Thiên Lân cười cười, quay đầu liếc Hạ Kiến Quốc đi theo phía sau, hỏi lại:
- Cốc chủ dự tính nghe ở đây hay để con quay về Đằng Long phủ mới nói?
Triệu Ngọc Thanh hỏi ngược lại:
- Con thấy nơi nào thích hợp đây?
Thiên Lân trầm ngâm trả lời:
- Nếu nói thích hợp thì tự nhiên người càng ít càng tốt. Nhưng cứ như thế, phỏng chừng có nhiều người trong lòng cứ ghi lại mãi không quên được,
Dứt lời, Hạ Kiến Quốc cũng hạ xuống, cung kính thi lễ vấn an.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Không cần đa lễ, lệnh sư đã quay lại rồi, chi bằng con đi thăm người, phỏng chừng ông ấy có chuyện muốn nói.
Hạ Kiến Quốc hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu lui ra quay về cốc liền.
Đợi Hạ Kiến Quốc đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Được rồi, con nói đi.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Lai lịch vật đó con đã tra ra rõ ràng, nó xuất phát từ Ngũ Sắc Thiên vực, chính là một trong ba loại binh khí của Ngũ Sắc Thần Vương, có tên là Hồng Vân Ngũ Thái Lan, chính là dấu hiện xâm nhập nhân gian của Ngũ Sắc Thiên vực.
Triệu Ngọc Thanh cau mày nói:
- Tin tức này hơi bí ẩn, hẳn con không phải tự mình tra ra phải không?
Thiên Lân thản nhiên trả lời:
- Đây là Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ nói cho con biết. Lúc đó, con và Hạ Kiến Quốc đến nơi đó … Ngay khi con sắp sửa tiến vào trong kết giới, hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện ngăn cản con vào tiếp tục.
Thiên Lân tốn không ít thời gian kể lại một lượt.
Lúc này, bầu trời xa xa truyền đến một luồng khí tức quen thuộc đang nhanh chóng tiến gần phía này khiến bốn người chú ý.
Liếc về chân trời, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đó là Phi Hiệp, xem chừng hắn có tin tức.
Thiên Lân không nói, yên lặng chờ đợi, giây lát sau, Phi Hiệp xuất hiện ở trên đầu mọi người.
Hạ mình xuống, Phi Hiệp chào hỏi trước, sau đó nói:
- Sư tổ, Từ sư huynh mấy người vẫn còn loanh quanh thu thập tin tức, vì thế đặc biệt phái con quay lại nói một tiếng để tránh khiến mọi người lo lắng.
Triệu Ngọc Thanh thấy hơi quái dị, hỏi lại:
- Vì sao như thế, trong đó có nguyên nhân thế nào, con hãy nói rõ ràng cẩn thận.
Phi Hiệp vẻ mặt bất an, lập tức đem tình hình lúc đó kể hết một lượt, cuối cùng nói:
- Con đoán có khả năng là Từ sư huynh háo thắng, vì thế …
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Được rồi, ta biết rồi, con hãy về cốc trước đi.
Phi Hiệp vâng một tiếng, tung mình bay vào trong Đằng Long cốc.
Đợi Phi Hiệp rời đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thiên Lân, con tiếp tục đi.
Gật nhè nhẹ, Thiên Lân nói:
- Theo lời của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, con hiểu được không ít chuyện liên quan đến Hồng Vân Ngũ Thái Lan, nghe nói nó có phòng ngự mạnh nhất … hơn nữa, khi Ngũ đại thần tướng tề tụ vào trong, Hồng Vân Ngũ Thái Lan liền có thể phát xuất uy lực gấp mười lần, thế gian sợ là không ai có thể địch lại. Muốn ngăn cản Ngũ Sắc Thần Vương xâm nhập, thứ nhất là phải nghĩ cách hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thái Lan, nếu không cách gì làm được, thế thì phải ngăn cản không cho Ngũ đại thần tướng tiến vào bên trong đó.
Những lời kể này của Thiên Lân lược bớt một số bí ẩn, nhưng về đại thể lại rõ ràng vô cùng.
Triệu Ngọc Thanh mặt không chút biểu tình, nhìn Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng, điềm nhiên nói:
- Tình thế càng lúc càng quỷ dị, xem ra tai nạn lần này chắc lay động cả trời đất.
Phương Mộng Như cảm thán nói;
- Phân tích từ tình hình nắm vững được hiện nay, tai kiếp khủng khiếp lần này so với hai mươi năm trước càng thêm phần mãnh liệt, càng khiến người ta không kịp trở tay.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Nhân vật khác nhau, mạng số khác nhau. Có lẽ con đường sau hai mươi năm thêm phần quanh co hơn trước đây.
Thiên Lân để ý vẻ mặt ba người, thấy trong lòng họ có che giấu chuyện gì, vì thế hiếu kỳ hỏi:
- Cốc chủ, có còn phát sinh chuyện gì nữa không?
Triệu Ngọc Thanh chăm chú nhìn Thiên Lân, rất lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác, nhẹ giọng nói:
- Sau khi con đi rồi liền phát sinh hai chuyện. Thứ nhất là ở dưới một ngọn núi băng, Lâm Phàm phát hiện một chuyện quỷ bí… Thứ hai, một đoàn người Thiên Tà tông gặp phải Vô Tướng khách, giữa bọn họ phát sinh chuyện khiến người ta không ngờ được …
Lắng nghe cẩn thận, Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên nói:
- Tử Vong thành chủ nếu thật sự là Diệt Phật Ma Tôn, Băng Nguyên không phải nguy hiểm sao?
Triệu Ngọc Thanh than thở;
- Chuyện đến trước mắt, không sao né tránh. Chúng ta chỉ có thể đối mặt. Bây giờ …
Đột nhiên ngửng đầu, Triệu Ngọc Thanh chăm chú nhìn về phía xa xăm, trên mặt toát ra vẻ tình cảm bi thương.
Phương Mộng Như thấy vậy, ôn nhu nói:
- Đại sư huynh, huynh sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ, lắc đầu không nói.
Thiên Lân hơi hiếu kỳ, ngầm ngưng thần tra xét, nhờ vào thần hiệu của Băng Thần quyết, ý thức chớp mắt đã khuếch tán ra chung quanh, vô số tin tức truyền vào trong đại não, bắt đầu tự động phân tích chỉnh lý lại.
Giây lát sau, một số hình ảnh truyền vào tầm nhìn của Thiên Lân, hình chiếu rõ ràng trong đầu hắn lập tức khiến hắn la lên thất thanh.
- Không hay rồi, Từ Tĩnh gặp nguy hiểm, ba người kia đã chết trong tay những người của Tây vực Bạch Đầu sơn.
Phương Mộng Như thất kinh, lạnh lùng nói:
- Những người này thật to gan, không ngờ dám tàn sát bổn môn đệ tử ở Băng Nguyên. Sư huynh, lần này để muội đi tiêu diệt bọn chúng.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu thở dài, khổ sở nói:
- Đây là định mệnh, ai cũng không cách gì thay đổi được. Trước mắt, Sở thiếu hiệp của Trừ Ma liên minh đã đến kịp, Từ Tĩnh hẳn có thể thoát qua nạn này.
Nói rồi xoay người quay vào, Triệu Ngọc Thanh mang theo đau thương nhàn nhạt quay về Đằng Long cốc.
Phương Mộng Như thấy vậy lắc đầu thở dài, yên lặng giây lát rồi cũng rời đi.
Cứ như thế, ở cửa cốc chỉ còn lại hai người Tuyết Sơn thánh tăng và Thiên Lân.
Đưa mắt nhìn về chân trời, Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ dị khẽ nói:
- Thiên Lân, về Diệt Phật Ma Tôn, ta có một câu muốn nói với con.
Thiên Lân không hiểu, nghi hoặc nói:
- Thánh tăng có gì giáo huấn, Thiên Lân tự nhiên ghi nhớ trong lòng.
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn tuyết trắng trên trời, khe khẽ lẩm bẩm:
- Nhớ kỹ ngàn vạn lần không quên, không bao giờ được nhìn vào ánh mắt của hắn đang nhắm. Mỗi lần con mắt ấy mở ra, chắc chắn sẽ có người chết.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đa tạ thánh tăng nhắc nhở. Nhưng con không hiểu rõ, người vì sao muốn nói cho con biết chuyện đó.
Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy không đáp, trầm ngâm rất lâu rồi mới trả lời:
- Cho con biết chuyện này bởi vì có một ngày con sẽ gặp ông ta.
Thiên Lân hiếu kỳ nói;
- Con sẽ cùng gặp ông ta? Thiện Từ hay là những người khác sẽ không gặp?
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Thiện Từ và con khác nhau, vòng Phật châu trên cổ hắn có thể xua đuổi được mọi thứ tà khí. Còn về những người khác, không gặp là may mắn, gặp phải là định sẵn, ai cũng không cách gì thoát được.
Dứt lời, Tuyết Sơn thánh tăng lóe lên đi liền.
Thiên Lân hơi chần chừ một lúc, sau đó tung mình bay vào trong cốc, đi đến chỗ Tân Nguyệt ở, liền gặp Tân Nguyệt, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết.
Vừa gặp, Tân Nguyệt phát giác Thiên Lân vẻ mặt hơi khác lạ, hỏi liền:
- Thế nào rồi, ngươi có tâm sự à?
Thiên Lân vẻ mặt trầm ngâm, liếc ba người phụ nữ, hỏi:
- Những người khác đâu?
Tân Nguyệt nói:
- Ngươi muốn hỏi ai?
Thiên Lân chần chừ một lúc, hỏi lại:
- Tam sư bá và Tuyết Xuân của nàng ở nơi nào rồi?
Tân Nguyệt kỳ quái, Thiên Lân và hai người này quan hệ không tốt, lúc này vì sao lúc này lại hướng đến hai người?
Giang Thanh Tuyết quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, nhẹ giọng nói:
- Đệ có chuyện gì muốn giấu bọn ta?
Vũ Điệp nói;
- Nhìn vẻ mặt của huynh hẳn không phải là chuyện tốt rồi.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Nhóm Từ Tĩnh năm người, ngoại trừ Phi Hiệp quay lại báo tin ra, còn lại bốn người chỉ có Từ Tĩnh may mắn thoát chết, ba người còn lại đều chết trong tay bốn đứa trẻ con tóc bạc của Tây vực Bạch Đầu sơn rồi.
- Cái gì? Chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao trong cốc không có bất kỳ tin tức nào?
Kinh hãi nhìn Thiên Lân, Tân Nguyệt vẻ mặt đau thương.
Giang Thanh Tuyết và Vũ Điệp trong lòng khiếp sợ, vừa trải qua chuyện của Ly Hận thiên cung, lập tức gặp phải chuyện như vậy, làm sao không khiến người ta cảm thấy đau thương cho được.
Thiên Lân nhìn ba cô, khẽ than thở:
- Chờ thêm chốc nữa, Từ Tĩnh hẳn sẽ được mấy người Sở đại hiệp mang về.
Tân Nguyệt hỏi:
- Chuyện này còn có người nào biết được?
Thiên Lân đáp:
- Cốc chủ và thánh tăng mấy người đã biết rồi.
Tân Nguyệt biến sắc, trầm giọng nói:
- Đi thôi, đến Đằng Long phủ.
Dứt lời xoay người vội vàng đi liền.
Thiên Lân, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết theo sát phía sau, bốn người giây lát đã đến Đằng Long phủ, lại phát hiện những môn hạ nhân vật trọng yếu của Đằng Long cốc đều đã có mặt.
Ngoài ra, Tuyết Sơn thánh tăng, Thiện Từ, Trần Phong, Quách Kiến cũng có mặt. Cao thủ Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông chưa thấy đến.
Thấy bốn người Tân Nguyệt đến rồi, Đinh Vân Nham nói;
- Sư phụ, người đã đông đủ, người có điều gì xin tuyên bố.
Triệu Ngọc Thanh không nói, ánh mắt quét qua mọi người, vẻ ẩn chứa vài phần thương nhớ.
Phương Mộng Như thấy vậy, than nhẹ:
- Sư huynh, hà tất phải một mình chịu đựng như vậy?
Hàn Hạc thấy kỳ quái, hỏi lại:
- Sư muội, muội có chuyện gì che giấu chúng ta?
Phương Mộng Như khổ sở nói:
- Muội biết được một số tin tức không tốt, nói ra mọi người có thể sẽ đau thương.
Hàn Hạc vẻ mặt biến hẳn, mơ hồ suy đoán được điều gì, khuôn mặt già nua xuất hiện một chút thương tang.
Lý Phong nghe vậy, mặt đầy mơ hồ nhìn mọi người, hỏi lại:
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh lập tức khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh trước đây, nhìn mọi người trước mặt nhẹ nhàng nói:
- Chí Bằng, Tuyết Xuân, Phi Hiệp, ba con đến đứng giữa.
Ba người bị nhắc tên vẻ mặt mơ hồ, sửng sờ đi đến giữa, không hiểu nhìn quanh.
Triệu Ngọc Thanh nhìn ba người, vẻ mặt phức tạp chầm chậm nói:
- Cho các con biết một chuyện, bốn người Từ Tĩnh có chuyện rồi.
Thanh âm rất nhẹ lại có đau thương nhàn nhạt, vang lên trong tai ba người hệt như gió êm, hoàn toàn không ồn ào. Nhưng chính câu nói không ồn ào này lại khiến mọi người kêu lên sợ hãi.
- Cái gì, có chuyện rồi? Xảy ra chuyện thế nào rồi?
Thanh âm nóng nảy bất an vang vọng trong Đằng Long phủ.
Mọi người cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, hy vọng có thể nhận được câu trả lời từ ông.
Triệu Ngọc Thanh không nói, ánh mắt trầm lặng nhìn lên trần phủ, điều này khiến vô số người cảm thấy bất ổn.
Mọi người thấy kỳ quái, cùng quay đầu nhìn lối vào, giây lát sau quả nhiên thấy được Sở Văn Tân, Chu Kiệt, Tiết Phong và Từ Tĩnh bị thương đang tiến vào.