng Long cốc.
Trước đây, hắn luôn núp trong băng tuyết quan sát, cảm thấy rất bất bình với những gì thiếu niên áo trắng gặp phải, lại thêm cảm thấy thân thiết với hắn, liền quyết định ra tay giúp đỡ.
Nhưng tình hình lúc đó xảo diệu, đứa trẻ tóc bạc, Thôi Linh Cô, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu bốn người tranh đoạt, Thiên Lân căn bản không nhúng tay vào được, đành đứng đó chờ cơ hội.
Ai ngờ đến lúc cuối cùng bà lão xấu xí và ông lão trọc đâu vì tranh hơi không thèm để ý đến sinh tử của thiếu niên áo trắng, ép Thiên Lân bí quá làm liều, dùng Băng Thần quyết chớp mắt đã đông cứng hai người, bản thân lại ôm lấy thiếu niên áo trắng bỏ chạy.
Thiên Lân nhờ quan sát khá lâu, hiểu rõ đại khái thực lực của đứa bé tóc bạc, Thôi Linh Cô, U Vô Thường, bà già xấu xí, ông lão trọc đầu, biết những người này tu vi tinh thâm, bản thân mình khó mà chống cự được người nào, vì thế chọn cách chạy về Đằng Long cốc.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chính là mượn uy danh của Đằng Long cốc để dọa những cao thủ này, ngăn bọn họ tiếp tục dây dưa.
Hơn nữa, chỉ cần cứu được thiếu niên áo trắng, Thiên Lân tin chắn rất nhiều bí mật cũng được giải quyết dễ dàng.
Ngự khí bay đi, Thiên Lân dùng hết mức Phiêu Tuyết thân pháp, cả người hệt như một mũi tên ánh sáng gào lên một tiếng đã vượt ngoài vài dặm.
Trong lòng, thiếu niên áo trắng thân thể bị thương tổn nghiêm trọng, nguyên thần cơ hồ tán loạn, đã đến bước dầu khô đèn hắt. Điều này khiến Thiên Lân ngầm mắng trong lòng, từ tay truyền vào một lượng chân nguyên to lớn, hết sức cố gắng cứu lại sinh mạng sắp sửa mất đi của hắn.
Thiên Lân một thân pháp quyết hỗn tạp, tinh thông Liệt Hỏa, Huyền Băng pháp quyết huyền diệu không cho người biết.
Lúc này hắn tận lực như vậy, nhanh chóng tìm được một loại chân nguyên thuộc tính thích hợp, vội vàng dung hợp vào thân thể của thiếu niên áo trắng, khiến thương thế hắn nhanh chóng khống chế được, hơn nữa từng bước chuyển biến tốt đẹp.
Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng an tâm hơn, quay đầu liếc về phía sau, phát hiện U Vô Thường không ngờ đã truy đuổi còn cách chừng năm mươi trượng, Cuồng Đao lùi sau một chút, tiếp đến là đứa bé tóc trắng, Thôi Linh Cô và Ngọc Kiếm thư sinh, duy không thấy hình bóng của bà già xấu xí và ông lão trọc đầu.
Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân tăng mạnh chân nguyên, thoáng cái đã kéo dài khoảng cách, ý thức dò xét bốn phía. Với tài trí thông minh của Thiên Lân, hắn hiểu rõ bà già xấu xí và ông lão trọc đầu tuyệt đối không buông tay.
Lúc này không thấy bọn họ xuất hiện, chỉ có một khả năng duy nhất là bọn họ kín đáo đuổi theo, hay là núp ở phía trước. Như vậy, tình hình bản thân không ổn, hẳn phải suy nghĩ đối sách sớm mới được.
Gió rung động vù vù rít gào bên tai.
Trong lúc Thiên Lân suy tư, trong lòng đột nhiên có điềm báo, thân thể đang hướng tới lập tức đổi phương hướng chuyển về phía trái.
Thời khắc đó, một giọng nói âm lạnh truyền theo gió vang lên.
- Tiểu tử giỏi, không ngờ tính cảnh giác của ngươi thật là cao đó.