Khi đó, con chim ưng khổng lồ đã phát hiện được nguy cơ, nhưng do thân thể khổng lồ nên không cách gì né tránh, chỉ đành há miệng phun ra một lưới sáng, từ một phía đánh trúng vào cột sáng đang xông thẳng lên, hóa giải được một phần công kích. Đồng thời, vuốt trái của con chim ưng khổng lồ múa lên, cái vuốt khổng lồ phát ra ánh sáng đen ngòm hệt như thiên thạch rớt xuống vậy, lại có lực đạo khiến người nghe phải phát hoảng, hung hăng đánh trúng vào vột sáng đó, mạnh mẽ hất nó lệch đi một chút. Tuy là như vậy, con chim ưng khổng lồ vẫn không né tránh một chiêu liều mạng của Tân Nguyệt, thân hình khổng lồ bị cột sáng đánh thủng một lổ to lớn, một lượng máu tươi tuôn ra rất nhiều.
Cũng đúng lúc đó, Thiên Ly thần kiếm cũng nắm lấy cơ hội, thừa cơ lúc chim ưng đang đau đến khó nhịn, thân kiếm lập tức hóa thành ánh sáng hệt như sao băng bay ngang bầu trời, bắn thẳng vào đầu của chim ưng khổng lồ.
Lập tức, con chim ưng khổng lồ kêu lên một tiếng điên cuồng, thân thể khổng lồ sau khi liên tục bị trọng thương, đã bắt đầu thu nhỏ đi một chút, không bao lâu sau đã thu nhỏ cả trăm lần, trở thành một con chim ưng có hình dạng to nhỏ chừng vài chục trượng.
Cũng đúng lúc đó, bầu trời cũng rơi xuống một bóng người. Đó chính là Tân Nguyệt, nàng cũng bị trọng thương cùng lúc với Hắc Ma, bản thân cũng bị một trảo của chim ưng khổng lồ đánh trọng thương, vốn dĩ thân thể bị thương rất nặng nề, lại như triều cường lại bị mưa, cả người khí tức hỗn loạn, nguyên thần yếu ớt vô cùng.
Trên mặt đất, mọi người thấy vậy vừa kinh hãi vừa nóng nảy, vô cùng bội phục trước hành động của Tân Nguyệt, lại không khỏi lo lắng cho thương thế của nàng.
Dao Quang thấy được Hắc Ma thương thế không nhẹ, lập tức phát xuất tín hiệu công kích, khiến Ma Long toàn lực xuất kích.
Gầm nhẹ một tiếng, Ma Long xông thẳng lên trời, thân hình mạnh mẽ tung hoành ngang dọc thể hiện khí phách của tộc Ma Long. Hắc Ma lúc này cơ thể huyết nhục bị trọng thương, nguyên thần bị tổn hại, khi đối mặt với đánh lén của Ma Long thì vừa kinh hãi vừa tức giận, lập tức vuốt chim ưng múa lên, đón lấy một chiêu của Ma Long. Vuốt ưng và vuốt rồng gặp nhau giữa không trung, sức mạnh hội tụ, dòng khí kích hóa lập tức phát nổ, liền đẩy bay Ma Long, hất lùi Hắc Ma.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Hắc Ma hóa thành hình người, hai tay chụp thẳng về phía Ma Long một cái. Một luồng sức mạnh phá không bay đến cùng với sự quỷ bí không tả ra được, lập tức đánh nát thân thể Ma Long tại chỗ. Thét lên đau đớn một tiếng, nguyên thần Ma Long nhanh chóng né tránh, quay về bên cạnh Dao Quang, khí tức rất mất ổn định.
Dao Quang có phần khiếp hãi, ngạc nhiên nói:
- Như vậy là thế nào đây?
Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:
- Phỏng chừng Hắc Ma này có ẩn chứa một loại bí mật nào đó, có thể khắc chế được khí tức của Ma Long.
Hoa Hồng ngửng đầu nhìn lên bầu trời, nóng nảy nói:
- Lúc này đây, ngăn cản Hắc Ma đến gần mới là chuyện quan trọng.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt nóng nảy, chuyển mình ngăn trước mặt mọi người, trầm giọng nói:
- Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối cũng không để cho lão ta đến gần Thiên Lân sư huynh.
Mọi người tuy cảm nhận được quyết tâm của Lâm Y Tuyết, nhưng đối với tình thế trước mắt lại vô cùng lo lắng.
Đánh lùi được Ma Long rồi, Hắc Ma vẻ mặt nóng nảy vô cùng, ánh mắt của lão lạnh lùng như đao, khi quét qua mọi người thì hệt như một thanh đao bén chém tới, khiến mọi người khó mà hít thở được.
Thẳng đường ập đến, Hắc Ma tiến gần đến Thiên Lân, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mọi người, hận thù lên tiếng:
- Các ngươi còn mong bảo vệ cho Thiên Lân được toàn thây, ta mạn phép không để cho các ngươi được như ý, ta phải tự tay nghiền nát hắn ra vạn mảnh, sau đó mới giết sạch các ngươi.
Lâm Y Tuyết tức giận quát lên:
- Câm miệng, có ta ở đây, ngươi chớ có mơ được như ý.
Hắc Ma khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng chút tu vi của ngươi làm sao có thể ngăn cản ta tiến lên được đây.
Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma tay trái từ từ đẩy ra phía trước, lòng bàn tay có ánh đen lấp lánh, ẩn chứa sức mạnh quỷ bí.
Dao Quang thấy vậy trong lòng chấn động, vọt miệng nói:
- Y Tuyết cẩn thận, không được đỡ thẳng.
Lâm Y Tuyết không chút sợ hãi, không hề né tránh. Nàng tuy biết rõ không đỡ nỗi một chưởng này, nhưng nàng lại bắt buộc phải đối mặt.
Chầm chậm xuất ra một chưởng, Lâm Y Tuyết vẻ mặt nặng nề, lòng bàn tay phải có ánh vàng kim mờ hiện. Mười tám thức Kim Cương Hàng Ma ấn đang nhanh chóng dung hợp lại, gia tăng gấp mấy lần uy lực.
Chớp mắt, Hắc Ma và Lâm Y Tuyết chưởng lực giao nhau, không khí mạnh mẽ khuếch tán không kịp, từ đó mà phát nổ, lập tức đánh bay Lâm Y Tuyết.
Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết thân thể chấn động, trong não vang lên một tiếng thở dài:
- Nói ngươi không được đón đỡ thẳng, ngươi lại không nghe, quả thật là tự mình chuốc lấy cái khổ.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt khổ sở, khóe miệng tuôn máu tươi, mấy lần bị trọng thương khiến cơ năng của thân thể nàng bị tổn hại nghiêm trọng. Nguyên thần yếu ớt vô cùng, ngay cả mở miệng cũng tỏ ra cật lực vô cùng.
Rơi ầm xuống mặt đất, Lâm Y Tuyết rên lên một tiếng, cơn đau kịch liệt của cơ thể khiến nàng mở miệng than nhẹ, trong mắt đầy sự ưu tư lo lắng.
Thời khắc này, khi tuyệt vọng ập đến, Lâm Y Tuyết nghĩ đến Thiên Lân. Nàng nỗ lực quay đầu theo hướng Thiên Lân, trong lòng có rất nhiều tiếc nuối hối hận.
Mẫu Đơn và Hoa Hồng lúc này đang cố gắng đứng lên, dùng thân thể ngăn cản lấy tầm nhìn của Hắc Ma, âm thầm giận dữ trừng mắt địch nhân phía trước.
Dao Quang, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết trọng thương không đứng nổi, ba người song song ngồi trước thi thể Thiên Lân, trợn mắt nhìn giận dữ.
Bật cười một tiếng điên cuồng, Hắc Ma tâm tình kích động vô cùng, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó dừng lại ở Tân Nguyệt.
Lúc này, Tân Nguyệt bị thương cực nặng, đang yên lặng nằm dài trên mặt tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn về Thiên Lân. Trên đầu Tân Nguyệt, Thiên Ly thần kiếm khẽ kêu nhẹ mấy tiếng, thân kiếm ánh sáng luân chuyển, đang liên tục không ngừng truyền linh khí vào trong cơ thể của Tân Nguyệt dưới mặt đất. Nhìn thấy cảnh này, Hắc Ma trong mắt lập tức hiện lên ánh tham tàn, tạm thời bỏ qua mấy người Thiên Lân, quay lại đi thẳng về phía Tân Nguyệt.
Phát hiện được Hắc Ma đang ép gần đến, Thiên Ly thần kiếm dừng việc truyền linh khí, mũi kiếm nhắm thẳng về phía Hắc Ma, lơ lửng trên đầu Tân Nguyệt, thu thể muốn đánh.
- Nếu như không phải do thanh thần kiếm này, ta làm sao bị thương nặng đến như vậy. Bây giờ, ta không những muốn giết ngươi, còn muốn đoạt lấy thần binh trong tay ngươi, để ngươi vĩnh viễn hối hận, biết được đắc tội với ta là chuyện đáng sợ đến như thế nào!
Tay phải nâng lên cao, Hắc Ma bật cười lớn một tiếng, hệt như đang phát tiết cừu hận ở đáy lòng, giận dữ nói:
- Chịu chết đi thôi, tiện nhân đáng ghét!
Nhìn thấy cánh tay phải của Hắc Ma giơ lên cao, Tân Nguyệt ánh mắt kỳ dị, một vẻ thất vọng nhàn nhạt bao trùm trong lòng nàng vào thời khắc trước khi chết này.
Chết, người ta chán ghét, Tân Nguyệt lại hoàn toàn không sợ hãi. Nàng chỉ không bỏ được Thiên Lân, không bỏ được nhân thế, trong lòng còn có mộng tưởng chưa hoàn thành được.
Dường như cảm ứng được ý niệm trong lòng Tân Nguyệt, Thiên Ly thần kiếm phát ra tiếng kêu ong ong, hệt như đang khích lệ Tân Nguyệt, lại như đang mô tả một loại huyền cơ nào đó.
Dao Quang nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chua xót vô cùng, giận dữ rống lên:
- Hắc Ma, có ngon ngươi hãy đến đây với ta, chớ có thương tổn đến Tân Nguyệt.
- Hắc Ma, Dịch viên sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ hối hận không kịp!
Quay lưng lại với mọi người, Hắc Ma phát ra âm thanh tàn khốc.
- Chớ gấp, chút nữa là đến phiên các ngươi chết.
Tay phải chém xuống, không khí sôi trào, sức mạnh ngưng tụ tác dụng lên quanh người Tân Nguyệt, tạo nên một không gian yên lặng, khiến Tân Nguyệt hoàn toàn không nhúc nhích được.
Thiên Ly thần kiếm run rẩy không thôi, toàn thân kiếm toát ra ánh sáng như bạc, đang toàn lực đối kháng với một chiêu đáng sợ này của Hắc Ma.
Lúc này đây, Hắc Ma xem ra tầm thường kia, nhưng mỗi lần xuất thủ đều ẩn chứa sức mạnh khai sơn phá thạch, đây chính là kỹ thuật bí mật mà Hắc Ma che giấu cả đời – Hắc Nguyệt Phệ Hồn. Đây là một loại pháp quyết quái dị quỷ bí vô cùng, tập hợp khí âm tàn độc ác, hung sát lệ oán trên thế gian thành một thể, có thể phá vỡ tất cả mọi phòng ngự, có phần giống với Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt nhưng tính chất lại đối ngược hẳn lại.
Đối mặt với Hắc Nguyệt Phệ Hồn của Hắc Ma, Thiên Ly thần kiếm chịu sự khắc chế vô cùng lớn. Tuy nó có được khí cực thánh, nhưng lại thiếu được sự phối hợp từ ngoại lực (Tân Nguyệt), nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, căn bản không cách nào thoát khỏi tình cảnh khốn khó. Đối với sự phản kháng của Thiên Ly thần kiếm, Hắc Ma đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng lão ta cũng chưa từng nghĩ ra, thanh thần kiếm này lại có được ý thức tự mình mãnh liệt đến như vậy, có thể chống cự được một chiêu đến tám phần sức mạnh của mình. Để nhanh chóng kết thúc chiến cục, Hắc Ma tăng mạnh thế công, sau khi áp chế được khí thế của Thiên Ly thần kiếm rồi, tay trái chầm chậm đẩy ra hướng thẳng về phía Tân Nguyệt.