- Thiên Dực phong dường như có một truyền thuyết, không biết có liên quan hay không?
Trương Trọng Quang nói:
- Chuyện này không nói rõ ra được. Bây giờ, chúng ta trước hết hãy tìm tung tích bọn họ, sau đó mới có thể nói những chuyện khác.
Đinh Vân Nham nói:
- Tổng hợp tình hình trước mắt, chúng ta hiểu được một số tình hình, nhưng cũng còn có rất nhiều thứ chưa hiểu được cần phải truy tìm từng bước. Hiện nay, phải phân bố đội hình như thế nào, liên hợp với lực lượng của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông thế nào, cần phải được sư phụ định đoạt.
Mọi người nghe vậy đều tập trung ánh mắt về phía Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông lên tiếng.
Trầm tư một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sự kiện lần này có thể náo loạn cả Băng Nguyên hay không, trước mắt còn chưa phán đoán chính xác được.
Bây giờ, hành tung Thiên Tàm không rõ ràng, cần phái đệ tử truy tìm. Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông vẫn do Chí Bằng và Vân Nham phụ trách liên lạc tiếp đãi.
Còn về Từ Tĩnh, thương thế không nhẹ cần phải quay về trị thương trước đã, đợi ngày mai thương thế thuyên giảm mới chọn lựa hai đệ tử khác, cùng Huyền Vũ, Tuyết Xuân tiếp tục truy tìm.
Về phía Tân Nguyệt, ta dự tính phái các con đi tìm hiểu về chuyện dấu chân khổng lồ, trong lúc hành động phải nhớ kỹ chú ý an toàn.
Còn những người khác nhiệm vụ không đổi, bây giờ các con đi đi.
Vâng một tiếng, mọi người ai nấy rời đi, chớp mắt chỉ còn ba người Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc và Điền Lỗi.
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên lo lắng đứng lên.
- Hai vị sư đệ, xem ra Đằng Long cốc an bình năm trăm năm rồi lại sẽ phát sinh phiền phức.
Hàn Hạc lạnh lẽo nói:
- Cái phải đến cuối cùng cũng đến, chúng ta già lão rồi có thể lại trải qua một trường kịch biến, chưa nếm trải cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào.
Điền Lỗi nói:
- An bình quá lâu rồi, chỉ có cô đơn làm bạn, cũng phải đến lúc có gì kích thích một chút.
Nghe vậy, Triệu Ngọc Thanh cười khổ nói;
- Các đệ à, quả thật là nghĩ đến rất ung dung thoải mái.
Hàn Hạc cau mày nghi hoặc nói:
- Câu này của huynh …
Điền Lỗi tự phụ nói:
- Với thực lực Đằng Long cốc chúng ta, lẽ nào còn phải sợ người nào?
Triệu Ngọc Thanh mất đi nụ cười, ánh mắt quái dị nhìn hai vị sư đệ một lúc, sau đó không nói lời nào, cô đơn rời đi.
Hàn Hạc phát hiện có chút không ổn, trầm giọng nói:
- Sư đệ, nhìn bộ dạng sư huynh như vậy, lần này sợ là không giống với trước kia.
Điền Lỗi dũng cảm nói:
- Sợ gì? Chuyện đã định sẵn, lo lắng cũng tránh không được, sao bằng bình thản một chút đi.
Hàn Hạc sửng người, sau đó thư thái lại, cười khẽ nói:
- Nói rất đúng, chúng ta hãy thản nhiên đối mặt, xem thử biến hóa Băng Nguyên lần này ra sao.
Đứng trên đỉnh núi, Thiên Lân yên lặng nhìn về băng cốc trước mắt, trầm ngâm nói:
- Một ngày không đến, nơi này dường như có biến đổi, quả thật quá nhanh.
Lâm Phàm nghe vậy, kinh ngạc nói:
- Một ngày không đến? Ngươi trước đây có từng đi qua?
Gật đầu nhè nhẹ, Thiên Lân trả lời;
- Ta và Tân Nguyệt hôm qua đã phát hiện chuyện này, nhưng còn chưa có cơ hội nói ra thôi.
Linh Hoa kinh ngạc nói:
- Hôm qua hai người có vào cốc tra khán chăng?
Thiên Lân liếc Tân Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:
- Có, bất quá không phát hiện được gì.
Phi Hiệp cau mày nói:
- Một chút đầu mối cũng không có chăng? Hay là chúng ta lại đi xem thử thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Đúng thế, dù sao bây giờ quanh đây cũng không có người, hay đi xem thử thế nào.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Không được, nơi này không thể đi được.
Linh Hoa hỏi:
- Vì sao vậy? Các ngươi hôm qua không phải cũng đã đi xem rồi mà, hôm nay vì sao lại không thể đi được đây?
Thiên Lân không đáp, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Tân Nguyệt nói tiếp liền:
- Hôm qua thật ra chúng ta chỉ ở lại một lúc, sau đó liền bỏ chạy.
Lâm Phàm nghi hoặc nói:
- Bỏ chạy, có ý gì đây?
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân cảm nhân nơi đó có nguy hiểm, chính là một nơi không an lành.
Phi Hiệp kinh ngạc nói:
- Chỉ bởi vậy thôi? Điều này dường như hơi nhát gan một chút.
Tân Nguyệt không đáp, chỉ im lặng nhìn Thiên Lân, trong mắt hơi kỳ quái.
Không nhìn ra xa xôi nữa, Thiên Lân quay lại nhìn Phi Hiệp, trầm giọng nói:
- Không phải là gan nhỏ mà không muốn dễ dàng mạo hiểm.
Phi Hiệp né tránh ánh mắt của hắn, khuôn mặt có chút không đồng ý lắm.
Linh Hoa thấy vậy, đổi sang chuyện khác:
- Thiên Lân, ngươi trước đây nói một ngày không đến hẳn có biến hóa, thật ra biến hóa gì đây?
Thiên Lân cau mày đáp:
- Biến hóa không rõ ràng lắm, các ngươi không dễ phát hiện nhưng ta lại có thể cảm nhận được dễ dàng. Hôm qua sau khi chúng ta rời đi rồi, ở đây trước sau có mấy người đến, tất cả đều còn lưu lại chút khí tức. Hơn nữa, bây giờ trong băng cốc còn một cao thủ ẩn núp.
Phi Hiệp kinh ngạc nói:
- Còn cao thủ ẩn núp? Sao ta không hề phát hiện chút nào? Lâm Phàm, các ngươi có phát hiện được chăng?
Lâm Phàm và Linh Hoa đồng thời lắc đầu cho thấy không cảm thấy.
Cứ như thế, ánh mắt ba người đều nhìn Tân Nguyệt, muốn biết tình huống nàng thế nào.
Tân Nguyệt điềm đạm nói:
- Ta cũng không cảm thấy gì, bất quá ta tin tưởng Thiên Lân.
Bình thản như nước, lại có tín nhiệm kiên định bấ di bất dịch, điều này khiến ba người Phi Hiệp rất kinh ngạc.
Thiên Lân cười cười, trầm ngâm yên lặng nhìn Tân Nguyệt, một lúc sau mới lên tiếng:
- Thật ra người ẩn núp rất thông minh, hắn dùng một loại pháp quyết các ngươi đều không hiểu được nhưng lại rất kỳ dị đặc biệt để che dấu bản thân, vì thế các ngươi đều không cảm ứng được.
Linh Hoa hiếu kỳ nói:
- Thiên Lân, đó là pháp quyết thế nào, ngươi làm sao có thể cảm ứng được?
Chần chừ một lúc, Thiên Lân đáp:
- Đó là thuật độn thổ của Đạo gia, ta có chút hiểu biết.
Lâm Phàm nói:
- Nếu ngươi nói trong đó có nguy hiểm, vì sao người đó lại không sợ?
Thiên Lân không đáp, suy tính một lúc mới trầm giọng nói:
- Thật ra nguy hiểm có tính phương hướng, chỉ cần hướng tiếp cận không thẳng về phía dấu chân biến mất liền không có nguy hiểm gì nhiều.
Phi Hiệp nói:
- Nói như vậy, hay là chúng ta có thể vào xem xét một chút?
Thiên Lân suy tính thêm, nhỏ nhẹ nói:
- Có thể, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, đó là không được lộ ra biết có người ẩn núp trong đó.
Phi Hiệp hỏi:
- Ngươi không đi cùng với chúng ta sao?
Thiên Lân cười kỳ dị trả lời:
- Không, để Tân Nguyệt dẫn các ngươi đi xem một chút, ta lưu lại ở đây.
Phi Hiệp cũng không nói thêm, kêu ba người còn lại hứng thú nhanh nhẹn bay thẳng về phía băng cốc.
Trước khi chia tay, Thiên Lân kêu Tân Nguyệt lại nhỏ giọng nói:
- Người kia ẩn núp ở dưới băng tuyết bên trái dấu chân cuối cùng cách chừng ba trượng.
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Được, ta biết rồi.
Nói rồi lóe lên đi liền, chớp mắt đã đuổi kịp ba người Lâm Phàm.
Đưa mắt tiễn bốn người đi, Thiên Lân tự nói:
- Thanh âm đưa ra cảnh cáo hôm qua thật ra là ai đây, hắn có ẩn núp quanh đây không?
Trong lúc suy tư, Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, phát xuất vài ngàn sóng thăm dò tần suất khác nhau, cẩn thận tiến hành thăm dò bốn phía của băng cốc.
Ban đầu, hoàn toàn không có kết quả nào cả, chỉ biết tình hình của bốn người Tân Nguyệt và cao thủ ẩn núp.
Như khi Thiên Lân nâng cao tầng suất sóng thăm dò, phạm vi mở rộng hơn, một số tin tức mơ hồ bắt đầu truyền vào trong não của Thiên Lân.
Để hiểu rõ tình hình, Thiên Lân nhanh chóng triển khai tìm tòi có tập trung.
Cứ như thế, một cảnh tượng bất ngờ nhập vào trong não của hắn.
Chỉ thấy trên mặt tuyết cách đó vài chục dặm, bóng đao ánh kiếm tung hoành, vài người đang vây lấy một người, tình hình hơi có chút hỗn loạn và phức tạp.
Phân tích cảnh tượng trong đầu, Thiên Lân cau mày nói:
- Những người này đồng thời ra tay, xem ra giống như đang tranh đoạt gì đó, thật ra bọn chúng có mục đích gì? Có liên quan gì đến chuyến hành trình đi Băng Nguyên lần này không?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân cảnh giác trở lại, lập tức liếc qua băng cốc bốn người Tân Nguyệt đang ở, suy tư một chút, rồi chọn lựa phương án một mình âm thầm đi trước.
Trên mặt tuyết, bốn bóng người bay lượn như đạn, ngươi đuổi ta chạy, bóng đao ánh kiếm sát khí ngập tràn.
Bên cạnh, năm người quan sát đứng mỗi người một phía, trong đó có Tây Bắc Cuồng Đao, Ngọc Kiếm thư sinh và U Vô Thường.
Hai người còn lại một vị là một lão bà vẻ mặt xấu xí vô cùng, trong tay nắm một cây trượng hình con rắn. Một người là một ông già hói đầu, thân hình thấp nhỏ lại có một cây trường thương tám trượng, khiến cho người ta cảm thấy không được hợp lý.
Trong trận chiến, tình hình bốn người có phần cổ quái.
Một người tuổi chừng hai mươi, toàn thân mang áo quần trắng toán, vẻ mặt anh tuấn đang bị ba cao thủ bao vây tấn công, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Còn ba người vây công kia, bọn họ lại đối địch lẫn nhau, đều muốn bắt lấy thiếu niên áo trắng, lại không muốn người khác bắt được.
Như vậy, bốn người hỗn chiến lẫn nhau, tình hình phức tạp.
Trong ba người vây công, có một phụ nữ chính là Thôi Linh Cô.
Còn lại hai người, một người mang áo xanh, tuổi chừng bốn mươi, vẻ mặt âm độc dùng một thanh trường kiếm.
Còn lại một người thân hình thấp nhỏ, nắm trong tay một thanh chủy thủ dài chừng một thước lấp lánh ánh lạnh, nhìn thì như một đứa bé chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng đầu tóc lại trắng bạch.
Bầu trời hoa tuyết tung bay, băng lạnh mọi nơi, từng luồng khí xoay tròn theo tốc độ di động nhanh chóng của bốn người di động, cuốn lên tầng tầng sóng tuyết trên mặt đất.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt trắng toát, trước ngực một vùng máu lớn loang lổ, khóe miệng rỉ ra máu, cho thấy hắn đã bị thương rất nặng.
Hắn luôn muốn bỏ chạy, muốn thoát khỏi vòng vây của ba người.
Nhưng ba người chung quanh thực lực to lớn, vô luận là Thôi Linh Cô hay là kiếm khách áo xanh, hoặc là đứa trẻ tóc bạc, bọn họ đều vây chặt lấy đường lui của hắn, khiến thiếu niên áo trắng không nơi né tránh.
Đột nhiên, đứa trẻ tóc bạc tay phải múa lên, chủy thủ lấp lánh rít lên chói tai, chớp mắt đã bộc phát vài trăm làn sáng lạnh, phương thức phát tán hình cong chia thành ba tổ công thẳng đến thiếu niên áo trắng, Thôi Linh Cô và kiếm khách áo xanh.
Lợi dụng cơ hội này, đứa trẻ đầu bạc thân thể xoay chuyển giữa không trung, vô cùng huyền diệu đi xuyên qua màn kiếm do kiếm khách áo xanh thiết lập, xuất hiện bên cạnh thiếu niên áo trắng.
Đối mặt với một chiêu này, Thôi Linh Cô giận dữ mắng một tiếng, thân thể nghiêng đi chín lần né ra ba trượng.
Kiếm khách áo xanh xoay đảo trường kiếm, một vòng kiếm ảnh như sóng dập dềnh nhẹ nhàng êm ái lại hữu hiệu chế ngự được tiến công của đứa trẻ tóc bạc, hơn nữa còn thuận thế đẩy ra, phát xuất một làn kiếm quỷ dị như rắn độc bắn thẳng đến trước ngực của đứa trẻ tóc bạc.
Thiếu niên áo trắng ánh mắt đầy hận thù và nuối tiếc, hắn tuy vô cùng muốn né tránh nhưng lại lực bất tòng tâm, thân thể sau vài lần trọng thương đã không còn sức lực chống cự.