Khi tiếng địch dần dần yếu đi, quanh Thiên Nữ phong lại xuất hiện năm cao thủ, chính là Lục Mị Tà Âm, Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà và Hắc Ưng.
Năm người đứng năm phương khác nhau, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn bức tượng băng Thần Nữ, ai cũng không hề nói gì.
Ma Vũ hơi kinh ngạc với năm người vừa đến, ánh mắt nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, âm lạnh nói:
- Không ngờ sau một năm lại gặp ngươi ở nơi này.
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Gặp ta ở đây, chỉ có thể nói ngươi không may mắn.
Ma Vu cười quàng quạc nói:
- Không mau mắn? Ta không thấy vậy.
Tây Bắc Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Đừng gấp, ngươi sẽ nhanh chóng thấy thôi mà.
Ma Vu cười âm lạnh nói;
- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta hãy đi xem cho biết.
Cây địch ngắn múa lên, những con rắn Tuyết Phúc bay vút, vài trăm ngàn con Băng Thiền Tuyết Phúc hệt như những con chim tuyết vây phủ quanh người của hắn.
Trên Thiên Nữ phong, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo, ngưng không nhìn về xa xa nữa, bắt đầu quan sát tình hình của bức tượng băng Thần Nữ cùng với động thái của những người quanh đó.
Lúc này đã là giờ Ngọ buổi sáng, gió tuyết to lớn trước đây dần dần lớn hơn, phảng phất muốn che phủ tất cả tội ác của thế gian.
Trong gió tuyết, bức tượng băng Thần Nữ trên Thiên Nữ phong xuất hiện một chút động đậy khác thường, trên bức tượng băng vốn đọng đầy tuyết trắng bắt đầu xuất hiện một số vết nứt nhỏ bé, bắt đầu từ chân của bức tượng băng kéo dài đến đầu, nhìn qua hệt như thần nữ tỉnh thức, muốn phá vỡ tầng băng trên mình vậy.
Quý Hoa Kiệt ánh mắt hơi động đậy, khẽ nghiêng mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức tượng băng Thần Nữ, phát hiện dưới chân Thiên Nữ phong mơ hồ run run, dường như đang biểu thị điều gì đó.
Không hề kích động, Quý Hoa Kiệt áp chế sự xúc động bản thân, dùng vẻ ngoài lạnh lùng ngầm quan sát.
Giữa không trung, Ma Vu, Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao mấy người do vị trí khác nhau, hoàn toàn không cảm nhận được chấn động yếu ớt của Thiên Nữ phong, vì thế không hề phát giác.
Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách hai chân đặt trên mặt đất, có thể cảm giác được sự rung động của mặt đất, cùng có phản ứng, cả hai thúc động chân nguyên dự tính phá vỡ kết giới phòng ngự để thoát khỏi trói buộc của Băng Thiền Tuyết Phúc lưu lại.
Nhưng điều khiến hai người kinh ngạc, đó là tuy bọn họ có thực lực kinh người, nhưng tầng băng bên ngoài cơ thể lại rất bền vững, có thể co dãn bành trướng khiến phản kích ban đầu của bọn họ không có hiệu quả.
Phát hiện được tình hình này, Phiêu Linh khách trong lòng cười lạnh, thân thể đột nhiên rùn xuống thi triển thuật độn thổ thoát khỏi sự vây chặn phức tạp.
Vô Tướng khách lại chọn thủ pháp ngược hẳn, tay phải múa lên giữa không trung, lòng bàn tay phát xuất một chùm đao sáng đỏ rực mạnh mẽ chém vỡ sự vây khốn của tầng băng.
Hành động của Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách khiến mọi người giữa không trung chú ý, mọi người đều thấy rất kỳ quái, hai người bọn họ sao lại chọn thời điểm hành động giống nhau, đây là do trùng hợp hay vì phát hiện được điều gì?
Nghi hoặc như vậy, mọi người lập tức đề cao cảnh giác, chăm chú quan sát bức tượng băng Thần Nữ trên đỉnh núi, không bỏ qua chút đầu mối nào cả.
Lúc này, Quý Hoa Kiệt cảm thấy chấn động dưới chân mình càng lúc càng mạnh, biết được sắp sửa có biến cố, lập tức tập trung tinh thần.
Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách sau khi thoát được, cùng nhau bay lên không trung, từ từ tiến gần đến Thiên Nữ phong.
Hành động như vậy lập tức khiến mọi người chú ý, người có lòng dạ xấu xa đều cùng tiến lên, tập trung cao độ.
Lúc này, trong gió tuyết lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, chỉ thấy một một người nâng cao đền lồng lơ lửng trôi đến, dừng lại trên tầng không của Thiên Nữ phong, chăm chú quan sát.
Chiếu Thế Cô Đăng đến không hề khiến quá nhiều người chú ý, tất cả đều tập trung tâm tư ở bức tượng băng Thần Nữ, chờ đợi U Mộng Lan xuất hiện.
Trên đỉnh núi, Quý Hoa Kiệt phát hiện động tĩnh của mọi người, trong lòng suy nghĩ như điên, trước hết nghĩ đến viêc quát bảo dừng lại, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không có chút công dụng, vì thế toàn thân lóe lên ánh sáng nhạt, một tầng kết giới màu xanh thẫm xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ phong, bao trùm bức tượng băng Thần Nữ vào trong.
Loại phòng ngự này thật ra chỉ có tác dụng cảnh cáo, khiến những người khác biết được ý tứ của bản thân, không được coi thường vọng động để tránh phát sinh tranh đấu, bất lợi cho cả hai bên.
Dù sao nhiều người đi cướp một vật, ai có thể bảo trì trạng thái tốt nhất thì càng có thể nắm vững được.
Trên bầu trời, Chiếu Thế Cô Đăng nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, hơi chút kinh ngạc với kết giới màu xanh thẫm quanh người Quý Hoa Kiệt, dường như hắn có kinh ngạc la lên nhưng vì gió tuyết nên không có người nào nghe được.
Ngửng đầu nhìn, Chiếu Thế Cô Đăng liếc trên tầng mây trên đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ẩn mà không xuất hiện, đang quan sát hay là chờ đợi, hay lại có ý đồ khác đây?
Thanh âm rất yếu ớt, chớp mắt đã biến mất trong gió.
Bốn phía Thiên Nữ phong, mười cao thủ từ những hướng khác nhau tiến gần, trong đó Hoàng Kiệt, Ma Vu, Phiêu Linh khách gần nhất, Lục Mị Tà Âm, Tây Bắc Cuồng Đao, Vô Tướng khách chạm hơn nửa bước, Ứng Thiên Tà, Hắc Ưng thứ đến, Hoa Vũ Tình và Địch Lượng ở bên ngoài cùng.
Lúc này, mọi người đều mơ hồ cảm ứng được gì đó.
Nhưng do bởi chưa từng thấy được U Mộng Lan trong truyền thuyết, vì thế không ít người còn rất cẩn thận, hoàn toàn không lập tức ra tay.
Thời gian vào lúc này trở thành trôi qua nặng nhọc, mọi người ở quanh đỉnh núi, hoặc xa hoặc gần đều chăm chú nhìn bức tượng băng Thần Nữ, chờ đợi biến hóa tăng tốc.
Trong đó, Quý Hoa Kiệt có vị trí đặc thù, có thể cảm ứng được chấn động dưới chân càng lúc càng rõ ràng, biết được toàn bộ đáp án sẽ nhanh chóng được mở ra.
Lúc này, trên bầu trời cuồng phong mãnh liệt, tuyết lớn tung tóe, dường như ông trời cũng cảm ứng thế nào đó, mơ hồ lộ ra một chút khác thường.
Tiếng gió gào thét tràn khắp bầu trời, trong gió lạnh, Thiên Nữ phong xuất hiện chấn động lớn, tuyết đọng từng phiến lớn bắt đầu tuôn xuống, có hiện tượng tuyết băng.
Trên đỉnh núi, bức tượng Thần Nữ bắt đầu vỡ vụn, tầng tầng khối băng tự động bóc ra, để lộ băng cứng bên trong, hình thái của nó vẫn là một bức điêu khắc phụ nữ.
Cảnh tượng này khiến Quý Hoa Kiệt và mọi người kinh ngạc, bọn họ vốn cho là núi chấn động rồi, bức tượng Thần Nữ vỡ nát sẽ xuất hiện U Mộng Tiên Lan, ai ngờ chỉ có băng bị bóc ra một lớp, khiến cho bức tượng càng thêm phần tinh tế động lòng người, trông rất sống động.
Mọi người đang tiến lên dừng hẳn lại, giữ nguyên cự ly nhất định, chăm chú quan sát.
Lúc này, khoảng cách xa gần không đại biểu cho kết quả cuối cùng, một khi phát động tranh đấu, chỉ có khiến bản thân mình thoát được, mới không mất đi cơ hội tranh đoạt.
Điểm này mọi người có mặt đều hiểu rõ, vì thế mọi người đều giữ nguyên trầm lặng.
Giữa bầu trời, cuồng phong gào thét, hoa tuyết tung bay, tuyết lớn dày đặc trùm lên trời đất, chỉ chớp mắt đã che phủ tầm nhìn, khiến cả trời đất một màu.
Lúc đó, một chùm hào quang từ Đằng Long cốc bắn thẳng lên bầu trời mang theo khí thanh linh, khiến không ít người chú ý.
Bốn phía Thiên Nữ phong, mọi người đều đột nhiên quay đầu lại, nhìn cột sáng bất ngờ kia, vẻ mặt toát ra sự nghi hoặc.
Chớp mắt, cột sáng đã biến mất, rất nhiều người đều chìm đắm trong đó.
Nhưng đúng lúc đó, một chùm hào quang nhỏ bé âm thầm xuất hiện, nhanh chóng ảo hóa thành một đóa hoa lan màu vàng quất, lấp lánh ánh sáng mơ ảo, hiện ra trên đầu của bức tượng băng Thần Nữ.
Ngay sát na đó, khuôn mặt bức tượng băng Thần Nữ xuất hiện một tầng ánh sáng như mộng như ảo, trong mơ hồ, hai mắt bức tượng dường như động đậy, ánh mắt toát ra một loại hàm nghĩa nào đó, đáng tiếc lại không có người nào nhìn được, càng không có người nào hiểu được.
Chớp mắt sau, Quý Hoa Kiệt quay đầu, vừa hay nhìn thấy đóa hoa lan đó, trong lòng lập tức kích động.
Tay phải tìm kiếm, thân thể tiến lên, di động của Quý Hoa Kiệt chớp mắt đã khiến mười người chung quanh chú ý, lão bà như ma và Hoàng Kiệt đến gần nhất cùng gầm lên giận dữ ra tay.
Ánh xanh lóe lên, kết giới liền bị phá.
Mười cao thủ như mũi tên xông đến, mục tiêu cùng được xác định là U Mộng Tiên lan, không để cho Quý Hoa Kiệt đoạt lấy được.
Nhưng mà thời gian và khoảng cách khác biệt khiến Quý Hoa Kiệt đi trước một bước, hắn chỉ nhanh hơn một chút đoạt lấy U Mộng Tiên lan trước, sau đó bay lên không trung né tránh tiến công của mọi người.
Trở tay lại, Quý Hoa Kiệt đem U Mộng Tiên Lan cắm vào sau đầu của cô gái, rồi dùng áo choàng che kín lại.
Lúc này, Quý Hoa Kiệt thân thể run lên, toàn thân liền xuất hiện hào quang, vẻ mặt mờ hiện chút ngạc nhiên, rõ ràng hắn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, làn sáng trên người hắn liền mất đi, thiếu nữ trên lưng do áo choàng quá dày che kín không hở chút nào vì thế không thấy chút gì khác lạ.
Lúc này, Hoàng Kiệt, bà lão như ma, Phiêu Linh khách, Tây Bắc Cuồng Đao mấy người đã vây chặt lấy Quý Hoa Kiệt, ai nấy vẻ mặt phẫn nộ, rõ ràng việc hắn đoạt lấy U Mộng Tiên Lan trước khiến mọi người không vui.
Mất đi vẻ kinh ngạc, Quý Hoa Kiệt liếc chung quanh, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, khe khẽ hỏi lại:
- Các vị chuẩn bị ra tay đoạt lấy phải không?
Lão bà như ma cười quàng quạc nói:
- Tiểu tử bớt bói càn đi, nhanh chóng giao U Mộng Lan hoa ra, lão bà ta sẽ tha cho ngươi, nếu không hôm nay ngày chết của ngươi đã đến.
Hoàng Kiệt lạnh lùng nói:
- Thần hoa U Mộng Tiên Lan của Băng Nguyên nghe nói công hiệu thần kỳ thế gian hiếm có, nếu ngươi không muốn mất mạng thì tốt nhất hãy để nó lại.
Quý Hoa Kiệt lạnh lùng bật cười, hừ giọng nói:
- Một đóa U Mộng Lan, mười một người tranh đoạt, ta cho dù có lòng giao ra thì phải giao cho ai đây?
Phiêu Linh khách nói:
- Không cần phải chia rẻ mọi người như vậy, ngươi chỉ cần buông U Mộng Lan ra là có thể đi được.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Như vậy, ta hà tất phải chạy cả ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì?
Hắc Ưng quát lên:
- Nói vậy là ngươi không muốn giao U Mộng Lan ra?
Quý Hoa Kiệt hỏi ngược lại:
- Các vị thấy thế nào?
Lão bà như ma không quen nhìn hắn cao ngạo, giận dữ nói:
- Không giao U Mộng Lan ra, ngươi hãy để mạng ở lại. Xem chiêu.
Cổ tay quay tròn, cây trượng múa lên cấp bách, bóng trượng dày đặc như làn kiếm trùng trùng bao trùm toàn thân Quý Hoa Kiệt.
Bốn phía, những người khác nhanh chóng ra tay, ai cũng không muốn U Mộng Lan bị Ma Vu đoạt mất, vì thế mỗi người đều ra tay cướp đoạt với mục đích riêng của mình.
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt trầm lặng, đối mặt với sự vây công của mười đại cao thủ, tâm tình hắn rất là nặng nề, sau khi phân tích rồi, hắn chọn Địch Lượng tu vi hơi yếu để làm chỗ đột phá.
Một tràng loảng xoảng, trường kiếm cầm tay.
Quý Hoa Kiệt như một con rồng bay lượn, dùng thân pháp huyền diệu vô cùng né tránh phần lớn công kích, xuất hiện trước mặt Địch Lượng, múa lên liền vài chục kiếm, chọn phương thức lấy cứng chọi cứng, lập tức hất bắn Địch Lượng đi.
Bứt người bay đi, Quý Hoa Kiệt lóe lên liền vượt qua, sau khi thoát khỏi vòng vây của mọi người, hắn liền chọn phương án vội vàng đào thoát.
Lúc này, U Mộng Lan đã ở trong tay, rời đi là phương án tốt nhất, vì thế Quý Hoa Kiệt không dừng lại chút nào.