Còn đang nói, Thiên Tàn môn chủ đột nhiên xông thẳng lên trời với ý đồ bỏ chạy. Thiên Lân bật cười kỳ dị, ý nghĩ lướt qua thì gió tuyết đầy trời tự động hội từ thành một dải khí mềm dẻo, không những cuốn lấy thân thể Thiên Tàn môn chủ mà còn nhanh chóng đóng băng lão. Đến lúc này, Thiên Tàn môn chủ cố sức xông lên, nhưng khi đến một độ cao nhất định, thân thể liền bắt đầu giảm tốc độ, cơ thịt mặt ngoài xuất hiện một lượng lớn băng tuyết, không bao lâu đã bắt đầu kết băng, dần dần đóng rắn lão lại. Ùng một tiếng, Thiên Tàn môn chủ từ không trung rơi xuống, đầu đâm sầm xuống mặt tuyết, phần lớn xương cốt đều gãy cả.
Tứ Dực thần sứ nổi giận, quát:
- Hai người các ngươi không giải thích hợp lý, hôm nay đừng mong sống sót rời khỏi nơi này.
Thiên Lân cười cười, không thèm chấp nhất trả lời:
- Đừng nổi nóng, ngươi nghe ta nói rõ, tự nhiên sẽ biết được nguyên nhân bên trong. Vừa rồi, Phỉ Vân nói Tam Dực thánh sứ phát sinh chuyện bất ngờ, đó là y gặp phải Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực, thiếu chút nữa đã chết trong tay đối phương. Sau đó, một thanh Tỏa Hồn kiếm cực tà trên Băng Nguyên đột nhiên xuất hiện nuốt lấy nguyên thần của Tam Dực thánh sứ, chỉ còn lại thể xác. Khi đó, Thiên Tàn môn chủ do đối nghịch với Đằng Long cốc mà thân thể bị hủy, luôn muốn tìm kiếm một bộ thân thể thích hợp, cuối cùng chọn lựa thân thể Tam Dực thánh sứ, cũng chí là vị mà ngươi thấy trước mắt.
Tứ Dực thần sứ vẻ mặt biến sắc kinh hãi, hỏi lại:
- Chỉ bằng lời nói suông thôi thì không được, ngươi có bằng chứng nào không?
Thiên Lân cười đáp:
- Đây chính là chuyện ta tự mình thấy ngày trước. Không tin, ngươi có thể tự mình hỏi hắn.
Tứ Dực thần sứ chần chừ một lúc, dời đến bên Thiên Tàn môn chủ, nắm lấy đầu của y, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân nói có phải là thật không?
Thiên Tàn môn chủ vẻ mặt đau khổ, phản bác lại:
- Toàn là những lời nói gây chia rẻ, ngài chớ có mắc lừa.
Phỉ Vân hỏi lại:
- Nếu như chỉ nói chia rẻ mà thôi, hà tất ngươi phải bỏ chạy? Đây không phải là có tật giật mình sao?
Tứ Dực thần sứ hừ lạnh nói:
- Phỉ Vân hỏi như vậy, ngươi giải thích như thế nào?
Thiên Tàn môn chủ chần chừ đáp:
- Ta … ta … làm như vậy chỉ muốn thử thăm dò bọn họ, kết quả bọn họ lập tức bộc lộ âm mưu quỷ kế.
Tứ Dực thần sứ cười giận nói:
- Được, trả lời rất tốt, nhưng ngươi không thấy quá khiên cưỡng rồi chăng?
Thiên Tàn môn chủ vội vàng nói:
- Ta … ta …
Còn đang nói, Thiên Tàn môn chủ đột nhiên xuất nguyên thần ra, hệt như một mũi tên bắn thẳng lên trời cao.
Tứ Dực thần sứ giận dữ nói:
- Muốn bỏ chạy, ngươi cho bổn thần sứ là dễ gạt gẫm như vậy sao?
Trong tiếng chất vấn, Tứ Dực thần sứ lóe lên đi liền, sau đó ánh nhạt lóe lên, y liền xuất hiện trở lại, trong tay đã có thêm nguyên thần của Thiên Tàn môn chủ. Thiên Lân và Phỉ Vân nụ cười cứng lại, cả hai đều cảm thấy rất kinh hãi trước tu vi của Tứ Dực thần sứ, không ngờ y lại đáng sợ đến như vậy, dễ dàng bắt lấy Thiên Tàn môn chủ.
Tròng mắt đảo tròn, Thiên Lân dời đến bên cạnh Phỉ Vân, nói với Tứ Dực thần sứ:
- Đây là thù oán riêng của các vị, chúng ta không tiện nhúng tay vào, đợi sau này có cơ hội, chúng ta mới tâm sự thêm.
Nói rồi, Thiên Lân liền kéo tay Phỉ Vân cấp tốc ly khai không chờ nghe Tứ Dực thần sứ trả lời. Liếc hai bóng người đi xa, Tứ Dực thần sứ vẻ mặt hơi biến, chần chừ giây lát liền mang thân thể Tam Dực thánh sứ biến mất trong gió tuyết. Còn đối với Thiên Tàn môn chủ, kết cục của y không người nào biết, sống hay chết cũng theo sự biến mất của Tứ Dực thần sứ mà trở thành huyền bí.
Lại nói Thiên Lân và Phỉ Vân sau khi rời đi rồi, liền dự tính quay về Đằng Long cốc xem thế nào. Kết quả trên đường về, hai người và Tuyết Hồ không hẹn lại gặp được, ba người trao đổi về tình hình với nhau. Biết Đằng Long cốc đã bắt đầu hành động, Thiên Lân trầm tư giây lát rồi quyết định tạm thời khoan về lại, tiếp tục truy tìm tình hình những người còn lại. Phỉ Vân không có ý kiến, ủng hộ quyết định của Thiên Lân, vì thế ba người liền tiếp tục truy tìm tung tích của Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách và Thiên Tàm trên Băng Nguyên.
Do Băng Nguyên rộng lớn vô cùng, tìm người rất khó khăn, ba người chỉ đành tùy cơ ứng biết, trong lúc vô tình đi đến bên ngoài khe núi phủ băng có phong ấn của ba phái Băng Nguyên một năm trước. Khi đó, ba phái phong ấn nơi này chỉ để giảm bớt những phiền não không cần thiết, cũng để ngăn cách đường nối thời không giữa Băng Nguyên và thời kỳ thượng cổ. Hiện nay, một năm sau, Thiên Lân và Tuyết Hồ lại trở về nơi này, trong lòng không khỏi có ít nhiều cảm khái.
Phỉ Vân mới lần đầu đến, không biết điều kỳ ảo bên trong, thấy Thiên Lân và Tuyết Hồ đều dừng lại bất động, không khỏi hỏi:
- Thế nào? Có phát hiện gì chăng?
Tuyết Hồ lắc đầu, vẻ mặt hơi kỳ quái. Thiên Lân nghe vậy lập động đậy quan sát tình hình chung quanh, phát hiện không khí nơi này hơi đặc biệt, dường như đang ẩn chứa một sự tồn tại nào đó mà bản thân chưa từng phát hiện. Chầm chậm bước lên, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, chớp mắt đã thăm dò toàn diện trong phương viên trăm dặm quanh đó. Kết quả hắn phát hiện nơi này ẩn chứa ba luồng khí tức, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Lùi lại bên cạnh Phỉ Vân, Thiên Lân khẽ nói:
- Nơi này hơi tà môn, ẩn chứa một thứ nào đó, mọi người phải chú ý một chút.
Phỉ Vân cau mày nói:
- Ta thăm dò qua rồi, không có gì khác thường hết.
Tuyết Hồ nói:
- Phỉ công tử chớ có sơ ý, Tuyết nhi thấy nơi này có một cảm giác không an tâm, phỏng chừng quả thật có ẩn chứa một thứ nào đó.
Phỉ Vân nghe vậy, quay đầu nhìn quanh, khẽ hỏi:
- Thiên Lân, ngươi dò xét được thế nào rồi?
Thiên Lân hơi chần chừ đáp:
- Có ba luồng khí tức, cụ thể vị trí ta còn đang phân tích.
Phỉ Vân không nói, ngầm cảnh giác, đối với sự quỷ dị của Băng Nguyên đã bắt đầu hiểu được sơ bộ.
Chừng giây lát sau, Thiên Lân vẻ mặt hơi thất kinh, khẽ lẩm bẩm:
- Ta tra ra được lai lịch hai luồng khí tức, chính là Hoàng Kiệt và Thiên Tàm, hiện nay bọn chúng đang ẩn dưới tầng băng quanh đây. Còn lại một luồng khí tức vô cùng thần bí, ta vẫn không cách nào thu thêm chút tin tức.
Phỉ Vân nói:
- Ngươi dự tính làm gì bây giờ?
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Hoàng Kiệt và Thiên Tàm thực lực kinh người, đều là cao thủ hạng cao của cảnh giới Quy Tiên, đối với tình trạng ba người chúng ta, muốn đối phó với bọn họ thì phải phí công sức nhiều. Lại thêm còn có một người thần bí ở đây nữa, chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Vì thế ta dự tính lặng theo dõi diễn biến, tạm thời không để ý đến.
Tuyết Hồ nói:
- Có cần ta quay về thông báo một tiếng không?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Đề phòng bất trắc, tạm thời không thể vọng động được.
Phỉ Vân lại hỏi:
- Nếu bọn họ cứ mãi ẩn mình không động, chúng ta không lẽ cứ ở đây nhìn bọn họ để hớp gió Tây Bắc?
Thiên Lân suy đoán:
- Bọn họ ẩn mình ở đây tự nhiên có mục đích, chắc chắn sẽ không bất động trong thời gian dài được.
Phỉ Vân nghĩ lại cũng thấy đúng, vì thế không nói gì thêm, tìm một nơi dựa lưng ngồi xuống bắt đầu lẳng lặng chờ đợi. Tuyết Hồ và Thiên Lân chầm chậm bước đến, ba người suy nghĩ riêng tư, nhất thời ai cũng không hề nói gì.
Đêm yên lặng tĩnh mịch, hoa tuyết tung bay.
Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn vào lúc hoàng hôn đã chạy đến chỗ hẹn ước, chỉ không thấy tung tích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao nơi nào.
Thấy vậy, Lam Phát Ngân Tôn rất tức tối, giận dữ quát lên:
- Hắn thật sự thành công không mấy mà thất bại thì quá dư.
Bạch Đầu Thiên Ông khuyên bảo:
- Ngân Tôn chớ nên tức giận, ta suy đoán hắn phần lớn là gặp phải chuyện nào đó rồi.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, hỏi lại:
- Tình hình phía Xà Thần ngươi đã hiểu được nhiều ít rồi?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ta tìm một vòng rồi nhưng vẫn hoàn toàn không phát hiện được tung tích của bà ta, chắc là bà ta đã có việc đi rồi, tạm thời không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Tình hình Hoa Hồng và Mẫu Đơn như thế nào?
Lam Phát Ngân Tôn tức tối đáp:
- Hai con nha đầu thúi đáng ghét đó đuổi theo ta mãi không tha, đến lúc thật sự động thủ thì bọn chúng lại không dám tranh đấu. Hiện nay, ta tạm thời bỏ được bọn chúng, có thể thoải mái một chút.
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm nói:
- Mẫu Đơn Hoa Hồng nhiều năm nay luôn đối đầu với chúng ta, phải nghĩ cách nào để thu thập bọn chúng mới được.
Lam Phát Ngân Tôn oán hận nói:
- Nhiều năm nay biện pháp nào cũng đã nghĩ qua, nhưng lại không làm gì được hai con nha đầu đó. Thật là chọc người ta tức điên rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Phỏng chừng đó là vận khí bọn chúng tốt, mạng còn chưa tuyệt.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Ngươi không cần nói nhảm vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông hơi không vui nhưng lại không dám lộ ra ngoài, giọng bình thản nói:
- Thật ra ở Ngũ Sắc Thiên Vực thì người khiến người khác chú ý nhất không phải là Mẫu Đơn và Hoa Hồng, mà là …
Lam Phát Ngân Tôn quát lên:
- Đủ rồi, câu này đừng nói tiếp nữa, nếu bị Thần Vương biết được thì ngươi chắc chắn chết không sai.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Đây là nhân gian, Ngân Tôn hà tất phải sợ hãi như vậy.
Lam Phát Ngân Tôn trừng Bạch Đầu Thiên Ông một cái, lạnh lẽo nói:
- Ngươi không sợ bởi vì ngươi chưa biết sự lợi hại, chờ có cơ hội ngươi gặp rồi, lúc đó ngươi sẽ biết ngay.
Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng thoáng động, trong câu nói của Lam Phát Ngân Tôn mơ hồ toát ra một số tình hình nào đó, nhưng cụ thể là cái gì đây?
Trong lúc suy tư, thời gian chầm chậm trôi qua, đợi đến lúc Tuyết Ẩn Cuồng Đao quay lại thì bầu trời đã tối sầm hoàn toàn rồi.