Thiện Từ vốn dự tính âm thầm tiến vào, đợi khi tìm được Ngạc Tây rồi mới mạnh mẽ xông qua cửa mang y rời đi. Hiện nay, cửa vào có người thủ giữ, Thiện Từ muốn tiến vào mà thần không hay quỷ không biết thế thì phải giải quyết người gác cửa trước, chuyện này có độ khó và nguy hiểm nhất định. Vì thế, Thiện Từ do dự giây lát, cuối cùng cảm thấy thử mạo hiểm, trước hết chế ngự người canh cửa đã.
Có chủ ý rồi, Thiện Từ bắt đầu suy tính đối sách.
Theo địa hình cửa vào của Ác Ma cốc mà tính, muốn ẩn núp đến bên người đó là chuyện không thực tế chút nào. Biện pháp duy nhất chính là công kích từ xa hoặc là dụ rắn ra khỏi hang. Nghĩ đến đây, Thiện Từ trong lòng biến chuyển, âm thầm bay lên không, rời khỏi khe núi hẹp, đi vòng trên không ra phía sau của Ác Ma cốc, sau đó mới từ từ đến gần. Do lần đầu tiếp xúc Ác Ma cốc, Thiện Từ không hiểu rõ tình hình nơi này, vì thế tỏ ra đặc biệt cẩn thận, không dám có điểm nào sơ sẩy. Khi hắn hạ người xuống xuất hiện trên không lối vào của Ác Ma cốc, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thất kinh, trong lòng lập tức vô cùng kinh ngạc.
Trước đây, Thiện Từ thông qua sóng thăm dò, có hiểu biết đại khái đối với lối vào, hoàn toàn không để ý quá nhiều. Hiện nay khi hắn thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn mới đột nhiên phát hiện, kết quả do sóng thăm dò thu được và tự mắt nhìn thấy có khác biệt cực lớn. Từ trên hạ xuống, Thiện Từ nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta khiếp hãi, ở cửa vào có những đồi đá đan xen đen ngòm phát sáng, hình dáng xấu xí, tạo thành các dạng các kiểu quỷ dữ, lại thêm từng trận gió âm thổi qua, thỉnh thoàng có tiếng kêu khác thường vang lên, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một loại địa ngục thâm sâu nào đó. Quan sát giây lát, Thiện Từ trong lòng thoáng động, cảnh tượng này tuy kinh người nhưng tiếng kêu kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện lại cung cấp sự tiện lợi cho hành động của hắn.
Nắm vững điểm này rồi, Thiện Từ bắt đầu chuẩn bị, khi tiếng kêu kỳ lại xuất hiện lần nữa, Thiện Từ lóe lên đi liền, chớp mắt đã xuất hiện ngay tại lối vào, nhắm thẳng đến nơi luồng khí tức kia ẩn giấu. Đột nhiên, một tiếng rít ngắn ngủi truyền đến khiến tâm thần Thiện Từ chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền múa tay đánh ra một chưởng. Lập tức, một luồng ánh vàng kim lóe qua, bóng người đan xen, một bóng hình trắng như tuyết huyền diệu vô cùng né tránh được một chiêu công kích của Thiện Từ, bỏ chạy thẳng ra ngoài. Thiện Từ hơi kinh ngạc, bóng người đó không bỏ chạy vào trong cốc mà lại chạy ra ngoài, điều này không phải khác thường sao? Trong lúc suy nghĩ, Thiện Từ di động, chớp mắt đã ngăn cản bóng đó lại, ánh mắt quan sát dung mạo của hắn. Vừa nhìn thấy, Thiện Từ càng thêm kinh ngạc, bóng người trắng như tuyết trước mặt hoàn toàn không phải là người mà là một con chồn sương, hình dáng khá to lớn, so với hắn còn muốn cao hơn không ít.
Chăm chú nhìn vào mắt con chồn sương, Thiện Từ nói:
- Ta hỏi ngươi, trước đây Ác Ma cốc bắt một người, ngươi có biết người đó hiện nay ở nơi nào?
Chồn sương thái độ ác liệt the thé nói:
- Ta không biết, có bản lĩnh ngươi tự mình xông vào tìm đi.
Thiện Từ hừ lạnh nói:
- Ta sẽ đi tìm, nhưng ta đang muốn biết ngươi vừa rồi vì sao không chạy vào trong cốc, mà lại chạy ra ngoài?
Chồn sương giận dữ nói:
- Ta thích thế, vậy thì sao?
Thiện Từ cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi không chịu chút đau khổ thì sẽ không nói thật.
Cánh tay trái múa lên, vầng sáng vàng kim quét qua, một lưới sáng tản ra âm thầm ụp xuống, chớp mắt đã bao phủ lấy trên người chồn sương. Lúc đó, chồn sương thân thể run rẩy, lập tức té ngã, cả người co quắp không ngừng, miệng phát ra những tiếng kêu chói tai. Đối với việc này, Thiện Từ đã sớm có chuẩn bị, bố trí một kết giới cách âm bên ngoài, đợi cho chồn sương đau khổ không thôi, khó mà chịu đựng được hắn mới thu lại lưới sáng đó.
- Hỏi ngươi một lần cuối cùng, đối với Ác Ma cốc, ngươi biết được ít nhiều?
Giọng lạnh như băng, trong mắt Thiện Từ lóe lên ánh lạnh khiến cho người ta cảm giác không rét mà run. Chồn sương nằm dài trên mặt đất, miệng thở gấp, mắt đầy hận thù trừng Thiện Từ, không cam lòng nói:
- Ác Ma cốc là một nơi ăn thịt người, chỉ cần đến gần nó thì ai cũng đừng mong còn sống mà đi. Ngươi cứ chờ đó mà hối hận.
Thiện Từ lạnh lùng bật cười, hỏi ngược lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta lại muốn thử qua một lần, xem thử Ác Ma cốc danh bất hư truyền thật ra đáng sợ đến thế nào.
Còn đang nói, Thiện Từ đưa tay trái ra lòng bàn tay hướng xuống, phát xuất ra một chùm hào quang màu vàng kim tác dụng lên trên người chồn sương. Lập tức, thân thể chồn sương lắc lư, kêu thảm liên miên, vài tức vừa sợ nhìn Thiện Từ, trong mắt toát ra ánh sáng thù hận không tả được. Rất nhanh, thân thể chồn sương bắt đầu thu nhỏ, biến thành một con thú nhỏ dài chừng một thước, nhìn qua hiền lành vô cùng, đang yên lặng nằm trên mặt tuyết, ánh mắt toát ra vài phần thê lương. Thu tay trái lại, Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Có đôi lúc, tuyệt vọng còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.
Chồn sương kêu lên khe khẽ, dường như nghe được những lời của hắn, đáng tiếc mọi chuyện đều quá trễ rồi. Bỏ lại chồn sương, để an toàn, Thiện Từ dùng dùng băng tuyết tạm thời phong ấn nó lại. Sau đó, Thiện Từ chầm chậm đi vào cửa của Ác Ma cốc, phát hiện nơi này tựa hồ chưa có chút biến hóa nào cả.
Quan sát những tượng đá quái dị và phù điêu đá quỷ dị quanh đó, Thiện Từ đến trước kết giới không nhìn thấy kia, phát hiện bên trong là một vùng đen ngòm, mắt thường căn bản không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào cả. Trầm ngâm một lúc, Thiện Từ ngửng đầu nhìn kỹ phía trước, trong mắt ánh vàng kim lấp lánh, hắn đang thi triển Đại Tu La Nhãn của Phật gia, con ngươi biến thành một màu vàng kim. Lập tức, cảnh tượng đen ngòm trước mắt có chút biến hóa, phía sau tầng kết giới đó có vô số bất tận quỷ dữ, ác ma, bọn chúng lơ lửng giữa không trung, con nào cũng giương nanh múa vuốt, xông thẳng đến Thiện Từ gào thét. Ngoại trừ những cảnh này, Thiện Từ vẫn còn mơ hồ nhìn thấy phía sau những quỷ dữ và ác ma đó có một vùng đỏ sậm, xanh thẫm, đen thẫm luân phiên. Đó là một loại sức mạnh còn chưa biết, hệt như đang mô tả một loại tình hình nào đó.
Hiểu được những điều này, Thiện Từ hơi bất ngờ. Băng Nguyên từ trước đến giờ lạnh lẽo rét mướt, hoàn toàn không quá nhiều môn phái tu chân, tại sao lại có một nơi tồn tại tà ác như ở đây mà không bị người nào phát hiện được? Ngoài ra, Ác Ma cốc đột nhiên bắt lấy Ngạc Tây, chuyện này cũng vô cùng kỳ quái. Bọn họ làm như vậy chỉ sẽ bộc lộ bản thân, căn bản không có lợi ích nào, thật ra bọn họ đang muốn làm gì? Rất nhiều nghi hoặc xuất hiện, Thiện Từ không tìm được đầu mối, trong lòng có phần kích động.
Trầm tư một lúc, Thiện Từ dự tính xông qua, cho dù chuyện sau này phát sinh thế nào, hắn cũng phải đối mặt, bởi vì hắn không còn biện pháp nào khác. Quyết định hành động, Thiện Từ suy tính một lúc, sau đó chầm chậm tiến lên, tay phải từ từ đưa ra, ý đồ chạm thử vào tầng kết giới không thấy kia. Rất nhanh, tay phải Thiện Từ bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại, hắn thử dùng sức đẩy vào trong, kết quả phản lực rất mạnh, còn có mấy phần tà mị. Thử thăm dò qua, Thiện Từ trong lòng biến chuyển, lòng bàn tay phải xuất hiện ngũ sắc, chớp mắt đã xuyên qua được tầng kết giới đó, cả người từ từ xâm nhập vào trong kết giới. Khoảng chừng giây lát sau, thân thể Thiện Từ biến mất. Hắn hệt như một bóng ma trong bóng đêm, đang âm thầm tiến vào một khu vực thần bí, thẳm dò những bí mật không cho người ta biết. Trong sát na đó, ở nơi xa xa truyền lại một tiếng kêu gọi, điều này khiến Thiện Từ sửng người, muốn quay đầu nhìn lại, đáng tiếc lại không kịp nữa rồi. Kết quả là, tiếng thở dài u oán vang vọng trong âm thầm, tầng kết giới không thấy được lại chính là một cánh tay ma, trong lúc không hay không biết đã thay đổi tương lai của Thiện Từ, biến đổi cả thiên hạ.
Gió tuyết bao trùm, đón gió bay lên, chuyện này cũng là việc bình thường đối với cuộc sống của người tu đạo sống trên Băng Nguyên. Lúc này, Phỉ Vân đã cảm nhận được mùi vị nào, nhưng cảm thụ của hắn lại khác hẳn với rất nhiều những người tu đạo. Bên cạnh, Thiên Lân cười điềm nhiên, trong mắt mờ hiện thần thái dụ người, tràn ngập tự tin và kiêu ngạo. Tuyết Hồ chậm lại phía sau vài trượng, mỉm cười nhìn Phỉ Vân và Thiên Lân, khóe miệng hơi mỉm cười.
Từ khi bắt đầu rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân đã tỏ ra nhiệt tình mà thẳng thắn, dẫn Phỉ Vân đi nhanh chóng, đón gió bay lên. Loại hành vi này có thể nói là không khác thường, cũng không cần phải đề cập đến làm gì. Nhưng Phỉ Vân đi theo bất ngờ phát hiện, bản thân hắn và Thiên Lân kề vai cùng đi, bản thân có thể cảm ứng được sự xâm thực và lực cản của gió tuyết rõ ràng, mà Thiên Lân bên cạnh lại không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng ngăn trở nào. Phát giác được tình hình như vậy, Phỉ Vân đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, thứ hai lại nghĩ đến hỏi xem, nhưng cuối cùng hắn nhịn lại được, bởi vì hắn muốn thử coi, xem bản thân có thể giống như Thiên Lân được hay không. Đối với Phỉ Vân anh tuấn bất phàm, tuổi hắn lớn hơn Thiên Lân, lòng tự tôn rất mạnh mẽ. Nếu như chuyện gì Thiên Lân có thể làm được, vì sao bản thân lại làm không được? Có suy nghĩ như vậy, Phỉ Vân trên đường đều không nói, ngầm điều chỉnh trạng thái thân thể, vừa lưu ý tình trạng của Thiên Lân, trong âm thầm tiến hành thực nghiệm.