- Bởi vì ta mới từ trung thổ trở về. Nghe Tân Nguyệt nói, cô rất quan tâm đến Thiên Lân, ta phải đa tạ cô mới được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thiên Lân rất giỏi làm người ta thích, vãn bối yêu thương hắn lại còn có một nguyên nhân khác nữa.
Điệp Mộng cười nói:
- Ta biết, nếu không cô cũng không đến đây.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Nếu tiền bối đã biết, thế thì có thể cho vãn bối biết được lai lịch thật của tiền bối không?
Điệp Mộng nhìn nàng, ánh mắt kỳ dị rồi trả lời:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Thiên Lân, phải vậy không?
Giang Thanh Tuyết phản bác lại:
- Lai lịch của Thiên Lân người sáng mắt vừa nhìn đã biết ngay, ngược lại lai lịch của tiền bối lại khiến người ta không hiểu.
Điệp Mộng nói:
- Thế gian có rất nhiều chuyện không cần phải truy đến tận gốc rễ. Chỉ cần biết được chuyện cần làm là có thể được rồi, không cần phải biết nguyên cớ bên trong. Những chuyện đời xưa hãy cho qua, cô có tu vi không yếu, hẳn phải có lòng hỗ trợ Thiên Lân mà không phải truy tìm nguồn gốc của hắn.
- Cho dù tiền bối bây giờ không nói, nhưng tiền bối cho rằng có thể giấu diếm thân phận của tiền bối được bao lâu nữa?
Điệp Mộng không để ý nhiều lắm trả lời:
- Thời gian có thể khiến mọi bí mật được khai mở. Khi thời cơ đến rồi, ta cũng không có lòng che giấu nữa. Đi đi, cứ đến chờ đợi ở Đằng Long cốc cho tốt, người của Dịch viên và Trừ Ma liên minh sẽ nhanh chóng đến thôi.
Giang Thanh Tuyết chần chừ không nói, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của Điệp Mộng. Mãi đến khi Tân Nguyệt gọi nàng mới tỉnh lại, có mấy phần thất vọng và phiền muộn rời đi. Tân Nguyệt cười với Điệp Mộng, cũng không nói nhiều đi theo Giang Thanh Tuyết.
Điệp Mộng nhìn hai người đi xa, ánh mắt toát ra chút đau thương, khẽ thở dài tự nói với mình:
- Xem ra lần này ta quay về quả thật là không đúng lúc, phải nhanh chóng rời khỏi thôi. Nếu không vậy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của Thiên Lân. Nhưng có một số câu có nên nói cho Thiên Lân biết không? Để nó tự mình tìm kiếm hay là …
Là thế nào thì Điệp Mộng không nói thêm, bà chỉ yên yên lặng lặng đứng một lúc, sau đó liền biến mất.
---------------------
Lưu Băng cốc nằm ở phía Bắc của Đằng Long cốc, cách chừng hơn ba trăm dặm. Nơi này có tên rất kỳ dị đặc biệt, chính là do Đằng Long cốc đặt cho, người ngoài căn bản không biết được. Trước đây, khi Băng Nguyên mới bắt đầu hỗn loạn, không ít người tu đạo do nghe được nơi này có nhân sâm ngàn năm nên tụ tập ở đây. Kết quả bị rơi vào mưu gian của Thiên Tàm, nhân sâm không đào được ngược lại uổng phí công sức. Lần đó, Thiên Tàm dự tính nhờ vào sức mạnh của mọi người để giải mở phong ấn của vị cốc chủ Đằng Long cốc năm xưa, nhằm cứu thoát Thiên Tàm lão tổ, nhưng kết quả lại phí công vô ích phải chạy. Hiện nay, Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực đến nơi này, chủ động phát tin tức muốn phá vỡ phong ấn ấy, hai người bọn họ có thể làm được chăng?
Chăm chú nhìn một lúc, Lam Phát Ngân Tôn cau mày nói:
- Khí tức bên dưới này rất kỳ dị đặc biệt, khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Phong ấn rất kiên cố, xem ra muốn giải khai phong ấn để thả Thiên Tàm lão tổ ra hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng gì cả.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Thả ra hay không thả cũng chẳng quan hệ gì, quan trọng là kế hoạch của ngươi có thể thành công hay không.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ngân Tôn hà tất phải nóng lòng, chuyện phải đến thì không thể né tránh, chuyện không đến chờ đợi cũng vô ích. Bây giờ chúng ta trước hết hãy quan sát chung quanh xem thử ai là người đến đầu tiên.
Lam Phát Ngân Tôn khẽ hừ một tiếng, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa hỏi:
- Chuyện phát tán tin tức, môn đồ của ngươi đi làm rồi chứ?
Bạch Đầu Thiên Ông điềm nhiên trả lời:
- Bạch Phát Tiên Đồng tuy chưa có thành tựu, ngay cả thân thể huyết nhục cũng bị hủy. Nhưng phải tính là còn lòng trung thành với chúng ta, chút chuyện nhỏ này hắn làm cũng rất dễ dàng.
Lam Phát Ngân Tôn không vui khi nhớ đến bốn thuộc hạ theo mình đã nhiều năm, vừa mới đến Băng Nguyên chưa đến hai ngày đã hy sinh toàn bộ, chuyện này quả thật lão không dự tính được.
Phát hiện chút khác thường của Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông chuyển sang chuyện khác:
- Ngân Tôn, Xà Ma khoảng bao lâu thì sẽ xuất hiện?
Lam Phát Ngân Tôn trừng Bạch Đầu Thiên Ông, cất tiếng hỏi:
- Ngươi hy vọng bà ta xuất hiện chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông vội đáp:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.
Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt tốt hơn một chút, trầm ngâm nói:
- Có lẽ chỉ trong vài ngày, Xà Ma cũng sẽ xuất hiện, dù sao chuyện này kéo dài cũng đã quá lâu rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông cẩn thận hỏi lại:
- Ngân Tôn, ta luôn có một nghi vấn, không biết có nên nói ra hay không.
Lam Phát Ngân Tôn trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Ngươi hỏi đi.
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn chung quanh, thấy gió tuyết vẫn như cũ không chút khác thường mới khẽ hỏi; - Một khi đả thông được đường nối Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian, Thần Vương không sợ cao thủ nhân gian quay ngược lại xâm nhập Ngũ Sắc Thiên Vực sao?
Lam Phát Ngân Tôn không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ta chỉ thấy tình thế trước mắt chúng ta dường như chưa hoàn toàn chiếm được ưu thế. Nếu như nhân gian có thêm mấy cao thủ như cốc chủ Đằng Long cốc, ai dám đảm bảo Ngũ Sắc Thiên Vực không bị nhân gian nuốt chửng mất?
Lam Phát Ngân Tôn khẽ thở dài đáp:
- Ngươi quá lo lắng rồi, chờ đến lúc ngươi thật sự hiểu được thực lực của Thần Vương, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Có người đến rồi, chuyện này không thể nhắc lại.
Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, quay đầu nhìn về phía xa xăm, quả nhiên phát hiện trong gió tuyết có một bóng người đang bay đến. Rất nhanh, người đó đến gần liền dừng lại cách chừng một trăm mười trượng, từ xa nhìn lại.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy người đó, khinh bỉ nói:
- Chính là Tây Bắc Cuồng Đao, một tên đáng ghét rất thích náo nhiệt.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ nói; - Thứ này đều là trở ngại cho chúng ta, đợi có cơ hội thì ra tay loại trừ hắn đi.
Bạch Đầu Thiên Ông gật khẽ, không nói nhiều.
Rất lâu sau, trong gió tuyết truyền đến những tiếng gào thét, một hình bóng trắng như tuyết quay cuồng chuyển động, dùng tốc độ nhanh đến kinh người bay thẳng đến phía này. Chớp mắt, hình bóng quay cuồng đó đột nhiên dừng lại để lộ một tướng mạo toàn thân lông lá rậm rạp, chính là Tuyết Nhân. Quan sát tình hình chung quanh, Tuyết Nhân nhìn Bạch Đầu Thiên Ông rồi lại nhìn Lam Phát Ngân Tôn, cuối cùng dừng lại cách trăm trượng. Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, tròng mắt hơi chuyển động, đánh mắt ra dấu cho Lam Phát Ngân Tôn, sau đó liền bay vào trong khe núi, đứng trên chỗ Thiên Tàm lão tổ bị phong ấn, đi vòng quanh không nhanh không chậm. Đi được chừng vài vòng, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó đứng lên, toàn thân hiện lên ánh sáng. Cảnh tượng này lập tức hấp dẫn Tây Bắc Cuồng Đao và Tuyết Nhân đang quan sát, khiến bọn họ trong lòng đầy hiếu kỳ và chờ đợi.
Cũng đúng lúc đó, Lam Phát Ngân Tôn lơ lửng trên không trung đột nhiên biến mất, giây lát đã xuất hiện bên cạnh Tuyết Nhân, múa tay đánh ra một chưởng. Phát hiện nguy hiểm, Tuyết Nhân muốn né tránh cũng đã trễ, chỉ đành giận dữ rống một tiếng, trong lúc vội vàng múa chưởng nghênh đón. Cứ như thế, một người có lòng một người vô tình, lại thêm khoảng cách tu vi khá lớn, Tuyết Nhân lập tức bị hất bắn vài chục trượng, miệng phát ra tiếng kêu thê thảm. Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy, nhanh chóng lùi lại, vừa bố trí phòng ngự quanh người, vừa cẩn thận cảnh giác. Lam Phát Ngân Tôn một chiêu thành công, nhanh chóng truy kích với thuật Không Gian Chuyển Di quỷ bí vô cùng, tạo nên uy hiếp rất lớn cho Tuyết Nhân.
Phát hiện tình hình bất lợi, Tuyết Nhân cố gắng phản kích, sau ba lần liên tục bị hất bắn đi, Tuyết Nhân cuối cùng ý thức được thực lực giữa bản thân và địch nhân cách rất xa. Hiểu điều này rồi, Tuyết Nhân chọn phương án bỏ chạy, không bao lâu đã biến mất. Ánh nhạt lóe lên, Lam Phát Ngân Tôn xuất hiện bên cạnh Tây Bắc Cuồng Đao. Lão còn chưa kịp ra tay, Tây Bắc Cuồng Đao đã nhạy bén dời ngang vài trượng.
Hơi kinh ngạc, Lâm Phát Ngân Tôn cười lạnh nói:
- Ngươi quả thật là cảnh giác, đáng tiếc lại không nên đến đây.
Dứt lời, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên biến mất. Điều này khiến cho Tây Bắc Cuồng Đao chấn động mạnh trong lòng. Do không tìm được tung tích của địch nhân, Tây Bắc Cuồng Đao không dám sơ suất, vội vàng tăng cường phòng ngự, hơn nữa còn tạo ra một kết giới vô hình quanh người để loại bỏ những địch nhân ẩn núp.
Rất nhanh, phòng ngự của Tây Bắc Cuồng Đao có hiệu quả. Thân thể ẩn núp của Lam Phát Ngân Tôn vừa tiếp xúc với tầng kết giới vô hình đó, lập tức bộc lộ tông tích. Múa đao chém xuống, chiêu thức nhanh nhẹn. Tiến công của Tây Bắc Cuồng Đao xem đơn giản nhưng đao pháp sắc bén, giây lát đã ảo hóa ra một ánh đao dài trăm trượng xuất hiện trên đỉnh đầu của Lam Phát Ngân Tôn. Bật cười khinh bỉ, Lam Phát Ngân Tôn nhấc tay phản kích, Phong Vương thứ trong tay có ánh xanh lam rực rỡ, chớp mắt đã đánh nát một chiêu công kích của Tây Bắc Cuồng Đao. Vẻ mặt nặng nề, Tây Bắc Cuồng Đao trong lòng biết sức mạnh không bằng Lam Phát Ngân Tôn, đang chuẩn bị lợi dụng thời cơ bỏ chạy liền đột nhiên phát hiện có bóng người cách đó không xa. Nhìn cẩn thận, người đó toàn thân áo trắng nụ cười tà dị, chính là Ứng Thiên Tà. Lam Phát Ngân Tôn thấy được vẻ mặt của Tây Bắc Cuồng Đao, trong lòng lập tức phát giác sự xuất hiện của Ứng Thiên Tà, lập tức bỏ đi ý nghĩ thu thập Tây Bắc Cuồng Đao, quay đầu nhìn lại Ứng Thiên Tà.