- Ta luôn quan sát kiếm quyết của Quý Hoa Kiệt. Tuy rõ ràng nhìn ra có tính chất Đạo giáo, nhưng xét ra chênh lệch khá lớn với Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên.
Trần Phong nghi hoặc:
- Sư tỷ đã từng thấy qua Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên?
Giang Thanh Tuyết than nhẹ:
- Chưa hề, bất quá ta nghe chưởng môn đề cập qua, ít nhiều cũng có hiểu biết.
Trần Phong cau mày nói:
- Như vậy, Quý Hoa Kiệt đó không phải môn hạ Đạo viên?
Giang Thanh Tuyết chần chừ trả lời:
- Điều này không nói rõ ra được, có lẽ hắn trước giờ luôn che giấu thực lực, vì thế không dễ phán đoán được.
Thiếu nữ Ngô Viện Viện nghe vậy, hiếu kỳ hỏi:
- Đạo viên ở đâu?
Giang Thanh Tuyết sửng người một chút, nhẹ giọng nói:
- Đạo viên hai mươi năm trước ở trên Thiên Thương sơn.
Ngô Viện Viện ngạc nhiên, mơ hồ nói:
- Hai mươi năm trước? Vì sao bây giờ không còn?
Giang Thanh Tuyết không đáp, Trần Phong lại thở dài nói:
- Bởi vì hai mươi năm trước, toàn phái Đạo viên đã bị hủy diệt rồi.
Ngô Viện Viện không nói, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt lơ lửng bất động, vẻ mặt thản nhiên.
Phiêu Linh khách dừng lại cách ba trượng, trong ánh mắt ẩn chứa sự bất an.
Vô Tướng khách tay trái bị chém đứng, trong lòng giận dữ vô cùng, sau khi ổn định được thân thể liền nhanh chóng xông đến, thi triển Tàn Phong thối pháp, mục đích từ cướp đoạt U Mộng Lan trở thành thù hận.
Rất rõ ràng, những điều gặp phải trong đời sẽ tạo nên thay đổi, tâm trí và mục đích của người ta cũng sẽ chuyển biến theo.
Hoàng Kiệt lúc ẩn lúc hiện như bóng ma, trong lúc Quý Hoa Kiệt còn chưa hiểu rõ thì hắn đã xuất hiện bên cạnh.
Đến lúc này, Quý Hoa Kiệt hành động bị hạn chế, khiến cho Phiêu Linh khách vốn có phần lo lắng cũng gia nhập vào vòng chiến.
Đến lúc đó, Thiên Lân vừa hay giết chết Ma Vu, xuất hiện trước mắt mọi người.
Thiên Lân vừa dự tính ra tay hỗ trợ Quý Hoa Kiệt, bầu trời từ xa truyền đến một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt khiến Thiên Lân chú ý.
Ai lại xuất hiện nơi đây vào lúc này?
Đến vì U Mộng Lan hay còn có ý đồ khác đây?
Trong lúc đang suy tư, những người xem quay đầu nhìn lại truy xét, chỉ thấy một cột gió trắng như tuyết trên Băng Nguyên đang di động với tốc độ rất nhanh trong gió tuyết, không bao lâu đã ở ngoài một dặm.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, khuôn mặt anh tuấn hơi nghi hoặc, người đến khí tức hơi quen thuộc, lại có vài phần khác lạ, thật ra là ai vậy?
Tân Nguyệt, Thiện Từ, Giang Thanh Tuyết mấy người nhìn cột gió đến gần, trong mắt vẻ nặng nề, suy đoán mục đích của người đến đây.
Tây Bắc Cuồng Đao ồ lên kinh ngạc, dường như phát hiện được gì nhưng lại không nói câu nào cả.
Chỉ có Ứng Thiên Tà vẻ mặt không thay đổi khiến người ta không đoán ra được tâm tình của hắn.
Không bao lâu, cột gió màu trắng như tuyết đến gần, tốc độ của nó không giảm, xông thẳng đến mấy người Quý Hoa Kiệt, Phiêu Linh khách đang giao chiến, rẻ đôi bọn họ.
Đến lúc này, mọi người ở đó ánh mắt tập trung nhìn lại cột gió kia, dò xét và phân tích thân phận của người đến.
Bật cười ha hả, cột gió biến mất để lộ một hình bóng toàn thân đầy lông mao.
Hình bóng này hơi quái dị, hệt như một quả cầu tuyết, nhìn không thấy tứ chi và mặt mũi nhưng lại có thể cảm ứng được luồng khí tức mãnh liệt từ người đó.
Quý Hoa Kiệt nghi hoặc không hiểu, không biết người này.
Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách và Hoàng Kiệt mỗi người một phương, kinh ngạc nhìn người mới đến, rõ ràng không biết người này.
Bên ngoài, Tây Bắc Cuồng Đao và Tân Nguyệt ồ nhẹ một tiếng, dường như đã biết người mới đến nhưng lại còn vài phần chưa khẳng định được.
Thiên Lân nhìn hình bóng đầy lông mao như tuyết, cau mày nói:
- Tuyết Nhân, thì ra là ngươi. Không ngờ sau một năm, chúng ta lại có thể gặp gỡ.
Té ra nhân vật như quả cầu tuyết đó chính là quái nhân Tuyết Nhân của Băng Nguyên.
Nghe có người kêu được tên của mình, Tuyết Nhân lập tức xoay lại, thân thể cuộn tròn từ từ giãn ra để lộ bốn chân tay và đầu, nhìn trừng trừng Thiên Lân.
Ban đầu, Tuyết Nhân chỉ hiếu kỳ, nhưng chốc lát sau, trong mắt hắn đã hiện lên vẻ giận dữ.
- Tiểu tử thúi, té ra là ngươi. Ta muốn chém ngươi thành tám chín mảnh.
Lời còn vang bên tai, Tuyết Nhân lóe lên xông đến cùng với một luồng khí lạnh sắc bén đánh thẳng vào người Thiên Lân.
Lùi lại, Thiên Lân đánh mắt với chiêu này, cười nhẹ nói:
- Một năm không gặp, xem ra ngươi vẫn còn nhớ đến ta. Nhưng hôm nay ngươi đến đây vì ta hay bởi vì chuyện khác?
Tuyết Nhân nghe vậy đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc mọi người, ánh mắt dừng ở Quý Hoa Kiệt, quát lên:
- Tiểu tử, nhanh giao U Mộng Lan ra, ta sẽ tha tội chết cho ngươi.
Quý Hoa Kiệt lạnh lùng đáp:
- Giao ngươi vật đó chẳng phải sẽ phụ một phen nhiệt tình cả mấy vị bằng hữu đây sao?
Tuyết Nhân giận dữ nói:
- Rắm thối. Có ta ở đây ai dám không phục?
Quý Hoa Kiệt mỉa mai:
- Bộ dạng ngươi như vậy sợ là có bao nhiêu ngươi phục đây?
Tuyết Nhân bị chọc như vậy, giận dữ nhìn Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách ba người rồi quát lên:
- Các ngươi có không phục hãy đứng ra đây cho ta?
Bật cười lạnh một tiếng, Hoàng Kiệt không thèm trách Tuyết Nhân cuồng vọng mà phản bác lại:
- Ở đây mọi người đều đứng cả, không có người nào ngồi hết.
Ý này rất rõ ràng, ở đây không có người nào phục hết.
Tuyết Nhân rất giận, rống lên:
- Tiểu tử, ngươi bằng vào đâu mà dám đến giương oai ở Băng Nguyên?
Hoàng Kiệt trừng Tuyết Nhân, trong mắt rực ánh sáng, một luồng sức mạnh vô hình dao động ở đó không ngớt.
Rất nhanh, Tuyết Nhân toát ra vẻ kinh ngạc, hơi bất ngờ lên tiếng:
- Nhìn không ra ngươi còn có chút bản lĩnh, sư phụ ngươi là ai?
- Môn phái Cửu Hư, chí tôn trong trời đất. Ta chính là một trong Cửu Hư lệnh sứ.
Tuyết Nhân khinh miệt nói:
- Môn phái Cửu Hư là cái quái gì? Căn bản không có danh tiếng gì nhiều. Hay ngươi hãy ngoan ngoãn bỏ đi để tránh phải mất đi tính mạng.
Hoàng Kiệt rất giận, tức tối nhìn Tuyết Nhân, vốn muốn nói lại mấy câu, nhưng suy nghĩ một lát thấy thời cơ chưa đến, đành cố nén lửa giận, hừ giọng nói:
- Nếu ngươi muốn sống lâu, tự nhiên sẽ biết được môn phái Cửu Hư của ta là gì.
Tuyết Nhân thấy giọng nói hắn mềm đi, trong lòng hơi đắc ý. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui mục đích của lần này cũng không muốn chọc hắn nổi giận, vì thế hừ hai tiếng rồi quay sang nhìn Phiêu Linh khách, chất vấn:
- Ngươi thì sao? Có đi hay không?
Phiêu Linh khách luôn ngầm thăm dò thực lực của Tuyết Nhân, phát hiện hắn tu vi kinh người, trong lòng hơi lo lắng.
Lúc này, khi Tuyết Nhân hỏi đến, Phiêu Linh khách đổi ý, lạnh lẽo đáp:
- Đi hay ở dường như không quan hệ lắm với ngươi. Nếu ngươi muốn cướp U Mộng Lan, người thứ nhất phải hỏi đến chính là người đang giữ U Mộng Lan. Kế đến chính là những người cướp đoạt, cuối cùng mới đến người quan sát. Nếu không thể khiến những người ở đây tâm phục, cho dù ngươi đoạt được U Mộng Lan cũng bất quá chỉ làm mình chết nhanh hơn thôi.
Tuyết Nhân nghe vậy cau mày, hơi suy nghĩ một chút rồi quát lên:
- Câm miệng. Ngươi dám gạt ta, điều này rõ ràng là coi thường ta.
Phiêu Linh khách hừ giọng nói:
- Nếu ngươi cho là chỉ bằng danh hiệu Tuyết Nhân của ngươi có thể uy hiếp mọi người ở đây, ta chỉ có thể nói ngươi là hạng ngu ngốc.
Câu này hơi đả kích, đặc biệt là đối với Tuyết Nhân, cả đời lão hận nhất là người khác mắng mình ngu ngốc, vì thế mất đi khống chế, gầm lên xông thẳng đến Phiêu Linh khách.
Bật cười thần bí, Phiêu Linh khách lóe lên đi liền, rồi hiện ra sau lưng Quý Hoa Kiệt, có ý dẫn dụ Tuyết Nhân truy kích.
Tuyết Nhân không hiểu ý này, chỉ cho là Phiêu Linh khách sợ lão, vì thế đuổi theo không rời, xông thẳng đến.
Cứ như thế, tình hình có phần quỷ dị, người phản ứng hơi chậm sẽ trở thành vật hy sinh để cho Phiêu Linh khách mượn đao giết người.
Quý Hoa Kiệt phản ứng linh mẫn, ngay khi Phiêu Linh khách chuyển động đã mơ hồ đoán được vài phần, vì thế né tránh xảo diệu.
Nhưng Phiêu Linh khách có ý dẫn dụ Tuyết Nhân với Quý Hoa Kiệt, dự tính mượn sức Tuyết Nhân loại trừ Quý Hoa Kiệt, để hắn kiếm được lợi ích.
Vì vậy ba người hình thành một loại quan hệ trốn tìm, Phiêu Linh khách chủ động mọi thứ, Quý Hoa Kiệt né tránh, Tuyết Nhân truy đuổi.
Quanh đó, Hoàng Kiệt và Vô Tướng khách nhìn ra dụng ý của Phiêu Linh khách, tất cả đều trầm ngâm không nói.
Thiên Lân hơi không vui, trầm ngâm giây lát rồi léo xông đến phía trước Tuyết Nhân, cười khẩy nói:
- Cảm giác bị người nắm mũi dắt đi có mới lạ lắm không?
Tuyết Nhân sửng người, hỏi lại:
- Câu này ngươi có ý gì?
Thiên Lân vừa di động vừa trả lời:
- Ngươi truy đuổi như vậy không phải trở thành quân cờ bị người ta lợi dụng sao? Những người này mục đích đều là U Mộng Lan, bọn họ làm sao có thể cam tâm để ngươi đoạt đi được chứ?
Tuyết Nhân không ngu, lập tức hiểu rõ, ngưng không truy đuổi nữa, giận dữ chỉ Phiêu Linh khách quát lên:
- Tên quỷ đáng ghét, đợi sau khi đoạt được U Mộng Lan rồi hãy xem ta sao không diệt ngươi được.
Phiêu Linh khách ngầm than trách, hắn rất tức giận chuyện Thiên Lân nhúng tay vào, nhưng miệng lại không chịu tỏ ra yếu thế nói:
- Không cần cuồng vọng, U Mộng Lan thuộc về ai còn phải so tài rồi mới xác định được.
Tuyết Nhân không để ý đến, đưa mắt nhìn Thiên Lân, cảnh cáo nói:
- Tiểu tử, thù oán riêng một năm trước chút nữa mới tính đến. Bây giờ ngươi hãy đứng qua một bên, đợi sau khi ta đoạt lấy U Mộng Lan rồi mới nói đến thù riêng.
Thiên Lân nhìn Tuyết Nhân, vẻ mặt tươi cười tinh nghịch, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Ngươi một mình cô độc, muốn lấy U Mộng Lan làm gì? Chi bằng chúng ta cùng bàn một chút, xem một năm sau ai có thay đổi to lớn hơn.
Tuyết Nhân không thích bản mặt cười cợt của Thiên Lân, quát lên:
- Câm miệng, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi. Ta muốn U Mộng Lan bởi vì nó là hoa thần của Băng Nguyên, huyền diệu vô cùng, ngươi nghỉ ở đó trong lúc ta quét sạch.
Thiên Lân vẫn cười mỉm như cũ, không thèm để ý nói:
- Băng Nguyên rất lớn, chuyện hoa thần ngươi không cần phải nóng lòng …
Thấy Thiên Lân líu lo nói mãi, Tuyết Nhân lập tức ngộ ra, hỏi liền:
- Tiểu tử, ngươi có lòng muốn lấy hoa sao?
Thiên Lân cười hơi kỳ quái nói:
- Thật ra ta muốn cho ngươi biết, người lấy được U Mộng Lan là bằng hữu của ta, vì thế ta không hy vọng ngươi bị cuốn vào trong đó.
Tuyết Nhân hồ nghi liếc Thiên Lân, rồi lại nhìn Quý Hoa Kiệt, nghi hoặc nói:
- Câu này của ngươi là thật?
Thiên Lân cười đáp:
- Ngươi thấy từ lúc nào ta đã nói chơi với ngươi vậy?
Tuyết Nhân bật cười ha hả, hơi hưng phấn trả lời:
- Chỉ cần câu này không giả, ta liền có thể trước hết bắt giữ ngươi, sau đó mới bức hắn giao U Mộng Lan để trao đổi.
Thiên lân nghe vậy không nhịn được cười, cất tiếng khen:
- Cao minh, quả thật cao minh. Biện pháp thông minh như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra được, quả thật là quái tài tình.
Tuyết Nhân không nghe ra ý châm chọc của Thiên Lân, dương dương tự đắc nói:
- Ta là người thế nào, sao có thể một điểm này mà cũng không nghĩ ra, bớt nói nhảm đi, ân oán một năm trước của chúng ta hãy tính toán cho ngon lành.