Do không chịu được áp lực to lớn, Lộc Di Phong ra tay trước.
Thời khắc đó ông đã mất đi bình tĩnh lạnh lùng, vì thế cũng quên mất khoảng cách giữa hai bên, chớp mắt đã hóa thành một mũi tên sáng bắn thẳng vào ngực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Như vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao múa chiến đao, ngọn đao không gì ngăn được vừa hay gặp phải một chiêu của Lộc Di Phong, hai bên chớp mắt đã kích hóa, sức nổ đáng sợ của nó đã đánh tan toàn bộ công kích của ba người bị chậm hơn một bước.
Tiếng kêu giữa chừng phá vỡ không trung, Lộc Di Phong trước sau hai lần bị đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh trúng, nguyên thần bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, chớp mắt đã biến thành hư vô.
Ở bên ngoài, Cơ Tuyết Ny và Mạc Ngôn vừa thất kinh vừa tức giận, hai người đau đến run lẩy bẩy, lại không dám coi thường vọng động.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt đau khổ, quát lên:
- Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ngươi tàn độc như vậy, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ ăn được quả ác của mình.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao không thèm để ý nói:
- Người không chết được, chuyện tương lai ngươi không cần phải suy xét, bởi vì ngươi sống không được đến ngày đó. Đến đây, thời gian không còn sớm, từ đây đến Đằng Long cốc rồi quay lại hẳn cần không ít thời gian.
Giang Thanh Tuyết biến sắc, hỏi lại:
- Ngươi cũng biết rồi?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Ngươi cho rằng có thể giấu diếm qua ta được chăng? Ngươi có tính toán nhỏ bé nào ta cũng đều biết rõ ràng. Bây giờ các ngươi nếu thích trầm lặng, thế thì ta đánh từng người, dù sao cũng không cần nhiều thời gian.
Thanh chiến đao múa lên, bá khí rạch ngang trời.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói đến đó, người thứ nhất hắn chọn chính là Mạc Ngôn.
Cơ Tuyết Ny thấy vậy thất kinh, nhắc nhở:
- Mạc Ngôn cẩn thận, không thể đỡ thẳng được.
Mạc Ngôn không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ, lập tức chọn lựa né tránh.
Nhưng Tuyết Ẩn Cuồng Đao là người như thế nào, hắn đã có lòng muốn bắt chết một người thì làm sao có thể để cho người đó chạy thoát được.
Thân thể loáng lên, ngàn vạn bóng sáng, vô số ảo ảnh từ bốn phương ập đến vây phủ quanh người Mạc Ngôn, cho dù ông né tránh thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi.
Phát hiện được nguy hiểm, Mạc Ngôn trong lòng thê lương, dường như hiểu ra phải chết, miệng la lên một tiếng đau thương, toàn thân ánh sáng rực rỡ, một tâm tình coi cái chết như trở về đau thương chớp mắt đã tràn ngập chung quanh.
Cơ Tuyết Ny cảm ứng được khí tức này, lớn giọng nói:
- Mạc Ngôn, không được làm chuyện ngu xuẩn, chúng ta còn có quân cứu.
Lắc đầu nhè nhẹ, Mạc Ngôn nói:
- Chỉ cần chết để hỗ trợ mọi người, thế là đáng giá. Bây giờ, hãy để ta phá vỡ tầng kết giới này, mọi người nhớ nắm vững cơ hội.
Còn đang nói, Mạc Ngôn toàn thân xuất hiện lửa đỏ, ông dùng Huyền Dương thần quyết của Ly Hận thiên cung đốt cháy cơ thể huyết nhục của mình để đổi lấy sức mạnh to lớn.
Giang Thanh Tuyết thấy vậy, lớn giọng nói:
- Mạc đại hiệp, dừng lại nhanh.
Mạc Ngôn không nói, ý niệm kiên định, một mình thúc động pháp quyết trong cơ thể.
- Không tồi, ngươi thật sự không sợ chết, không ngờ thi triển thuật xuất nguyên thần hủy diệt, dự tính phân cao thấp với ta, thế thì ta thành toàn cho ngươi.
Dứt lời, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải giơ cao, thanh chiến đao lấp lánh, toàn thân phát ra ánh đỏ rực, tầng tầng lớp lớp sóng ánh sáng khuếch tán ra chung quanh, khi đến chỗ nào thì không gian ngưng đọng, nhiệt độ lên cao, tạo thành một kết giới nóng bỏng, đánh vỡ lưới sáng phòng ngự của Quách Kiến, khiến hắn và Tiết Phong rơi vào chỗ chết.
Giang Thanh Tuyết và Cơ Tuyết Ny ra sức phòng ngự, hai người tu vi bất phàm tạm thời còn có thể ổn định, bất quá nhìn tình thế cũng khó mà giữ được lâu.
Mạc Ngôn giận dữ mắt trợn tròn, hai tay bắt quyết, toàn thân lửa từ đỏ rực chuyển thành xanh tím, cơ thịt nhanh chóng phân hủy hóa thành một luồng động lực liên tục không ngừng theo sự thúc động của ông để chóng lại khí bá đạo từ Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Nhưng do thực lực cách xa, Mạc Ngôn thiêu hủy cơ thể huyết nhục tuy khiến sức mạnh của ông tăng hẳn, nhưng so với Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn lực thi triển còn có khoảng cách rất lớn.
Phát hiện được sự thực này, Mạc Ngôn hơi đau đớn, ánh mắt lơ đãng quét qua mọi người, phát hiện Tiết Phong thoi thóp thở, trong mắt đột nhiện có được quyết định.
Thời khắc đó, Mạc Ngôn ngửa mặt lên trời than thở, ông cả đời lạnh lùng có chút tự phụ, nhưng hiện nay đối mặt với cường địch không thể nào chống lại được, cuối cùng ôgn chọn lựa cách hủy diệt, quyết định thiêu đốt nguyên thần của bản thân, dùng thuật luyện hồn để gia tăng gấp ba lần sức mạnh của bản thân, liều chết một chiêu với Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Lúc này, cơ thể của Mạc Ngôn đã biến mất, nguyên thần phát sáng của ông bị lửa đỏ vờn quanh bộc phát một luồng thực lực mạnh mẽ kinh người.
Trong trời đất lúc này mơ hồ xuất hiện một hơi thở dài không hiểu, tựa như đau khổ than thở, lại như tiếc hận.
Có lẽ, đối với thiên hạ, Mạc Ngôn chỉ là một nhân vật không ai biết đến, nhưng thời khắc này, trong lòng của Cơ Tuyết Ny, trong lòng của Giang Thanh Tuyết, ông lại là một hào kiệt không sợ sống chết.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao híp nhẹ mắt, quát to:
- Không tồi, cũng tính là nhân vật có tính tàn nhẫn, đáng tiếc việc ngươi cho là được ăn cả ngã về không lại thay đổi khôgn được sự thật.
Chém ra một đao, trời xoay đất chuyển. Tuyết Ẩn Cuồng Đao trong cơn thịnh nộ, một đao sắp đánh xuống chớp mắt hóa thành hào quang, xem ra hư vô khó phân biệt, thực tế thì thời gian vặn vẹo, trời đất rung động, chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Ngôn.
Theo sự gia tăng sức mạnh, linh thức của Mạc Ngôn cũng trở nên nhạy bén. Ông nắm bắt được một chiêu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, phát hiện bản thân căn bản không đủ sức chống đỡ, trong lòng không khỏi than thở.
Nhưng thời gian cũng không chờ đợi, Mạc Ngôn không kịp suy xét, ông đã hành động khác thường, đem nguyên thần sắp sửa bị hủy diệt chớp mắt hóa thành một cột sáng, né tránh một chiêu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đổi thành bắn thẳng lên trời, ý định phá vỡ kết giới do Tuyết Ẩn Cuồng Đao bố trí.
Hành động này vượt ngoài dự đoán của mọi người, Tuyết Ẩn Cuồng Đao sau khi phát động thế công, tuy phát hiện lại không kịp ngăn cản, lập tức ý niệm chuyển đổi, thu hồi một bộ phận chân nguyên, đổi thành bắt chặt lấy Cơ Tuyết Ny và Giang Thanh Tuyết.
Như vậy, chỉ nghe âm thanh to lớn vang lên, kết giới vỡ nát, cột sáng rực rỡ phá mây rạch trời, duy trì một lúc trên Băng Nguyên rồi dần dần biến mất.
Khi đó, Cơ Tuyết Ny và Giang Thanh Tuyết cùng bay ra ngoài, đáng tiếc Tuyết Ẩn Cuồng Đao đã sớm phòng bị, hai người phụ nữ tuy gắng sức giãy dụa lại vẫn không hề thoát khỏi hạn chế của y.
Như vậy, Giang Thanh Tuyết bỏ chuyện thoát chạy, truyền âm nhắc Quách Kiến để hắn đang trọng thương cố gắng đề chân nguyên, mang Tiết Phong đã hôn mê bay thẳng về phía xa xa.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hoàn toàn không để ý, đối với hai nhân vật không đủ sức nặng, y căn bản không thèm quan tâm.
Chăm chú nhìn hai người phụ nữ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại bố trí kết giới kín bưng, sau đó buông thả hai người, tự phụ nói:
- Chỉ còn lại các ngươi, có bản lĩnh gì đừng ngại thể hiện để tránh sau này bị hối tiếc.
Cơ Tuyết Ny nhìn Giang Thanh Tuyết, khẽ thở dài nói:
- Liên lụy đến ngươi, quả thật là xin lỗi.
Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:
- Đổi tiền bối lại là ta, cũng sẽ chọn lựa tương tự như vậy, hà tất phải nói chuyện này. Đến đây, nếu đã không cách gì né tránh, chi bằng quang minh chính đại đánh một trận, dùng sinh mạng của bọn ta để đưa hắn vào tuyệt cảnh.
Cơ Tuyết Ny không hiểu, hỏi lại:
- Câu cuối cùng của ngươi có ý như thế nào?
Giang Thanh Tuyết điềm nhiên cười nói:
- Trận chiến hôm nay, chúng ta chết ở nơi này. Không bao lâu sau, Dịch viên chưởng giáo sẽ tự mình đến Băng Nguyên để báo thù cho chúng ta.
Cơ Tuyết Ny nghe vậy gật đầu nói:
- Câu này có lý. Với uy danh của Lâm chưởng giáo, một khi ông ta xuất hiện ở Băng Nguyên, tên Tuyết Ẩn Cuồng Đao này muốn sống cũng không dễ dàng gì.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa nghe cười lớn nói:
- Quả thật là ngây thơ, ngươi cho là Dịch viên chưởng giáo đến đây có thể tạo thành uy hiếp cho ta chăng.
Giang Thanh Tuyết hừ giọng nói:
- Không cần phải đắc ý, ta tất nhiên tu vi không bằng ngươi, nhưng Dịch viên chưởng giáo uy danh thiên hạ, Âm Dương pháp quyết huyền diệu tuyệt luân. Muốn thu thập người, thì người thừa sức.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao khinh thường nói:
- Chỉ một tiểu tử lông tơ như hắn, lão phu còn chưa để vào mắt.
Giang Thanh Tuyết hơi giận, quát lên:
- Câm miệng lại, chớ có vô lễ với chưởng giáo bổn phái. Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi mạnh đến thế nào, cho dù Ngũ Sắc Thiên vực của ngươi có thực lực đến thế nào, các ngươi muốn xâm nhập nhân gian thì trước tiên phải hỏi đến Dịch viên của ta. Không có sự đồng ý của chúng ta, các ngươi chớ mong hoành hành ở nhân gian.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Khẩu khí quả không nhỏ, chỉ một cái Dịch viên nhỏ bé cũng dám cuồng vọng như vậy, sớm muộn có một ngày ta sẽ hủy diệt nó luôn.
Giang Thanh Tuyết lạnh lùng nói:
- Đắc tội với Dịch viên thì ngươi sẽ hối hận.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy nàng cố chấp như vậy, có vài phần hứng thú hỏi lại:
- Bằng vào điều gì đây?
Giang Thanh Tuyết nghiêm túc nói:
- Bằng vào hai chữ.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh ngạc nói:
- Hai chữ gì đây.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt trang nghiêm, gằn từng chữ:
- Lục Vân.
Cơ Tuyết Ny nghe vậy thất kinh, vọt miệng nói:
- Thất giới chi thần – Lục Vân!
Tuyết Ẩn Cuồng Đao sửng người, không nói một chữ, rõ ràng y đã từng nghe qua danh tiếng của Lục Vân.
Dù sao trong Tu Chân giới, nếu nói không biết Dịch viên thì người ta còn có khả năng tin, nếu nói có người không biết Lục Vân, thế thì tuyệt đối không có khả năng.
Thấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao không nói, Giang Thanh Tuyết đánh mắt cho Cơ Tuyết Ny, hai người tung mình lên, nắm đúng lúc Tuyết Ẩn Cuồng Đao xuất thần để triển khai công kích.
Bên trái, Cơ Tuyết Ny hai tay nắm chặt kiếm giơ cao quá đầu, toàn thân ánh sáng một đỏ một trắng tầng tầng vây phủ, theo sự thúc động của bà nhanh chóng hội tụ trên đỉnh của trường kiếm, phát ra làn sáng trắng đỏ, liên tục không ngừng kéo dài lên trời.
Rất nhanh, một cột kiếm dài vài trăm trượng xuất hiện trước mắt Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lóe lên chợt tắt rồi lại lóe, cột sáng một đỏ một trắng ẩn chứa khí tức khiến người khác úy kị nhanh chóng chém thẳng xuống y.
Bên tay phải, Giang Thanh Tuyết bay lên, hai tay bắt quyết, trường kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu, vừa dựng đứng xoay tròn, vừa phát ra ánh sáng đỏ rực.
Sau lưng, lửa cháy hừng hực vô tận khó thành vòng đang bành trướng với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một con phượng hoàng màu đỏ như máu vài trăm trượng, vừa ngửa mặt kêu dài, vừa múa hai cánh phát xuất ngọn lửa rực rỡ.
Khi khí thế dâng cao đến cực điểm, Giang Thanh Tuyết quát to một tiếng, hai tay bắt quyết trước ngực đột nhiên giơ cao, trường kiếm xoay tròn nắm chắc, ầm ầm chém thẳng xuống Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Thời khắc đó, con phượng hoàng máu ở sau lưng của Giang Thanh Tuyết phốc xuống, trong quá trình xông đến dần dần chuyển hóa thành một thanh kiếm ánh sáng, mục tiêu bắt chặt vào đầu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Đối mặt với công kích của hai người, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh một tiếng, tuy ra tay chậm một chút, nhưng khí thế mênh mông rộng rãi, chiêu thức đơn giản.